Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 459:Quả nhiên là ma đầu. (Thượng,hạ)

Khuôn mặt tinh xảo của Linh Khiếp Nhan nổi lên ý căm tức, thò tay ra, lấy đại đao trong tay Liễu Trần Phong xuống, nàng cầm lấy đại đao, xoay ngược sống đao, mạnh mẽ đánh vào mặt của Liễu Trần Phong. - Ngươi ăn nói lung tung, ta thay mặt Phong ca ca đánh ngươi, đánh nát miệng của ngươi, ta xem lần sau ngươi còn dám ăn nói lung tung nữa không. Một mặt Linh Khiếp Nhan vừa mắng, mặt khác không ngừng đánh vào mặt Liễu Trần Phong. - Ba ba ba~ Liễu Trần Phong bị đánh phát mộng, hắn cảm thấy không đến ba tức thời gian, gương mặt của mình đã bị đánh hơn trăm lần. Càng thêm bi kịch chính là, dù hắn cố tình tránh né, cũng tránh không được, bởi vì chung quanh thân thể của hắn, bị một cổ cuồng phong quấn quanh, hắn không thể cử động, tự nhiên tránh không thoát. Một thân hộ thân cương khí tinh thuần, cố gắng chống đỡ vô số công kích bạo phát, sống đao đánh vào mặt, đau đớn như có lửa cháy trên mặt. Sau khi Linh Khiếp Nhan dừng tay, khuôn mặt Liễu Trần Phong đã biến thành đầu heo, miệng đầy máu đen, hàm răng không biết đã chào từ biệt bao nhiêu cái răng. Thẳng đến lúc này, chín Thiên giai cao thủ phóng tới trước mặt Đường Phong, đối chiến chính diện với Đường Phong. Chín đạo công kích, bao phủ cả người Đường Phong, dù thực lực Đường Phong mạnh hơn nữa, thời điểm cố kỵ Mạc Lưu Tô và mấy vị đệ tử Thiên Tú ở căn phòng sau lưng, không cách nào tránh thoát tất cả công kích. Cho nên hắn cũng không tránh, thân thể hơi nghiêng, dùng phần ngực và phần bụng chống đỡ đại bộ phận công kích, hắn uốn éo thân thể tránh né bộ phận công kích còn lại. Đắc thủ rồi! Thời điểm vũ khí mấy tên Thiên giai trưởng lão Nhất Đao Môn chém vào lồng ngực Đường Phong, sắc mặt bọn hắn vui vẻ rất nhiều, nhịn không được tuôn ra ý nghĩ như thế. Tuy cảm giác có chút là lạ, nhưng cũng là thân thể của Đường Phong dường như cũng không cường đại bao nhiêu. Vừa rồi bọn họ có cảm giác Đường Phong không thể bị đánh bại, mà bây giờ, mấy chuôi đại đao chém lên, ẩn chứa toàn bộ thực lực của những người này, một mình hắn làm sao có thể ngăn cản được? Vài tiếng xoẹt xoẹt vang lên, quần áo Đường Phong bị mấy thanh vũ khí này chém ra vài lỗ hổng lớn, nhưng ngoài dự liệu là không có máu tươi bắn ra tung tóe. - Không tốt! Một tên Thiên giai trưởng lão hô to, thân thể cấp tốc lui về phía sau, nhưng đã muộn, trong nháy mắt hắn đắc ý nghĩ rằng mình đã đắc thủ, đoản kiếm màu đen đâm xuyên qua hộ thân cương khí của hắn, xuyên phá phòng ngự của hắn. Đâm xong một kích liền thu lại, tốc độ Đường Phong nhanh đến cực hạn, đoản kiếm màu đen bộc phát ra hào quang chói mắt, lần nữa đâm về phía một người khác. Phốc! Một tiếng, một Thiên giai cao thủ Thiên Địa Tông phản ứng hơi chậm bị đâm một kích, đến khi chết, hắn còn cho rằng mình đã đánh chết Đường Phong. Sau một khắc, tất cả mọi người đều lui về phía sau. Những Thiên giai cao thủ này đều hoảng sợ, bọn họ không ngờ rằng Đường Phong đã đánh lui bọn họ. Dù sao cũng là chín người hợp kích, làm sao Đường Phong có thể hóa giải chứ. Thân hình giống như một viên đạn bay ra khỏi nòng súng, bị lực đạo mạnh mẽ đánh bay về phía sau, đâm vào vách tường sau lứng, vách tường lập tức sập đổ. Ổn định thân hình, hai tay Đường Phong nắm chặt đoản kiếm, lao về phía trước, thừa dịp những người kia còn chưa đứng vững, vọt về phía một người, một kiếm đâm vào lồng ngực của đối phương. Thân ảnh của Đường Phong xuyên qua người nọ, tiện tay hớt đứt đầu kẻ đó, ngay lập tức một thân hình bay về phía sau, máu tươi phun xối xả lên không trung. Uy Lực của Thiên giai thượng phẩm, không người nào có thể ngăn cản! Mặt đối mặt, chỉ trong nháy mắt, chín Thiên giai cao thủ vây công Đường Phong, ba người tử vong, sáu người còn lại sắc mặt tái mét. Những người bị chết kia, là người Thiên Địa Tông đến chúc mừng, còn lại chính là hai tên trưởng lão Nhất Đao Môn, tất cả đều là Thiên giai hạ phẩm cao thủ. Cánh tay bị phế của Tứ trưởng lão không ngừng run lên. Cho tới bây giờ hắn mới hiểu, lúc hắn giao thủ với tiểu ma đầu này, người ta đã hạ thủ lưu tình, nếu lúc đó nếu hắn muốn hắn đã chặt đứt cánh tay của mình. Bằng vào thực lực Đường Phong bạo phát ra bây giờ, lấy mạng của mình quả thực quá dễ. Hối hận, khủng hoảng, cảm xúc ngổn ngang lan tràn trong lòng Tứ trưởng lão, hắn cảm giác mình không nên xuất hiện ở đây, nhưng bây giờ mới hối hận thì làm được gì? Đắc tội ma đầu này, ngày sau cũng không sống tốt, trừ phi hôm nay giết hắn tại chỗ này. Sau khi tông chủ Tiền Tông Vũ Dương Sơn rời khỏi phạm vi công kích của Đường Phong, quát to một tiếng: - Trên người tiểu ma đầu này có trọng bảo đao thương bất nhập. Không chỉ hắn phát hiện, những người khác cơ bản đều đã phát hiện, bằng không công kích của chín người đánh lên thân thể Đường Phong, vì sao không lấy tính mạng của hắn được? Trọng bảo này nhất định rất lợi hại, nếu không làm sao có thể ngăn cản hơp kích của chín người được? Không ít ánh mắt tham lam lóe lên, bảo bối như thế phải cướp vào tay, coi như mình không dùng đến, lấy làm bảo vật trấn phái cũng tốt, lưu cho hậu bối tử tôn đeo, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ tính mạng. Nhưng bọn hắn biết rõ, muốn đoạt vật trên người Đường Phong, độ khó rất lớn, dù sao thực lực tiểu ma đầu này rất cường đại. Thời điểm bọn họ do dự, Đường Phong há miệng phun ra một ngụm máu tươi, trong nháy mắt, Đường Phong đã rút đoản kiếm màu đen từ trong thi thể dưới chân ra, lao đến gần Tứ trưởng lão Nhất Đao Môn, trên mặt Tứ trưởng lão lộ ra thần sắc khủng hoảng, Đường Phong thò tay điểm vào đan điền hắn vài cái, lập tức lui về phía sau. Mồ hôi trên trán hắn ứa ra, hắn nghĩ rằng mình chết chắc rồi, dù sao thủ đoạn tiểu ma đầu kia quá hung tàn, nhưng sau một khắc, hắn lại phát hiện mình hoàn hảo không tổn thương gì, mà địa phương bị Đường Phong điểm vào không có chút cảm giác đau đớn nào. Tứ trưởng lão cười ha hả một tiếng: - Tiểu ma đầu, hết khí lực rồi à, mọi người cùng xông lên nào! Vừa dút lời, hắn liền vận cương khí toàn thân, đột nhiên cảm thấy đan điền đau nhức kịch liệt, mặt của hắn đỏ bừng, phần bụng truyền ra tiếng trầm đục, cảm giác toàn bộ đan điền giống như một quả bóng xì hơi, cương khí chất chứa trong đan điền từ trong thể nội tứ tán ra ngoài. Cả người Tứ trưởng lão uể oải, dùng thần sắc không thể tin nổi nhìn Đường Phong, yếu ớt nói: - Đây … đây là công phu gì? Lập tức ngửa mặt lên trời, tuyệt khí bỏ mình. Đường Phong đứng nguyên tại chỗ điều chỉnh khí tức, không nhìn đến hắn, một người chết mà thôi, có phản ứng gì chứ? Tịch Diệt Chỉ, không đả thương da thịt người, chuyên phá gân mạch cùng cương khí. Lúc nãy điểm mấy chỉ, đã đem gân mạch gần đan điền phá hủy, hắn không vận công thì thôi, chỉ cần vận công, tổn thương gân mạch làm cho cương khí của hắn lưu thông không thuận lợi, kết quả cuối cùng là cương khí phản phệ mà chết. Do Đường Phong tu luyện Tịch Diệt Chỉ đến đại thành, nếu không dùng thực lực Thiên giai thượng phẩm của hắn, không cần điểm nhiều như vậy, một chỉ là đủ để lấy mạng già của Tứ trưởng lão rồi. Chỉ trong mấy nhịp hô hấp, lại chết một người! Mười Thiên giai cao thủ, trong đó có một Thiên giai trung phẩm bị Linh Khiếp Nhan trà đạp, chín người chết bốn người, năm người còn lại hoàn hảo không tổn thương gì. Thoạt nhìn sắc mặt Đường Phong không được khá lắm, sắc mặt tái nhợt. Dù sao hắn vận dụng Mượn Xác Hoàn Hồn tiêu hao cương khí quá lớn, hơn nữa lúc nãy chịu mấy đạo công kích của kẻ địch, tuy Bất Phôi Giáp hóa giải được cương khí của đối phương, không tạo thành thương tổn quá lớn, nhưng đó công kích toàn lực của đối phương a. Nếu không phải thân thể Đường Phong cường hãn, sớm đã bị địch nhân đánh chết, căn bản không chỉ thổ ra một bụm máu đơn giản như vậy. Linh Khiếp Nhan không nhúng tay vào trận đấu của Đường Phong, tuy nàng đang chà đạp Liễu Trần Phong, nhưng thời khắc nào cũng chú ý đến hắn, nàng biết rõ Đường Phong rất phẩn nộ, cho nên hắn phải tự tay giết chết địch nhân, đem oán khí và nộ khí trong lòng phát tiết cho hết. Thần sắc lão già Vũ Dương Sơn âm trầm nói: - Ma đầu, chẳng lẽ ngươi muốn đối địch với toàn bộ người trong thiên hạ, ngươi muốn đối địch với nhiều thế lực như vậy sao sao? Đường Phong cười lớn một tiếng: - Chê cười! Các ngươi nói ta là ma đầu, ta còn băn khoăn cái gì chứ? Theo ý của ngươi, bổn thiếu gia ta không muốn chết, nên cúi đầu xin lỗi các ngươi phải không? Đây là các ngươi tìm tới ta gây phiền phức, là Nhất Đao Môn khi dễ Thiên Tú tông chúng ta, không phải ta muốn tới tàn sát Nhất Đao Môn, lão gia hỏa, ngươi sống lâu như vậy mà còn không hiểu chuyện sao? Lão già giận tím mặt: - Thủ đoạn tiểu ma đầu ngươi hung ác như thế, làm việc không kiêng nể gì, không sợ ngày sau gặp thiên khiển sao? Không sợ Thiên Tú tông bị trả thù sao? - Ai dám! Đường Phong đằng đằng sát khí. - Ai dám động đến Thiên Tú thì Cự Kiếm Môn, Nhất Đao Môn là tấm gương! - Tốt, tốt. Lão già tức giận thiếu chút nữa muốn thổ huyết. - Ngươi có bản lĩnh tàn sát hết mọi người ở đây, nhưng ngươi không thể giết chết anh hào thiên hạ. Ma đầu như ngươi sớm muộn gì cũng có một ngày bị người ta diệt sát! - Này lão bất tử, ngươi cũng đừng đề cao cái chết của mình là anh hùng chính nghĩa, không cần ngươi nhắc nhở, hôm nay ta sẽ tàn sát tất cả mọi người có mặt ở đây. Đường Phong đem đoản kiếm màu đen vung lên, một đạo kiếm quang hóa thành một thanh kiếm lớn chém tới lão già. Ngoài miệng lão già nói văn vẻ, nhưng trong lòng hoảng sợ vạn phần. Hắn muốn dùng đạo nghĩa cao cao tại thượng khiển trách Đường Phong, nếu hắn còn chút áy náy trong lòng, những người ở đây có thể giữ được tính mạng, thậm chí có thể đánh lén giết hắn. Nhưng lão già phát hiện, những lời nói của mình người ta không để trong lòng, thậm chí trong lòng hắn đã quyết định giết hết tất cả mọi người ở đây, hắn còn lương tri không? Hắn không phải là một thiếu niên trẻ tuổi không đến hai mươi tuổi, hắn là một ma đầu giết chóc thành tính. Đối mặt với đạo kiếm quang kinh thiên chém tới, lão già tranh thủ nhảy lên cao, kiếm quang lướt qua dưới chân của hắn, ngay cả không khí bị trảm toái. Thân ở giữa không trung, lão già hết dài một tiếng, cao giọng hô: - Đệ tử Nhất Đao Môn ở đâu, môn chủ các ngươi bị Huyết Ma Đường Phong đả thương, còn không mau mau đến đây trợ giúp! Lão đầu này cũng không có biện pháp, đám người bọn họ không phải đối thủ của Đường Phong, vậy thì gọi toàn bộ người của Nhất Đao Môn qua đây, không phải tiểu ma đầu này rất cường đại sao, vậy thì dùng chiến thuật biển người đối phó hắn! Đã là người thì phải có thời điểm suy yếu, dù sao những người này đều là người Nhất Đao Môn, chết bao nhiêu lão cũng không đau lòng. Rất nhiều đệ tử Nhất Đao Môn còn không biết bên này đã xảy ra chuyện gì, bởi vì hiện tại đang chuẩn bị hôn sự vào vài ngày sau, vô số người tranh thủ thời gian dừng tay, vội vã chạy tới nơi đây. Môn chủ bị đả thương ngay tại tông môn của mình, việc này là thật sao? Tuy bọn hắn cũng biết người đả thương được môn chủ thực lực chắc chắn không kém, nhưng bọn họ người đông thế mạnh, hùng hổ vô cùng. Sau khi lão đầu hô lên xong, chẳng mất bao lâu, đã có vài trăm người lao về phía này, còn rất nhiều người đang trên đường tới đây. Chẳng mất thời gian bao lâu, những Thiên giai cao thủ còn lại tử thương hầu không còn, chỉ còn lại một người còn sống, Thiên giai hạ phẩm, trước mặt Đường Phong, không có năng lực phản kháng. Đường Phong chặt đứt hai chân của hắn, lạnh lùng nhìn hắn, nói: - Thời điểm tôn nhi của ngươi khi dễ người khác, ngươi đã nghĩ qua hậu quả ngày hôm nay chưa? Thiện giả thiện báo, ác giả ác báo, ngươi đã dung túng cho hắn làm bậy, đúng là chết không có gì đáng tiếc. Lão già cười thê lương, hắn không nghĩ tới, lần này đến chúc mừng Nhất Đao Môn lại xảy ra chuyện lớn như vậy, hiện tại hai chân bị chặt đứt, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra, vẫn cường ngạnh như cũ: - Ma đầu, một đao thống khoái đi, hôm nay ngươi giết lão phu, là do lão phu tài nghệ không bằng người, ta không nói gì hơn. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, sẽ có người mạnh hơn người đến giết ngươi. - Ngươi rất mạnh miệng. Đường Phong cười lạnh một tiếng, nhặt một thanh đại đao trên người một trưởng lão Nhất Đao Môn, uy phong lẫm lẫm, xoay người hướng đám đệ tử Nhất Đao Môn đánh tới. - Yên tâm, hiện tại ta sẽ không giết ngươi, ta muốn ngươi tận mắt nhìn thấy, ta dám đối nghịch với cả thiên hạ to lớn hay không! Ai dám tổn thương người bên cạnh ta, ta chắc chắn diệt cửu tộc của hắn! Cầm chuôi đại đao, Đường Phong chậm rãi tiến về phía trước ba bước, quay mặt nhìn về phía đám đệ tử Nhất Đao Môn chém tới, đại đao vung lên mạnh mẽ. Cương khí hung mãnh rót vào trong đao, mặc dù Đường Phong không có lĩnh ngộ cảnh giới dùng đao, nhưng lưỡi đao vẫn xuất hiện đao mang hình bán nguyệt dài mấy trượng. Thực lực quyết định tất cả. Đao mang phá không trảm tới, chém lên người đám đệ tử Nhất Đao Môn đang chửi bậy, đám đệ tử này cao nhất chỉ đạt tới Huyền giai, đao mang chém tới người chết ngã xuống lớp lớp. Đao mang bá đạo hung ác chém ngang éo của bọn hắn, chặt đứt thân thể của bọn chúng thành hai nửa. Lại một đao chém ra, lại có thêm một đám người ngã xuống. Mỗi một đao đều giét hơn mười người, máu tươi phun ra, nội tạng nhung nhúc, giống như Tu La Địa Ngục. Rất nhiều đệ tử Nhất Đao Môn còn chưa thấy mặt của Đường Phong đã ngã xuống đất. Lão già nằm trên mặt đất, mí mắt run rẩy vài cái, lẩm bẩm nói: - Điên rồi... Điên rồi… Người này quả thật là một ma đầu, đồn đãi không sai, đồn đãi không sai a… Nói lời cuối cùng, âm thanh của lão già này đã nhỏ đến mức khó có thể nghe được, hai mắt vô thần chậm rãi nhắm lại. - Không muốn chết, mau cút đi! Linh Khiếp Nhan đối với đám đệ tử Nhất Đao Môn đang sửng sờ đứng nguyên tại chỗ không dam lui về phía sau, gầm lên một tiếng, nàng biết rõ, nếu như đám người này lao về phía trước, Đường Phong sẽ không lưu thủ, sẽ giết sạch toàn bộ bọn chúng. Kết quả khi đó giữa Nhất Đao Môn và Thiên Tú là không chết không ngớt, Đường Phong sẽ không để dư nghiệt còn sống, nếu bọn chúng thức thời, không trêu chọc Đường Phong, nói không chừng Đường Phong sẽ không đuổi giết bọn chúng, nhưng nếu muốn tìm chết, thì không thể trách Đường Phong được.