Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 457:Nhân Gian không cửa, Hoàng Tuyền có đường. (Thượng,hạ)

- Lui! Liễu Trần Phong quá sợ hãi, vội vàng ra lệnh, đám Địa giai giữ được tính mạng, vội vàng rút lui, nhưng lại có mấy người bị giữ lại. Khi vây công Linh Khiếp Nhan mọi người không công mà lui, tất cả đều bị thương nhẹ, nhưng vây công Đường Phong, thoáng một cái đã chết bảy tám Địa giai, phần bụng Liễu Trần Phong máu tươi chảy xối xả. Da đầu đám người Nhất Đao Môn run lên, hiện tại bọn hắn còn không đoán được thực lực khủng khiếp của Linh Khiếp Nhan và Đường Phong, như vậy bọn hắn nên tự sát tạ tội là vừa. - Thiên giai thượng phẩm? Tròng mắt Liễu Trần Phong lay động kịch liệt, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Đường Phong, chỉ có Thiên giai thượng phẩm, mới có thể bức lui mình, hơn nữa còn chém giết bảy tám tên Địa giai. Nhưng hắn cảm nhận cương khí chấn động trên người Đường Phong chỉ đạt tới Địa giai thượng phẩm mà thôi. Đường Phong không trả lời, Linh Khiếp Nhan không kiêng nể đem khí thế của mình phóng thích ra, ép tới đến mức đám người này thở không nổi, đây là khí tức cuồng bạo thuộc về Khiếu Thiên Lang, tràn đầy hương vị giết chóc và hung tàn. Hai Thiên giai thượng phẩm, sắc mặt Liễu Trần Phong giống như tro tàn. Trước mặt hai Thiên giai thượng phẩm, Nhất Đao Môn làm gì có khả năng phản kháng, thậm chí ý niệm chạy trốn cũng không xuất hiện trong đầu của hắn. Nhất Đao Môn đã tạo nghiệt gì, Liễu gia đã tạo nghiệt gì? Nếu như nhi tử của mình không trêu chọc đám đệ tử Thiên Tú hẳn là tốt? Khi mình biết được tin tức, đem mấy đệ tử Thiên Tú đưa về, sau đó nhận lỗi, sẽ không có nhiều chuyện như vậy. Nhưng trên đời này không có nhiều nếu như như vậy, càng không có thuốc chữa hối hận, hàm răng bị đánh gãy được Liễu Trần Phong nuốt vào bụng, miệng đắng chát. Đường Phong vẫn đứng nguyên tại nơi đó, sau khi bức lui đám người vây công, không nhanh không chậm dùng đoản kiếm màu đen vạch lên người Liễu Nhất Đao, động tác rất nhịp nhàng, giống như đang thái thịt heo vậy. Liễu Nhất Đao từ trong hôn mê tỉnh lại, cảm thấy khí lực toàn thân tiêu thất, lạnh dị thường, nhịn không được run lên. Thời gian một nén nhang qua đi, toàn thân đã bị cắt mấy trăm miệng vết thương, cuối cùng Liễu Nhất Đao cũng đình chỉ run rẩy, huyết dịch toàn thân cũng đã chảy khô, màu da cả người trắng bệch vô cùng, mùi huyết tinh nồng nặc, huyết dịch nhuộm đỏ đại địa như một tấm tơ lụa, lộ ra vẻ đẹp đẻ quỷ dị. Tràng diện này, mặc dù là người tu luyện, trong lòng nhịn không được hoảng sợ, chớ đừng nói Liễu Nhất Đao đã thiếp đi, từ lúc Đường Phong động thủ chặt đứt mấy ngón tay Liễu Nhất Đao, tròng mắt nữ nhân cay nghiệt và mấy nữ nhân kia trợn trắng, lập tức hôn mê, giờ phút này nằm cách chân Đường Phong không xa. - Ma đầu… Huyết Ma… Huyết Ma.., Ta đã biết vì sao có danh hào này rồi. Liễu Trần Phong thò tay chỉ vào Đường Phong, lạnh run nói. Giết người bất quá là đầu rơi xuống đất, nhất đao nhất kiếm nhất quyền nhất cước là có thể hoàn thành, nhưng tên Huyết Ma này, lại cắt trên người con mình mấy trăm kiếm, máu hắn chảy cạn, mất hết máu mà chết. Đây là chuyện mà con người có thể làm sao? Mặc dù có thâm thù đại hận cỡ nào, cũng không ai tàn nhẫn như thế a? Tuy Liễu Trần Phong phẫn nộ, nhưng thực lực người ta cao hơn, hắn biết dù mình có đi lên cũng không thể báo thù thay cho nhi tử. - Ngươi nói ta là ma đầu… ta sẽ là ma đầu. Đường Phong sắc mặt lạnh lùng, hắn ném đoản kiếm màu đen còn đang lưu huyết đi. - Hiện tại ta muốn thực hiện lời nói của mình, tàn sát Nhất Đao Môn các ngươi. Liễu Trần Phong cùng bốn Thiên giai trưởng lão cắn răng, mạnh mẽ gầm lên: - Chạy! Đánh không lại, vậy thì chạy trốn, lưu lại núi xanh sợ gì không có củi đốt. Đây là sách lược của đám Thiên giai cao thủ, năm người phân biệt bỏ chạy theo năm hướng bất đồng, Đường Phong không động, Linh Khiếp Nhan động, nàng giơ năm ngón tay của nàng lên, đột nhiên xuất hiện năm đạo Phong hệ cương mang, ngưng tụ thành hình bán nguyệt, bắn về phía trước, năm đạo cương mang bay theo năm hướng bất đồng, theo hướng năm tên Thiên giai chém tới. - Phát giác được nguy hiểm, năm Thiên giai chỉ có thể nghiêng người nó tránh, nhưng chẳng thể liệu được công kích của Linh Khiếp Nhan liên tục không ngớt, mặc dù không hung mãnh nhưng thắng ở chỗ nó không có khoảng cách, đợi đến lúc bọn hắn tránh được vài lần, lúc này mới phát hiện, nhóm người mình đã ở cùng một chỗ. - Phong ca ca nói, ai cũng không thể chạy. Linh Khiếp Nhan mỉm cười nhìn mọi người, nụ cười duyên dáng ngọt ngào lúc này làm cho người ta cảm thấy kinh hãi. Chỉ cần chiêu thức ấy cũng đủ làm cho mọi người tại đây cảm giác được tuyệt vọng. Thiên giai thượng phẩm, quả nhiên cường đại! Mặc dù không phải ai cũng có nhãn lực như bọn người Liễu Trần Phong, những đệ tử Nhất Đao Môn đang hoảng sọ phía dưới, chỉ có một ý niệm trong đầu đó là trốn, đám Địa giai cao thủ đứng ở phía sau cảm thấy không ổn, bước chân bắt đầu chậm rãi lùi về phía sau vài chục bước, vội vàng xoay người, nhanh chân bỏ chạy. Trong lòng bọn hắn cảm thấy may mắn, cho rằng đối phương chẳng qua chỉ có hai người, chỉ cần mọi người đồng lòng chạy trốn, bọn hắn có thể lưu toàn bộ bọn họ lại sao? Tuy bọn hắn sẽ chết không ít, nhưng chưa hẳn rơi xuống đầu mình. Có người dẫn đầu, tự nhiên sẽ có người hưởng ứng, trong nhất thời, có vài tên đệ tử Nhất Đao Môn chạy trốn ra ngoài. Vẻ mặt Đường Phong lạnh lùng, nhìn đám người chạy trốn, căn bản không để trong lòng. Nhưng khi đám người kia chạy trốn được vài chục bước, Đường Phong nhẹ nhàng đi về phía trước. Đường Phong đứng trước mặt bọn người Liễu Trần Phong, chỉ thấy không dưới mười đạo quang mang từ trong tay Đường Phong lóe lên rồi biến mất, bọn hắn cảm giác được có một làn gió sắc bén thổi qua, chà xát làm cho đôi má đau nhức. - PHỐC PHỐC PHỐC PHỐC... Âm thanh trầm đục liên tiếp truyền đến, xen lẫn có tiếng kêu thảm thiết, lập tức có âm thanh người ngã xuống đất. Cơ hồ không cần quay đầu lại nhìn, Liễu Trần Phong cũng biết vận mệnh của những đệ tử kia cuối cùng là như thế nào rồi. Ám khí! Ám khí xuất quỷ nhập thần! Bọn người Liễu Trần Phong thậm chí còn không thấy được dấu vết của những ám khí này, hơn nữa, Huyết Ma lấy ám khí từ đâu? Hắn căn bản không có thò tay vào trong túi quần để lấy đồ vật gì ra cả. - Nhân Gian không cửa, Hoàng Tuyền có đường, trên đường xuống Hoàng Tuyền bảo trọng! Âm thanh Đường Phong trầm thấp , chậm rãi nói ra, hai tai nhẹ nhành bươm bướm tung bay, mười ngón tay chuyển động liên tục, một thanh rồi lại một thanh phi đao ẩn chứa cương khí bén nhọn không gì ngăn nổi, từ trong tay hắn bay đi, xuyên thấu vào lưng đám đệ tử Nhất Đao Môn, bắn ra một cổ máu tươi. Những đệ tử Nhất Đao Môn, nhiều lắm là Địa giai, hiện tại Đường Phong dùng thực lực Thiên giai thượng phẩm phóng những ám khí này, hơn nữa lực đạo và tốc độ của bản thân cùng với việc rót cương khí vào, bọn đệ tử có thể ngăn cản hay sao? Cương khí hộ thân giống như bong bóng xà phòng, không chịu nổi một kích, chạm vào liền vỡ. Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, đệ tử Nhất Đao Môn lần lượt ngã nhào trên mặt đất, ngã xuống như lúa mạch bị cắt. Chỉ trong năm nhịp hô hấp ngắn ngủi, đám đệ tử Nhất Đao Môn có ý đồ chạy trốn, tất cả đều chết hơn ba mươi người, không tên nào may mắn tránh thoát. Đám đệ tử Nhất Đao Môn đứng nguyên tại chỗ kinh hãi nhìn Đường Phong, trong lòng sợ hãi đồng thời lại xen lẫn chút may mắn, thầm nghĩ may là chính mình vừa rồi không chạy, nếu không nằm trên mặt đất nhất định có thêm chính mình. Nhưng bọn hắn thật sự cho rằng mình sẽ được sống sao? Trước mặt là Huyết Ma giết người không chớp mắt, hai tay dính đầy huyết tinh, loại ý niệm này ngay cả bọn hắn cũng không dám nghĩ đến. Khúc nhạc chết chóc cũng không phải kết thúc ngược lại giờ mới bắt đầu. - Khiên Ti Lung Hải, Địa Võng Thiên La! Vô số chuôi ám khí như hợp lại thành một sợi tơ, lại lần nữa từ trên tay Đường Phong bắn ra, công kích phô thiên cái địa bắn về phía đám đệ tử Nhất Đao Môn, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên, hơn phân nửa đệ tử Nhất Đao Môn té xuống, bọn hắn không phải không muốn phản kháng, nhưng bọn hắn căn bản không biết được phương hướng ám khí phóng tới từ đâu, mặc dù trên người vận chuyển cương khí hộ thân cũng không thể phòng ngự ám khí tập kích, chỉ một số ít vận khó vô cùng tốt, lấy vũ khí của mình vung vẩy vũ khí lung tung, trùng hợp ngăn được ám khí của Đường Phong. - Xảo Thủ Độ Xử, Thiên Y Vô Phùng! Ám khí lúc này bất đồng với vô số chuôi phi đao lúc nãy, lúc này bắn ra vô số phi châm, phi châm rất nhỏ nhưng trí mạng. Trong một mảnh đao quang kiếm ảnh, không ai có thể chặn được thứ ám khí mà mắt thường khó có thể nhìn thấy này, tất cả đám để tử Nhất Đao Môn còn thừa lại lúc này sững sờ đứng nguyên tại chỗ, toàn thân không một miệng vết thương, nhưng tâm mạch và đan điền của bọn hắn, đã bị phi châm xuyên qua rồi. - Môn chủ… Thay chúng ta báo thù! Một đệ tử Nhất Đao Môn nói xong câu này trực tiếp ngã nhào xuống đất. Địa Võng Thiên La Thủ! Thiên Y Vô Phùng Châm! Đây là hai chủng ám khí đỉnh cấp của Đường Môn, đã được Đường Phong phát huy đến cảnh giời Phản Phác Quy Chân, có thể nói, ở trên đời này, luận thủ pháp ám khí, nếu Đường Phong nhận đệ nhị, không người nào dám nhận đệ nhất. Loại thủ pháp ám khí này thích hợp sát thương phạm vi lớn, chẳng qua sau hai đợt ám khí này, tất cả đệ tử Nhất Đao Môn ở chỗ này đều đã chết. Trong lòng Liễu Trần Phong nhỏ máu, thân thể run rẩy kịch liệt, bốn vị Thiên giai trưởng lão cũng thế, không dám tin nhìn Đường Phong, trong đôi mắt của năm người này tràn ngập khiếp sợ, hoảng sợ cùng phẫn nộ. Bọn hắn cảm giác mình vẫn còn đánh giá thấp trình độ hung tàn của tên Huyết Ma này! Vừa rồi Đường Phong nói muốn tàn sát Nhất Đao Môn, bọn hắn chỉ nghĩ đây là lời nói suông mà thôi, nói suông khoác lác ai cũng biết nói, nhưng chân chính làm được có mấy ai? Hơn nữa, Đường Phong trẻ tuổi như vậy, hành hạ tàn nhẫn Liễu Nhất Đao xong, phẫn nộ trong lòng không giảm xuống một ít hay sao? Nói muốn tàn sát Nhất Đao Môn, đại khái chỉ là lời hù dọa người khác, nếu hắn thật sự động thủ đi làm, nói không chừng hắn không có lá gan này, cũng có thể tâm không đành lòng. Nhưng Liễu Trần Phong phát hiện mình đã sai rồi. Hắn dám, hắn thật sự dám! Hắn động thủ đánh tất cả đệ tử Nhất Đao Môn, thần sắc không thay đổi chút nào, ra tay mau lẹ vô cùng, giống như hắn không phải đang giết người, mà giống như nông dân gặt lúa. Cho dù là Liễu Trần Phong, cũng không có khả năng một lần duy nhất giết nhiều người như vậy, không phải là vấn đề thực lực, mà là vấn đề tâm tính. Mà Đường Phong chỉ trong nhất thời nửa khắc, hơn tám mươi đệ tử Nhất Đao Môn đã chết trong tay của hắn. Tám mươi người a! Địa giai đấy! Có thể nói toàn bộ Địa giai cao thủ của Nhất Đao Môn đều ở đây. Chỉ một lần duy nhất giết sạch sẽ, ngày sau Nhất Đao Môn còn tồn tại, cũng không thể gượng dậy nổi. Tám mươi người này đều là lực lượng trung kiên của Nhất Đao Môn, hiện tại đều đã chết, bằng môt đám Thiên giai bọn họ ngày sau có thể làm nên đại sự gì? Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, có thể nói là thi chất thành núi, máu chảy thành sông, Liễu Trần Phong như nhớ lại tràng chiến đấu bên Dạ Vũ hồ hai năm trước, nghĩ đến lần này, huyết tinh hơn so với hôm nay? Trong tràng hiện tại chỉ còn lại Đường Phong, Linh Khiếp Nhan cùng năm Thiên giai Nhất Đao Môn. - Đường quỷ… Nhất Đao Môn thề không đội trời chung với ngươi, hôm nay ngươi không chết thì ta vong! Hai mắt Liễu Trần Phong đỏ lên, hôm nay chết nhiều người như vậy, dù Đường Phong muốn buông tay, Liễu Trần Phong hắn sẽ không đồng ý, lại nói, hắn còn là người đã giết con của mình, nếu như không thể chính tay giết chết cừu nhân, cho dù hắn chết, cũng sẽ không nhắm mắt. Một người khi lâm vào tuyệt cảnh sẽ có ý chí và dũng khí chiến đấu cực lớn, vừa rồi Liễu Trần Phong và đám Thiên giai trưởng lão muốn chạy trốn, nhưng hiện tại bọn hắn không muốn, thầm nghĩ lưu lại chiến một trận, cho dù đánh không lại cũng tốt hơn tham sống sợ chết kéo dài hơi tàn. - Đây cũng là ý của ta, ta nói rồi, hôm nay ta muốn tàn sát Nhất Đao Môn các ngươi. Đường Phong nhàn nhạt nói. - Liễu huynh chớ hoảng sợ, chúng ta đến giúp ngươi đây! - Đường Phong tiểu nhi, còn không mau thúc thủ chịu trói! Mấy âm thanh liên tiếp vang lên, lập tức có vài đạo thân ảnh nhanh chóng tiếp cận, trên mặt Liễu Trần Phong vui vẻ, sắc mặt mấy tên Thiên giai trưởng lão cũng tốt lên không ít. Sau khi nghe được âm thanh, Đường Phong quay đầu nhìn sang, chỉ thấy có bốn năm Thiên giai cao thủ, do Tứ trưởng lão bị hắn hủy tay ban nãy dẫn dắt, nhanh chóng đến gần nơi này, thực lực mấy người này đều là Thiên giai hạ phẩm, cũng không tính là cao, nhưng tăng thêm lực lượng cho Liễu Trần Phong, trong chốc lát đã có mười Thiên giai cao thủ. Mấy người kia nhanh chóng đến bên người Liễu Trần Phong, sau khi thấy nhiều đệ tử Nhất Đao Môn chết như vậy, trong mắt tràn ngập thần sắc không thể tưởng tượng nổi. Tứ trưởng lão run rẩy như gà mắc bệnh ôn dịch, nước mắt tuông rơi hỏi thăm: - Môn chủ, ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liễu Trần Phong hung dữ nhìn Đường Phong, cắn răng nói: - Bị ma đầu kia giết. Tứ trưởng lão ngây người, phẫn nộ nhìn Đường Phong, mắng: - Ma đầu chết tiệt, ngươi quả thực là đồ súc sinh! Đường Phong mới đi vào Nhất Đao Môn chẳng bao lâu, thời gian bất quả chỉ hơn một nén nhang, nhưng đã tạo thành thảm án như vậy, bảo hắn không phải ma đầu ai cũng không tin. Một người trong nhóm Tứ trưởng lão đi ra, áo bào không gió tung bay, thoạt nhìn khoảng 50 – 60 tuổi, trong mắt toát ra vẻ thù hận, tuy khiếp sợ thủ đoạn của Đường Phong, nhưng vẫn mở miệng hỏi: - Tiểu ma đầu, lão phu hỏi ngươi, tôn nhi của lão phu, là do ngươi giết phải không? Đường Phong nhìn hắn đầy miệt thị, thản nhiên nói: - Từ trước tới giờ, ta chỉ giết súc sinh, không biết tôn nhi của mi là tên súc sinh nào trong số đó? Lão đầu hừ lạnh một tiếng, cũng không hơn thua miệng lưỡi với Đường Phong, chỉ nói: - Lão phu là tông chủ Tiền Tông Vũ Dương, tôn nhi của lão phu gọi là Vũ Hiên.