Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 455:Nắm tay ai cứng

Âm thanh giòn tan liên tiếp vang lên, những nữ nhân cay nghiệt bị đánh liền hồ đồ, từ trong miệng phun ra máu và mấy cây răng, bị đánh làm cho cả người muốn ngã xuống đất. - Không phải thích mắng chửi người sao? Ngày sau há miệng hở lợi, ta xem ngươi làm sao mắng chửi người. Đến tận lúc này, Liễu Trần Phong mới mang nhân mã Nhất Đao Môn từ bên ngoài tiến vào, Liễu Nhất Đao cũng đến tham gia, thời điểm hắn nhìn thấy Mạc Lưu Tô như chim non nép người Đường Phong, trong nội tâm xuất hiện một thứ gọi là ghen ghét. Liễu Trần Phong trừng mắt nhìn nữ nhân bị tát kia, quát: - Câm miệng, mất mặt xấu hổ như vậy chưa đủ sao! Quay đầu lại nhìn Liễu Nhất Đao, giận dữ nói: - Ngươi không biết quản giáo nữ nhân của mình hay sao? Liễu Nhất Đao hoảng sợ, nhìn nữ nhân kia nói: - Còn chưa cút xuống, ở đây không phải nơi ngươi có thể nói chuyện. Nữ nhân cay nghiệt kia hình như bình thường rất được Liễu Nhất Đao sủng ái, lúc này lại không nghe lời, khóc lớn nói: - Phu quân phải báo thù cho ta, không đánh chết con tiện nhân lẳng lơ này, ta cam lòng. Liễu Trần Phong bỏ qua nữ nhân này, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đường Phong, nói: - Đường công tử hạ độc thủ với nữ tử bình thường như thế, nhẫn tâm như thế, chẳng lẽ đây chính là phong cách làm việc của Thiên Tú hay sao? Đường Phong không để ý đến Liễu Trần Phong, nhìn Mạc Lưu Tô nói: - Mấy vị sư thúc đâu rồi? Gọi mấy vị sư thúc ra đây, chúng ta trở về. - Ân Mạc Lưu Tô gật đầu. Cho tới bây giờ, đột nhiên Đường Phong cảm giác có chút không thích hợp, nghi hoặc hỏi: - Tại sao ở đây có mùi máu tươi? Có ai bị thương sao? Vừa rồi khi hắn nhìn thấy Mạc Lưu Tô, thấy phản ứng đau lòng của Mạc Lưu Tô, cho nên không để ý đến mùi vị xung quanh, tới bây giờ mới đoán được. Ánh mắt Mạc Lưu Tô ảm đạm. Giống như nghe được lời nói của Đường Phong, ba nhị đại đệ tử của Thiên Tú từ trong phòng đi ra, Đường Phong ngẩn đầu nhìn lên, ánh mắt âm trầm. Bởi vì ba vị nhị đại đệ tử này, trên người mỗi người đều có thương thế, một người được hai người khác dùi dắt, thương thế của nàng nặng nhất, một cánh tay đã bị chặt đứt đến khuỷu tay, tuy đã được băng bó lại, nhưng máu tươi vẫn rơi tí tách xuống đất. Sát khí bị áp chế trong lòng của Đường Phong, dâng lên như phiên giang đảo hải. - Còn một vị sư thúc... ở đâu? Đường Phong trầm ngâm hỏi. Mạc Lưu Tô vốn dẫn theo năm nhị đại đệ tử Thiên Tú đi ra ngoài, một người được thả về đưa tin, như vậy ở đây còn lại bốn người, nhưng bây giờ, đi ra chỉ có ba người. Đám nhị đại đệ tử Thiên Tú ở đây nhìn Đường Phong, cười thảm một tiếng: - Phong sư điệt… Lâm sư tỷ bị bọn chúng giết chết rồi! Sát cơ trong lòng Đường Phong bạo phát, dù là Mạc Lưu Tô, cũng run len một cái, cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Sát cơ tràn ngập, bao trùm toàn trường, giống như có một đầu hung thú từ viễn cổ, phát ra tiếng gào thét rung trời. Hai mắt Đường Phong biến thành đỏ thẫm, bọn người Liễu Trần Phong nhìn thấy, lấy thân thể Đường Phong làm trung tâm, một mảng huyết sắc màu đỏ sậm tản ra xung quanh, lúc này là ban ngày nhưng lại giống như bầu trời lại biến thành màu đỏ như máu, đám người Nhất Đao Môn nhịn không được sinh ra hoảng sợ trong lòng, lui về phía sau vài bước, trợn mắt há mồm, nhưng không có một giọt máu tươi nào cả, nhưng trong không khí lại phiêu đãn mùi vị máu tươi nồng đậm. Liễu Trần Phong biết rõ, việc hôm nay, đã không thể hòa hoãn. - Tốt, tốt, tốt, phi thường tốt. Đường Phong hít sâu một cái, cơ hồ có chút không thể đè nén được tức giận và sát cơ trong lòng, chậm rãi xoay người, nhìn Liễu Trần Phong và đám người Nhất Đao Môn. Nhị đại đệ tử Thiên Tú bị một cánh tay kia, trên vết thương vẫn còn nhỏ máu, dùng nhãn lực của Đường Phong, sao có thể không nhìn ra các nàng bị thương bao lâu chứ? Nói cách khác, nàng gặp vận rủi nhiều lắm mời qua một hai canh giờ. Nếu mình đến sớm hơn một chút, làm sao phát sinh thảm kịch này chứ? Ngoài phẫn nộ Đường Phong cũng đầy ảo não. Nhưng mà, hắn cưỡi Khiếu Thiên Lang một đường chạy tới đây, tốc độ đã đến cực hạn, căn bản không có khả năng đến sớm hơn một hai canh giờ. Nhìn hai mắt đỏ thẫm của Đường Phong, trong lòng Liễu Trần Phong nhảy một cái, thiếu niên này chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm, nhưng giờ phút này lại gây cho hắn một áp lực vô hình, giống như trời đất sụp đổ, đang đè ép thân thể hắn, ép đến mức hắn không thể thở nổi. Sát cơ vô hình đã ngưng tụ thành thực chất, sâm lãnh lạnh buốt, Liễu Trần Phong nghĩ mãi không ra, đây chẳng qua là một thiếu niên không đến hai mươi tuổi mà thôi, làm sao lại có sát khó mãnh liệt như thế? Rốt cuộc hắn đã giết qua bao nhiêu người rồi? - Đường công tử, đây là việc ngoài ý muốn. Trong nội tâm Liễu Trần Phong quyết tâm muốn đem thiên đại nguy cơ này bóp chết từ trong trứng nước, ngoài miệng thì nói đường hoàng, ý đồ muốn phân tán sự chú ý của Đường Phong, hắn muốn nhân cơ hội này bắt Đường Phong lại. Tay Đường Phong khẽ run lên, hắn không nhớ nỗi đã bao lâu rồi hắn không có tức giận lớn như thế này rồi, có lẽ là hai năm trước, thời điểm Cự Kiếm Môn đánh đến Thiên Tú thì hắn đã tức giận như vậy, nhưng lúc đó Thiên Tú chưa có chết người, hoàn toàn không thể so sánh với lúc này đươc. - Sư tỷ, người đứng ở chỗ này, ta muốn xem ai dám động đến đệ tử Thiên Tú chúng ta hay không? Đường Phong đè nén lửa giận, cố gắng làm cho tâm tình bình tĩnh trở lại, nhưng âm thanh giọng nói run lên nhè nhẹ. Đôi mắt Mạc Lưu Tô đỏ lên, nhìn quét qua đám người trước mặt một vòng, sau đó thò tay điểm vào mấy người, cuối cùng chỉ vào Liễu Nhất Đao, nói: - Lâm sư thúc bị người này giết chết. - Đã biết, sư tỷ mang theo các vị sư thúc tiến vào phòng tránh một chút, chuyện kế tiếp, sư đệ sẽ xử lý. Đường Phong chậm rãi nhắm mắt lại. Mạc Lưu Tô chần chờ một chút, nhưng vẫn nghe lời đi theo sát các vị nhị đại đệ tử Thiên Tú đi vào trong phòng. Nàng chẳng qua chỉ đạt tới Hoàng giai, các vị nhị đại đệ tử tuy đạt tới Địa giai, nhưng đang bị thương rất nặng, đứng ở chỗ này căn bản không giúp được gì, chỉ thêm vướng bận. Một vị Thiên giai trưởng lão Nhất Đao Môn giận tím mặt, trách mắng: - Xú tiểu tử, không xem ai ra gì, rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Đường Phong mở mắt, thân hình lảo đảo, cười lên điên cuồng: - Tàn sát toàn bộ Nhất Đao Môn các ngươi! Trước khi tới nơi này, Đường Phong chỉ muốn đem Liễu Nhất Đao và mấy tên trợ Trụ vi ngược đả thương đệ tử Thiên Tú mà thôi, nhưng hiện tại không cần lưu lại chút tình cảm nào. Mượn Xác Hoàn Hồn! Khí tức Thiên giai thượng phẩm bộc phát ra, lời vừa dứt, thân thể Đường Phong cũng biến mất, đám người Nhất Đao Môn đứng chung một chỗ với nhau chỉ cảm thấy có một trận gió thổi tới mình, lập tức có vài tiếng kêu thảm thiết truyền ra. Trong lòng Liễu Trần Phong cùng đám Thiên giai trưởng lão hoảng hốt, không đợi bọn họ kịp phản ứng, những tên Địa giai cao đệ tử vừa bị Mạc Lưu Tô chỉ ra đã trở thành thi thể, máu tươi phun ra tung tóe, giống như một hồi tinh phong huyết vũ rơi xuống đất. Chương 455: Nắm tay ai cứng. (Hạ) Đường Phong cưỡng ép thực lực của mình tăng lên mức Thiên giai thượng phẩm, đối phó vài tên võ giả Địa giai, quả thực không có bất kỳ khó khăn nào. Đột nhiên Liễu Nhất Đao kêu lên một tiếng, Liễu Trần Phong gầm lên: - Tiểu tử, ngươi dám? Cho dù Liễu Nhất Đao chẳng ra gì, nhưng dù sao vẫn là nhi tử của mình, làm sao Liễu Trần Phong lại để Đường Phong giết hắn chứ, tuy chăm chú nắm bắt thân ảnh của Đường Phong, nhưng thực lực Thiên giai trung phẩm cũng không phải để trang trí, vội vàng lao tới, một thanh đại đao được hắn ném đi, bay thẳng về phía Đường Phong. Cách không chém tới, đao mang lóe lên, tốc độ phản ứng của Đường Phong hơn xa dự đoán của hắn. Bóng người lại lóe lên, Đường Phong trở về chỗ cũ, một mực ngăn cản cửa ra vào, trên tay đang cầm Liễu Nhất Đao đang run rẩy, hung ác ném hắn xuống đất. Toàn thân Liễu Nhất Đao run như cầy sấy, hiện tại hắn còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn nhớ rõ những người vừa bị giết kia, đó đều là những đệ tử được hắn dẫn theo động thủ với đám đệ tử Thiên Tú, có khả năng người kế tiếp chính là hắn. Sau khi nằm trên mặt đất, hắn run rẩy bò về phía trước, muốn đến gần người của mình để tìm kiếm che chở, Đường Phong chưa từng liếc nhìn hắn lần nào, một cước dẫm nát mắt cá chân của hắn, chỉ nghe một tiếng răng rác giòn tan, Liễu Nhất Đao rú lên thảm thiết như tiếng heo bị mổ, lăn lộn trên mặt đất kêu lên: - Chân của ta… Chân của ta bị đoạn rồi… Đám trưởng lão bên cạnh Liễu Trần Phong xông lên, lại bị Liễu Trần Phong khoát tay ngăn lại, con hắn hiện tại đang nằm trong tay người ta, hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. - Tiểu ma đầu, ngươi chớ càn rõ, dám động đến hắn thì ngày hôm nay ngươi trốn không thoát đâu. Liễu Trần Phong nói, đối phương không hạ sát thủ với Liễu Nhất Đao, xem bộ dạng muốn lấy hắn làm con tin, sau đó chạy trốn, bất quá bên cạnh mình có năm Thiên giai cao thủ, còn sợ không làm gì hắn hay được sao? - Ngươi xem ta có dám hay không! Đường Phong lạnh nhạt nhìn Liễu Trần Phong, một chân dời lên đầu gối Liễu Nhất Đao, giẫm mạnh xuống một chút. Lại một tiếng giòn tan vang lên, một chân của Liễu Nhất Đao vặn vẹo, khuôn mặt hắn đỏ bừng, miệng la hét kêu gào, đau đớn kịch liệt làm cho hắn muốn ngất đi. - Ngươi… Liễu Trần Phong há hốc mồm, hắn vạn lần cũng không nghĩ tới, Đường Phong có gan làm loạn như thế, trước mặt nhiều người như vậy còn dám tra tấn con của mình như vậy. - Ngươi cho rằng ta bắt hắn, là muốn đem hắn làm con tin hay sao? Đường Phong cười lạnh một tiếng. - Ngươi sai rồi, ta không muốn hắn chết quá dễ dàng thôi. Vừa nói, dẫm lên một tay của Liễu Nhất Đao, đoản kiếm màu đen lóe lên, một ngón tay út bay ra ngoài. - Aaaaaa….. - Liễu Nhất Đao kêu thảm thiết làm cho tất cả mọi người kinh hãi rùng mình, thần sắc Đường Phong vẫn như thường, ngoại trừ hai đầu lông màu nhịn không được phẫn nộ và sát cơ ra, căn bản chưa từng có chút thương tiếc nào. Đoản kiếm màu đen lại lóe lên, ngón áp út bay ra ngoài. Máu tươi nhuộm hồng cả mặt đất, không biết Liễu Nhất Đao vì quá đau hay nguyên nhân khác, hắn vẫn không hôn mê, nhưng tiếng kêu thảm thiết lại vang lên một lần nữa. - Dừng tay! Liễu Trần Phong nổi trận lôi đình, cũng không thể đứng nguyên tại chỗ nữa, trên cầm một thanh đại đao, hướng Đường Phong bổ tới, bốn vị Thiên giai trưởng lão cũng xông lên cùng lúc, muốn hợp lực mọi người hợp kích, đập chết tên Huyết Ma chết tiệt này. Năm Thiên giai cao thủ công kích, trong đó có hai Thiên giai trung phẩm, ba Thiên giai hạ phẩm, Đường Phong cũng không thể đón đỡ, bởi vì dù sao hắn cũng không phải Thiên giai thượng phẩm cao thủ chân chính, thông qua thủ đoạn nhất định, tạm thời có được thực lực Thiên giai thượng phẩm mà thôi. Nhưng hắn lại không thể tránh né, một khi tránh né, Liễu Nhất Đao đang nằm trong tay hắn sẽ bị bọn họ đoạt lại, hơn nữa bọn người Mạc Lưu Tô đang ẩn núp trong phòng phía sau lưng của hắn, vô cùng có khả năng hắn sẽ bị năm đạo đao mang này làm bị thương. Thời khắc mấu chốt, một thân ảnh xinh xắn tuyết trắng đột nhiên xuất hiện trước mặt Đường Phong, duỗi bàn tay nhỏ bé ra, nhẹ nhàng đánh lên lồng ngực của hai Thiên giai trung phẩm cao thủ. Một kiếm Đường Phong quét tới, ngăn cản được một kích hợp lực của ba Thiên giai hạ phẩm cao thủ. Giữa không trung phun ra hai ngụm máu tươi, Liễu Trần Phong và một Thiên giai trung phẩm cao thủ rơi xuống đất, sau khi chạm đất lảo đảo lui về phía sau vài chục bước, lúc này mới miễn cưỡng ổn định thân hình. Thấy có người xen vào, trong lòng năm Thiên giai cao thủ hoảng sợ. Đôi mắt Liễu Trần Phong tràn ngập thần thái không thể tin nổi, nhìn về phía người đứng bên cạnh Đường Phong là một tiểu nha đầu tóc bạc, ngoài miệng lẩm bẩm nói: - Làm sao có thể? Cũng không thể trách hắn khiếp sợ như thế, thời điểm Đường Phong đến, Linh Khiếp Nhan một mực đi theo phía sau hắn, tự nhiên bọn người Liễu Trần Phong cũng nhìn thấy, nhưng bọn họ không hề cảm nhận từ trên người nàng có bất kỳ áp lực hay cương khí chấn động nào, huống hồ đây là một tiểu cô nương khoảng mười tuổi, bọn họ cũng không để trong lòng. Nhưng không ngờ chính tiểu cô nương này, vừa rồi đã bức lui hai vị Thiên giai trung phẩm cao thủ, hơn nữa còn đánh cho bọn chúng thổ huyết. - Người ta đã lâu rồi không có đánh nhau đấy. Linh Khiếp Nhan sợ hãi nhìn mọi người, giả bộ dáng yêu đứng bên cạnh Đường Phong. - Có làm các ngươi bị thương hay không? Ánh mắt của nàng rất vô tội, ngôn từ rất thành khẩn, tràn đầy quan tâm. Liễu Trần Phong tức muốn hộc máu! Tiểu cô nương này rốt cuộc là có địa vị gì? Nghe ngữ khí của nàng, một kích vừa rồi có vẻ như chưa dùng toàn lực. Nghĩ tới đây, Liễu Trần Phong cảm thấy lần này Nhất Đao Môn đã trêu chọc phải người không thể trêu chọc, trong lòng sợ hãi và hối hận, nếu sớm biết như vậy, có nói thế nào hắn cũng không dám lưu Mạc Lưu Tô ở lại chỗ này, sớm dẫn người đi xin lỗi, hóa giải chuyện lần này rất dễ dàng. Tại sao giang hồ hiện tại lại hỗn loạn như vậy? Một Địa giai cao thủ không đến hai mươi tuổi, một quyền đánh tàn phế một Thiên giai trưởng lão, hiện tại còn ác hơn, tiểu cô nương mười tuổi có thể đả thương hai Thiên giai trung phẩm, hai người này là yêu nghiệt sao? - Nha đầu, chú ý những người này, nếu ai dám chạy trốn, giết không tha! Ta muốn cho bọn chúng tận mắt nhìn thấy, lấy mạnh hiếp yếu, lấn nam bá nữ sẽ có hậu quả gì. Đường Phong lạnh lùng dặn dò. Giết những người này, không chỉ đơn giản là vì báo thù cho vị đệ tử Thiên Tú đã chết kia, còn vì một nguyên nhân khác đó là giết người diệt khẩu. Thời điểm Đường Phong vận dụng Mượn Xác Hoàn Hồn, vận mệnh đã an bày, những người này nhất định phải chết! - Đường Phong, ngươi dầu gì cũng là Địa giai thượng phẩm, giết người đầu rơi xuống đất, dùng thủ đoạn này để tra tấn một tên Huyền giai có quá mức hèn hạ hay không? Liễu Trần Phong vừa nhổ một bãi nước bọt xen lẫn máu tươi, có thể nhìn ra hắn bị thương không nặng, hiện tại phải nhìn con của mình bị ta giẫm đạp như chó trên mặt đất, hai ngón tay bị chặt, một cái bị giẫm nát, tự nhiên đau lòng vạn phần.