Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 443:Có muốn ta đỡ ngươi không? (Thượng,ha)

Vừa nói xong, hai cánh tay của Đường Phong liền xuất hiện hai đoàn linh khí u lam cũng đỏ thẫm. Âu Dương Vũ liếc hắn một cái thật sâu, tra Tàng Phong kiếm vào lại trong vỏ, thản nhiên nói: - Đường công tử thực lực kinh người, Âu Dương lần sau lại lĩnh giáo. Núi xanh còn đó nước biếc chảy dài, chúng ta sẽ còn gặp lại. Nói xong câu này, tên này vậy mà lại rất tiêu xái bay đi. Âu Dương Vũ cũng là không có biện pháp, hắn thật sự rất kiêng kị bị quang cầu không để cho người khác sống kia của Đường Phong công kích. Tuy hắn biết Đường Phong nếu muốn phóng thích công kích như thế thì đối với bản thân cũng có nguy hại cực lớn, nhưng Âu Dương Vũ lại không muốn mang mạng mình ra để đánh bạc. Huống chi trong cơ thể hắn còn có một đồ chơi nhỏ chưa bị thanh trừ. Bản thân lúc toàn lực ngăn cản một kích kia của Đường Phong, nhất thời không chú ý khiến nó chạy lại gần Đan Điền thêm vài phần. Nếu thứ này thật sự chui vào đan điền của mình, Âu Dương Vũ tự cho rằng cuộc đời này sẽ đi tong rồi. Cho nên giờ phải nhanh chóng thanh trừ vật này ra khỏi cơ thể mới được. - Đi? Thi Thi ôm đàn cổ, giật mình sau nửa ngày nghi hoặc nhìn Đường Phong. Nàng không nghĩ đến Linh giai cao thủ này lại tiêu xái như vậy, nói đi liền đi. Đường Phong muốn tán đi hai luồng linh khí trên tay mình, nhưng chúng lại chui vào trong cơ thể Đường Phong. Xong rồi, Đường Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng một hồi. Mỗi một tấc kinh mạch trong cơ thể đều đau đớn không nói nên lời, vốn những linh khí đọng lại lần trước còn chưa hấp thu hết, giờ lại tăng thêm rất nhiều. Nếu không phải kinh mạch mình kiến cố, sớm đã bị linh khí cuồng bạo này làm cho nổ tung rồi. Một cảm giác thoát lực dũng mãnh tiến đến, cơ bắp trên hay cánh tay bị tàn phá không chịu nổi. Giờ ngay cả sức lực để cầm một cây dao Đường Phong cũng không có, lung lay đứng không vứng, trực tiếp bổ nhào xuống mặt đất. Lần sau đánh chết cũng không làm ra loại công kích này, nguy hiểm chưa bàn đến, nhưng di chứng so với thi triển Tá Thi Hoàn Hồn còn nghiêm trọng hơn rất nhiều. Hơn nữa lần này lại đồng thời thi triển thêm cả Tá Thi Hoàn Hồn nữa. Thân thể của Đường Phong hiện này có thể nói là đã rét vì tuyết còn bị lạnh vì sương, cực kì không ổn. Liếc mắc nhìn Thi Thi đang từ xa tiến lại mình, Đường Phong thầm nghĩ nàng này đừng có mà dậu đổ bìm leo a, một khắc sau Đường Phong liền lâm vào hôn mê. Thi Thi đến bên người Đường Phong, ngồi xổm nhẹ nhàng gọi hắn hai tiếng. Thấy Đường Phong không đáp gì, lại duỗi hai ngón tay ra bóp lấy mũi hắn. - Thực hôn mê rồi sao? Thi Thi khẽ cắn cặp môi đỏ mọng, tròng mắt đảo một vòng, đột nhiên phảng phất tự nhủ: - Được rồi được rồi, người ta chỉ là nhìn xem hắn một chút, sao có thể hạ độc thủ với tiểu tình lang của ngươi được? Ngươi thẹn thùng cái gì, ta cũng không có nói sai. Từ trong hôn mê tỉnh lại, Đường Phong phát hiện mình đang nằm trên một cái giường lớn, trên người được một tấm chăn đắp lên, hai cái tay bị thương cũng được đắp thuốc chữa thương quấn vải trắng, không cần nghĩ cũng biết đây là công lao của Thi Thi. Không lập tức mở to mắt ngay. Đường Phong ngay lập tức tâm thần chìm vào bên trong Cương Tâm Xử hỏi thăm Linh Khiếp Nhan tình huống của mình sau khi hôn mê. Nhìn thấy Đường Phong tỉnh lại, tiểu nha đầu ủy khất nhào đầu về phía Đường Phong: - Phong ca ca, lần sau đừng bao giờ sử dụng công kích như vậy nữa được không. Đường Phong vội gật đầu: - Nếu không có tỉnh huống cực kỳ nguy hiểm ta hứa sẽ không dùng. Chiêu thức kia uy lực quả thật là cực lớn, lúc đó Đường Phong căn bản không chuẩn bị năng lực điều khiển Thủy linh khí cùng Hỏa linh khí. Có thể sử dụng một chiêu khiến cho Âu Dương Vũ kinh sợ thối lui thật sự là may mắn. Lúc ấy chỉ cần hai chủng linh khí có một chút không cân bằng thì hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng được. - Nữ nhân kia cũng không lợi dụng lúc ta gặp khó khăn sao? Đường Phong ngạc nhiên nói, hắn vốn nghĩ sau khi mình hôn mê tia tinh hồn khác của Linh Khiếp Nhan kia sẽ ra tay ta với mình. Thật không nghĩ tới đối phương không có ra tay, ngược lại mang hắn tới địa phương an toàn, hơn nữa còn xử lý tốt vết thương trên người mình. - Nàng đúng là có ý đó. Linh Khiếp Nhan hừ lạnh một tiếng. - Nhưng mà nàng không dám. Nếu nàng ra tay với ta, người bị cắn nuốt chắc chắn là nàng. Đường Phong khẽ nghĩ ngợi liền hiểu rõ. Năm tia tinh hồn của Linh Khiếp Nhan có mạnh có yếu, nhưng chênh lệch hẳn là không lớn. Linh Khiết Nhan bây giờ là hai tia tinh hồn tụ hợp thành một thể, còn Thi Thi chỉ có một tia, nếu đụng phải nhau hẳn là đốt phương bị cắn nuốt. - Bất quá nàng cũng không có ý xấu, nếu chúng ta thôn phệ lẫn nhau cũng là giúp chính mình mạnh lên, cho nên dù nàng có ý thôn phệ ta cũng là bình thường. Linh Khiếp Nhan giải thích. Lại nói tiếp, tinh hồn trong thân thể Thi Thi, cũng xem như là một Linh Khiếp Nhan khác, chỉ có điều tính cách không giống nhau mà thôi. Trên đời này làm gì có ai tự làm hại mình làm gì. Cùng tiểu nha đầu nói chuyện phiếm vài câu, Đường Phong biết được sau khi mình hôn mê, Thi Thi đã dùng thân thể suy nhược mang mình đi hơn sáu mươi dặm đường mới đến được bên trong một toàn thành trì gần đó, tìm khánh sạn trú chân. Hơn nữa trong hai ngày Đường Phong hôn mê, nàng cũng luôn ở bên cạnh chăm sóc Đường Phong. Mặc dù nói thực lực của Thi Thi bây giờ cũng khá tốt, nhưng một cô gái yếu ớt khiêng mình đi xa như vậy, Đường Phong cũng có chút băn khoăn. Chậm rãi mở mắt ra, ngồi thẳng người dậy. Đường Phong cúi đầu nhìn hai bên cánh tay, không khỏi cười khổ một tiếng. Thân thể đau nhức thì không nói làm gì, bực mình nhất là hai cánh tay lại không có một chút cảm giác nào. Nhưng mà cũng chỉ là tình huống tạm thời, đại khái là cánh tay bị linh khí khổng lồ phá hoại quá nghiêm trọng, cho nên đang trong thời gian phục hồi lại. Nhìn liếc qua chén nước trên mặt bàn, Đường Phong cực kỳ khó khăn để cầm nó lên, cố gắng cả buổi cũng không cầm được mà lại làm cho chén trà rớt xuống đất, BA!! một tiếng vỡ nát. Tiếng kinh động phòng bên cạnh làm cho Thi Thi vội vàng đẩy cửa đi tới. Trong ánh đèn chập chờn, nữ nhân vũ mị này toàn thân tản ra một cỗ phong tình đặc biệt. Nhất là quần áo hiện tại trên người nàng rất mỏng, da thịt trắng như tuyết thoắt ẩn thoắt hiện, hai nụ hoa giống như vừa chớm nở nhô lên trước ngực áo ngủ, làm cho Đường Phong nhìn no cả mắt. - Ngươi đã tỉnh? Thi Thi oán trách liếc Đường Phong, mị nhãn hàm xuân, bước chậm chậm tới phía trước người Đường Phong - Làm phiền lấy hộ ta chén nước, ta khát quá rồi. Đường Phong bất đắc dĩ nói, hiện tại hai tay hắn không có chút cảm giác nào, muốn uống nước đành phải ngờ người ta, đúng là đủ thương tâm. Thi Thi gật gật đầu, động tác ưu nhã thành thạo cầm lấy một cái ly mới rồi rót nước vào, ngồi xéo trên giường, đưa chén nước hướng tới cạnh miệng Đường Phong. Đường Phong cũng không khách khí, một hơi liền uống ba chén, lúc này mới thỏa mãn hít một hơi. Mở to mắt nhìn về phía Thi Thi, Đường Phong khẽ cười một tiếng nói: - Ngươi ở lại bên cạnh ta, không sợ ta để cho nha đầu kia thôn phệ hay sao? - Huyết ma Đường công tử chẳng lẽ cũng giống như những tên xấu xa khác, thích ăn hiếp một cô gái chân yếu tay mềm như ta sao? Hai mắt ôn nhu của Thi Thi tràn đầy ủy khuất nhìn về phía Đường Phong. - Hơn nữa người ta vừa mới cứu ngươi, cũng coi như là ân nhân cứu mạng a. - Ngươi mà là cô gái chân yếu tay mềm? Đường Phong kinh ngạc, cười ha hả. - Ân, nếu lời này do Thi Thi nói ra thì đúng vậy vậy, còn ngươi…Ha ha Thi Thi khẽ nhăn mặt, oán hận trừng mắt liếc Đường Phong hơi u oán nói: - Người ta có điều gì mà không phải người con gái yếu ớt. - Không nói nữa. Đường Phong khoát tay, nhưng lại bất lực, nhìn nàng hỏi: - Ngươi sau này có tính toàn gì chưa? Ta? Đứng vậy, vốn trước đây ta không biết ngươi nấp ở trong cơ thể Thi Thi thì không nói làm gì, hôm nay ta đã biết rõ thì chúng nhất định là kẻ địch. - Ngươi nói cũng đúng. Thi Thi cười giảo hoạt. - Ta nên thừa dịp thương thế của ngươi còn chưa lành, trực tiếp giết ngươi, sau đó mang bảo bối của ngươi vứt vào bên dưới vực sâu vạn trượng, như vậy thì sau này có thể an tâm không bị các ngươi thôn phệ rồi. Thi Thi nói cũng đúng, nhưng Đường Phong lại không tin nàng sẽ làm như vậy. Nếu không nàng cũng sẽ không cứu mình. Tính cách nữ nhân này đúng là tinh quái khó đối phó, thật sự là làm cho Đường Phong đau đầu. Linh Khiếp Nhan lúc này đang ở Cương Tâm Xử của Đường Phong truyền âm ra nói: - Ngươi cũng không cần phản kháng, ngoan ngoãn cho ta thôn phệ, năm sợi tinh hồn chúng ta cuối cùng cũng sẽ đi tới kết quả này, dù trốn tránh cũng không được chi bằng sớm một chút, yên tâm ta sẽ không làm ngươi đau. Thi Thi cười nói: - Tuy là nói như vậy, nhưng quá trình có thể lại không như vậy, kết quả cũng sẽ khác. Ta cũng không hi vọng sau này trở thành một phần của ngươi, tại sao không phải là ngược lại. - Hừ nghĩ khá lắm. Linh Khiết Nhan bĩu môi. Thi Thi liếc Đường Phong thật sâu nghĩ thầm nếu có một người nam nhân cũng bất chấp tính mạng bảo vệ mình như vậy, lựa chọn này cũng không tệ. Hai ngày trước Đường Phong vì Linh Khiếp Nhan lại dám cùng chiến đấu với Linh giai cao thủ. Bất quá ý niệm này chỉ chớp lên một cái trong đầu Thi Thi một chút mà thôi. - Đại ân của cô nương lần này, Đường Phong nhất định ghi nhớ trong lòng. Đường Phong cũng không biết nên xưng hô với nàng thế nào, chỉ có thể nói như vậy. - Không cần. Thi Thi che miệng làm nũng cười: - Dù sao ta cũng là kẻ địch, lần này cứu ngươi chẳng qua là vì ngươi đã giúp ta tránh được một lần đuổi giết mà thôi. - Xem là như vậy đi. Đường Phong gật đầu cười nói. Đây là một bầu không khí rất kỳ quái, hai người là kẻ địch, nhưng lại không có tý địch ý nào với đối phương. - Cô nương. Đường Phong sắc mặt có chút hồng, bộ dáng rất là ngượng ngùng. - Có chuyện gì? Thi Thi kinh ngạc theo dõi hắn, một đôi mắt giống như chứa cả bầu trời đúng là mộng ảo mê người. Có thể giúp ta một chút hay không? Đường Phong lắp bắp nói. - Ngươi đúng là được voi đòi tiên. Thi Thi trừng mắt liếc Đường Phong, rồi lại thở dài nói: - Nói đi, chỉ cần không phải muốn thôn phệ ta, thì phải xem tâm tình ta có tốt không ta mới giúp. - Cũng không có gì. Đường Phong hơi cúi đầu nói: - Có thể kiếm giúp ta một cái bô tới đây không? Thi Thi sững sờ, lập tức trên mặt hiện ra vẻ muốn cười nhưng lại không cười được mà bị nghẹn lại tới mức hai má đỏ bừng, ánh mắt lại không ngừng hướng về phía dưới của Đường Phong liếc qua. - Muốn cười..... thì cứ cười đi, bất quá nhanh lên một chút được không, ta sắp chịu hết nổi rồi. Đường Phong vẻ mặt gấp muốn chết. - Ha ha ha ha... Tiếng cười thanh túy dễ nghe lập tức vang lên, Thi Thi cười đến gập cả người. - Cười coi chừng rớt cả răng cửa. Đường Phong bực tức nói. Sau một lát, Thi Thi đã tìm được một cái bô cho Đường Phong, bộ dáng lén lén lút lút nhìn về phía Đường Phong, trên mặt hiện ra vẻ mặt bông đùa, dùng âm thanh ngọt ngào chọc ghẹo: - Đôi tay này của ngươi sợ là không thể động đậy rồi. Có muốn ta đỡ ngươi không? Ta cũng không chê ngươi đâu nha. Đường Phong liền nghiêm mặt, tranh thủ thời gian cự tuyệt: - Không cần. Dừng chân ở khách sạn thời gian nửa tháng, Thi Thi cũng ở cùng Đường Phong nửa tháng. Từ lúc Đường Phong tỉnh lại tiếp theo đó năm ngày, cánh tay của Đường Phong đã có thể cử động trở lại, nhưng kinh mạch bên trong của Đường Phong tích góp từng tí một linh khí khổng lồ làm hắn rất khó chịu, làm cho hắn không thể không cố gắng gấp thụ hết. Trọn vẹn mười ngày hấp thụ, kinh mạch của hắn mới có lại cảm giác dễ chịu hơn một chút. Bất quá số linh khí đó vẫn chưa có hấp thụ hết. Nhưng dù sao đây cũng không phải nơi có thể dừng chân lâu dài, số người ra vào khách sạn rất ồn ào, không phải nơi thích hợp tu luyện, cho nên Đường Phong liền muốn lên đường trở về Thiên Tú. Đi vào gian phòng của Thi Thi, nhẹ nhàng gõ cửa nhưng bên trong lại không có người trả lời, hắn đẩy thử cửa phòng, cửa lại dễ dàng bị mở ra. Quay đầu xem khắp xung quanh chăn đệm được gấp chỉnh tề, trong phòng tràn ngập hương thơm, nhưng lại không thấy bóng dáng Thi Thi, trên mặt bàn có để lại một tờ giấy. Đường Phong cầm lên đọc, bên trên viết: - Tiểu tình nhân của ngươi được ta mang đi, cũng không cần lo lắng cho an toàn của bọn ta, có thể là khi ta chơi chán sẽ đi tìm ngươi, cho ngươi ăn cũng không chừng, đến lúc đó ngàn vạn lần cũng không cần thương tiếc nha. Nữ nhân phóng đãng này. Đường Phong cầm tờ giấy trong tay không khỏi cười khổ, đi quả là nhanh thật. An toàn của Thi Thi kỳ thật Đường Phong cũng không lo lắng, có tinh hồn hỗ trợ, chỉ có loại cấp bậc như Thang Phi Tiếu mới có thể gây nguy hiểm cho các nàng, thử hỏi trong thiên hạ có bao nhiêu người như Thang Phi Tiếu? Bất quá bây giờ các nàng thân cô thế cô, so với số tinh hồn mà Đường Phong cùng Âu Dương Vũ nắm giữ thì ít hơn rất nhiều. Kết quả cuối cùng không phải bị Đường Phong thôn phệ cũng là bị Âu Dương Vũ thôn phệ, đây đã là vận mệnh không thể trốn tránh. Đã không thể trốn tránh thì chỉ có đối mặt, nếu được chọn, nàng đương nhiên nghiêng về phía Đường Phong. Đường Nhiên nàng cũng có thể trốn đi nới nào đó cả đời cũng không xuất hiện, nhưng Thi Thi sẽ nguyên ý làm như vậy sao? Bên trong thành mướn một chiếc xe ngựa giống như lúc trước hướng về phía Thiên Tú. Vài tháng sau, Đường Phong cuối cũng cũng đi vào Tĩnh An thành xa cách đã lâu, ngửi thấy hương vị quen thuộc của nơi này, cảm giác tiếng động xung quanh, Đường Phong trong lòng nhịn không được có chút kích động. Ra khỏi Tĩnh An thành đi về phía trước khoảng mười dặn, cuối cùng cũng bước vào địa phận Thiên Tú tông. Sau khi thanh toán tiền xe ngựa, Đường Phong liền nhìn về phía Thiên Tú, lại quay về phía Dạ Vũ hồ, rồi lại ngắm Khúc Đình Sơn, trên mặt không tự chủ được nở một nụ cười. Thiếu gia ta đã trở về.