Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 512:Đến tiễn ngươi đi. (Thượng,hạ)

Những khối tròn tròn lớn nhỏ và màu sắc khác nhau này rõ ràng chính là nội đan linh thú. Ngẫm lại cũng đúng, Hôi Y Bảo này trước kia chắc chắn cũng săn giết không ít linh thú, nội đan được cất chứa ở chỗ này cũng là bình thường. Đống nội đan này tạm thời chưa cần để ý, Đường Phong quay đầu lại đem toàn bộ linh thạch nhét vào Mị Ảnh không gian. Sau một hồi bận rộn, Đường Phong mới ném tất cả vào trong Mị Ảnh không gian, tổng cộng có được hai trăm bốn mươi lăm khối hạ phẩm linh thạch, bảy mươi tám khôi trung phẩm linh thạch, ba khối thượng phẩm (cao cấp) linh thạch. Đường Phong cũng phát hiện năng lượng ẩn chứ trong mỗi loại linh thạch cũng khác biệt rất lớn. Một khối trung phẩm linh thạch có năng lượng cơ hồ gấp năm lần một khối hạ phẩm linh thạch, thượng phẩm linh thạch một khối cũng có thể so với năm khối trung phẩm linh thạch. Lại thoáng so sánh với năm mươi khối lấy được trước đó, Đường Phong phát hiện toàn bộ chúng đều là hạ phẩm linh thạch, hơn nữa năng lượng bên trong đã bị dùng mất không ít. Xử lý xong linh thạch, Đường Phong mới đem mới nội đan kia ném vào trong Mị Ảnh không gian, số lượng nội đan cũng không nhiều lắm, đại khái chỉ khoảng bảy tám chục viên, trên cơ bản đều là ngũ giai lục giai, thấp hơn căn bản không có viên nào, mà thất giai lại có vài khoả. Đường Phong không khỏi cười giễu một cái, hắn lức trước từ trong thú mộ ở Khúc Đình Sơn tìm được bốn khoả lục giai nội đan đem làm như bảo bối, mà hiện giờ không ngờ chỉ tuỳ tiện đi thăm dò một chút lại tìm được nhiều như vậy, trong đó còn có không ít thất giai nội đan. Lần thăm dò này có thể nói thu hoạch lớn nhất chính là chỗ này. So sánh với đám Thiên binh và linh đan lúc trước, linh thạch mới được xem là quý trọng nhất! Thiên binh có thể rèn ra, linh đan cũng có thể luyện chế được, mà linh thạch thì Đường Phong lại không biết làm sao để kiếm được, tuy Bạch Đế Cảnh có một đầu linh mạch nhưng ngay cả Đường Phong hiện tại là chủ nhân của nó mà vẫn không biết nó nằm ở đâu. Bất quá, cũng bởi vì vậy, Đường Phong càng thêm khẳng định linh thạch rất quý trọng. Nội tình của Hôi Y Bảo hùng hậu như thế, một tông môn khổng lồ như thế mà cất giữ cũng không đến bốn trăm khối linh thạch, siêu phẩm (đỉnh cấp) linh thạch cũng không có được một khối, từ đó có thể đoán mặc dù là cổ tông môn muốn có được linh thạch cũng không phải dễ dàng. Đường Phong lúc này cảm thấy như đang ngồi trên đống vàng vậy. Nếu tin tức hắn có nhiều linh thạch như vậy tiết lộ ra bên ngoài, chỉ sợ tất cả Linh giai cao thủ của Thiên Cương đại lục đều sẽ đến bái phỏng hắn một lần mất. Đến lúc đó ngoại trừ trốn vào Bạch Đế Cảnh, Đường Phong đoán chừng không còn đường nào để đi. Lôi Tẩu xem ra vẫn chưa thoả mãn, nãy giờ vẫn mò mẫm khắp nơi, hận không thể đào sâu thêm ba thước coi dưới nền đất còn giấu linh thạch hau không. Hắn là một đầu thất giai linh thú, sau khi biến hoá cũng không khác gì một cao thủ Linh giai cho nên cũng chỉ có linh thạch mới có thể làm hắn cảm thấy hứng thú như vậy. Cuối cùng vẫn là Đường Phong phải mạnh mẽ kéo hắn đi ra ngoài. Những viên dạ minh châu trong ám đạo, Đường Phong tự nhiên cũng không bỏ qua, từng cái một đều bị lấy xuống, mấy thứ này dùng để chiếu sáng trong màn đêm là một lựa chọn không tệ, dùng để tặng người khác cũng rất tốt. Đi đến trước mặt toà kiến trúc cuối cùng, Đường Phong nhìn thấy trên đó có ghi mấy chữ: "Công Pháp Các!" Thần binh lâu, bảo đan phường, linh thạch quật, công pháp các bốn toà kiến trúc này nằm ở vị trí trung tâm cả Hôi Y Bảo đại khái chính là nơi trọng yếu nhất của cả Hôi Y Bảo này. Các vị tiền bối của tông môn này có lẽ không thể nào ngờ được sau bao nhiêu năm lại có một tiểu tử đem toàn bộ tông môn của họ vơ vét sạch sẽ! Bên trong Công Pháp Các tự nhiên là cất giữ công pháp, chẳng những có công pháp tu luyện mà còn có cả võ điển dùng trong chiến đấu. Bí tịch chỉ có đến cảnh giới Linh giai mới có thể tu luyện cũng có không ít. Các võ điển bí tịch không cái nào không có uy lực tuyệt luân. Những công pháp này Đường Phong hiện tại cũng không có thời gian nhìn kĩ cho nên dùng ý thức toàn bộ thu vào trong Mị Ảnh không gian. Trừ công pháp và võ điển bí tịch ra còn có không ít tâm đắc tu luyện của các tiền bối của Hôi Y Bảo, Đường Phong cũng mang đi tất cả, không chừng sau này còn có chỗ dùng. Trừ những thứ này ra, trong Công Pháp Các còn có không ít đan phương, Đường Phong thoáng nhìn một chút, phát hiện đan phương để luyện chế Tôi Thể Đân, Tố Kinh Đan, Luyện Cốt Đan, Phá Thiên Đan, Cửu Hoàn Đan ... đều có cả. Đường Phong trong nội tâm rất vui vẻ, có những đan phương này thì không còn sợ thiếu đan dược nữa rồi. Một chuyến đi Hôi Y Bảo đạt được thu hoạch không thể tưởng tượng được. Vũ khí, đan dược, linh thạch, công pháp, nội đan ... thứ gì cần đều có, bất luận loại nào cũng đều có giá trị xa xỉ, trong đó linh thạch và một ít thứ đặc thù càng là thứ mà cho dù có tiền cũng không có chỗ để mua. Mà đây chỉ mới là một cái di chỉ tông môn mà thôi, trong Bạch Đế Cảnh này còn có không ít di chỉ giống như Hôi Y Bảo thế này tồn tại, Đường Phong tin tưởng trong những di chỉ kia đồ vật cất giấu chắc chắn không ít hơn so với Hôi Y Bảo! Bất quá một ngụm ăn liền cũng không mập liền được, hơn nữa hiện giờ thu hoạch cũng đã đủ nhiều rồi, với lại đường xá xa xôi và thời gian cấp bách, Đường Phong cũng không thể rãnh rỗi đi thăm dò những chỗ khác được nữa. Kỳ hạn một tháng cũng sắp đến rồi, đoán chừng một vài ngày tới Bạch Đế Cảnh chi môn cũng sẽ được tứ quý thành chủ mở ra, Đường Phong hiện tại tuy là người chưởng quản Bạch Đế Ấn có thể tự do xuất nhập phiến tiểu thiên địa này nhưng bí mật này tốt nhất không nên để lộ ra ngoài. Vì vậy, lúc này Đường Phong cần phải nhanh chóng trở về mảnh thảo nguyên lúc đầu tiến vô. Sau khi suy nghĩ một hồi, Đường Phong cảm thấy vẫn nên nói với Lôi Tẩu một chút: - Ngưu huynh, ta chuẩn bị rời khỏi đây, những ngày này được huynh chiếu cố, ta cảm kích khôn cùng! - Ngươi muốn đi đâu? Lôi Tẩu có chút sững sờ, mở miệng hỏi. - Tự nhiên là muốn rời khỏi chỗ này! - Ờ, cũng đúng, người tới nơi này cũng là vì tìm Xích Tâm linh quả cứu nữ nhân của ngươi, lúc này mục tiêu đã hoàn thành, tự nhiên là phải trở về chỗ của ngươi. Lôi Tẩu gật gật đầu nói. Đường Phong nhìn sắc mặt buồn vu vơ của hắn, tự nhiên là minh bạch trong lòng hắn đang nghĩ cái gì nên lập tức nói: - Không bằng Ngưu huynh cùng ta rời khỏi chỗ này thế nào? Sẵn tiện có thể thoả thích thám thú về đại thế giới bên ngoài! Lôi Tẩu có chút do dự, xem ra cũng rất động tâm, chần chờ sau nửa ngày mới thở dài một hơi nói: - Phong lão đệ, ta đúng là rất muốn đi ra ngoài tìm hiểu thế giới, nhưng lão Ngưu ta sống ở đây từ nhỏ tới giờ, có thể nói phiến thổ địa này chính là cái nôi của ta, nếu như ta đi ra bên ngoài không thích ứng được muốn trở lại đây thì làm thế nào mới có thể trở lại được? Đường Phong nhịn không được cười ha hả, hắn còn tưởng Lôi Tẩu lo lắng điều gì khác? Nguyên lại là lo lắng vấn đề này: - Cái này dễ thôi, ta đã có thể đi vào đây thì tất nhiên là có biện pháp để đi vào, Ngưu huynh ngày sau nếu nhớ nhà thì ta có thể đem huynh trở lại đây! - Đúng a! Lôi Tẩu vỗ đầu một cái bốp rõ to: - Phong lão đệ ngươi đã có thể đi vào thì lão Ngưu ta khẳng định cũng có thể! - Như vậy, Ngưu huynh có muốn cùng ta đi không? - Muốn, muốn, đương nhiên muốn! Lôi Tẩu gật đầu như gà mổ thóc, vấn đề lo lắng đã được giải quyết, Lôi Tẩu còn do dự gì nữa? - Vậy thì đi thôi! Đường Phong mỉm cười, đi trước ra ngoài Hôi Y Bảo, một đường hướng chỗ thảo nguyên kia chạy đi. Bất quá, cứ như vậy mang Lôi Tẩu ra ngoài cũng không phải chuyện tốt, Đường Phong là một mình đi vào, nếu lúc đi ra lại mang thêm Lôi Tẩu bên người nhất định sẽ khiến khác chú ý. Với sự khôn khéo của đám người Bạch Đế Thành nhất định có thể đoán ra thân phận của Lôi Tẩu. Lôi Tẩu thân là linh thú biến hoá thành, thể nội có một khoả thất giai nội đan, trên tay cầm Thiên Lôi Thần Mộc Kiếm, hai thứ này đều là chí bảo khó cầu, thế nào cũng sẽ mang tới phiền toái không ngừng. Trên đường đi, Đường Phong cùng Lôi Tẩu thương lượng một chút, quyết định để cho Lôi Tẩu ẩn nấp ở chỗ thảo nguyên kia mấy ngày, đợi Đường Phong sau khi đi ra sẽ vụng trộm vào lại mang hắn ra ngoài để tránh tai mắt của người khác. Dùng thực lực Linh giai của Lôi Tẩu chỉ cần có thể vụng trộm xuất hiện trong Bạch Đế Thành là có thể lặng yên không tiếng động rời đi mà không sợ người khác phát hiện. Sau khi thương nghị tốt rồi, tốc độ hai người lại đẩy nhanh hơn. Xuyên qua phiến rừng nhiệt đới bắt đầu đi vào khu vực thảo nguyên là khoảng cách tới chỗ cửa vào đã không còn xa nữa. - Ồ! Đường Phong đang chạy tới trước đột nhiên ngừng lại, thần sắc Lôi Tẩu cũng khẽ động đứng lại bên người Đường Phong. - Sao lại có người? Đường Phong nghi hoặc khó hiểu, bởi vì trong cảm giác của hắn, hơn hai mươi dặm phía trước, ngay chỗ lối vào có khí tức của vài người. Mặc dù cách xa hơn hai mươi dặm nhưng dùng cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất của Đường Phong hiện giờ vẫn có thể cảm ứng được rõ ràng, mà Lôi Tẩu thì không cần phải nói, phạm vi cảm ứng của Linh giai cao thủ cũng đủ để bao trùm tới phạm vi cỡ này. Những người này đều có thực lực Thiên giai, chắc hẳn là người của Bạch Đế Thành, nhưng là bọn hắn tiến vào đây làm cái gì? Đường Phong trong lúc nhất thời đoán không ra tại sao, bất quá điều này cũng khiến hắn cảnh giác. Muốn đi vào Bạch Đế Cảnh nhất định phải được bốn vị thành chủ liên thủ thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm mở ra, mà mỗi một lần mở Bạch Đế Cảnh chi môn, bốn vị thành chủ cũng bị tiêu hao rất nhiều, cho nên nếu không phải tình huống quan trọng, bọn họ không có khả năng hao công tổn sức làm loại sự tình thế này liên tục. Chẳng lẽ việc này cùng tên Hàn Hàng Trần và hai tên Hàn gia trưởng lão lúc trước có quan hệ? Ba tên này lúc Đường Phong vừa tiến vào Bạch Đế Cảnh liền truy vào theo, chỉ có điều bọn chúng vận may quá kém, bị bằng ưng đánh lén, hơn nữa Đường Phong ở một bên trợ trận khiến ba tên chết không nhắm mắt. Tên Hàn Hàng Trần kia dù sao cũng là nhi tử của Hàn Đông, con chết cha điên cuồng, Hàn Trần Hoà đi vào đây chắc chắn Hàn Đông cũng biết cho nên mới phái người tới đây tìm kiếm. Mà thực tế xác thực cũng là như vậy, Hàn Hàng Trần cùng hai tên Hàn gia trưởng lão sau khi mất tích một ngày, Hàn Đông đã phán đoán được nhi tử của hắn làm gì rồi. Bất quá hắn cũng không lo lắng lắm cho an toàn của nhi tử, dù sao Hàn Hàng Trần cùng hai vị Hàn gia trưởng lão kia đều là cao thủ Thiên giai, chỉ cần không trêu chọc đến Thất giai linh thú thì vấn đề an toàn không phải lo. Nhưng dù sao nhi tử cũng đã hành động, Hàn Đông không có khả năng ngồi im không quản, một là vì tiếp ứng, hai là cũng muốn đảm bảo trảm thảo trừ căn. Hàn Đông hắn đối với chiêu thức băng hoả lưỡng trọng thiên của Đường Phong cũng rất kiêng kị, nếu như đã kết thù thì dứt khoát diệt tuyệt. Do đó hắn liền vụng trộm cho người mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn đưa bốn tên Hàn gia cao thủ vào đây. Lần mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn này cũng không phải do bốn vị thành chủ liên thủ mà là do Hàn gia tự thực hiện! Chỉ cần có thể thi triển Tứ Quý Tuyệt Sát Kiếm liền có thể mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn, từ lúc Bạch Khang Nhân mất tích, Hàn gia cũng đã bí mật chuẩn bị việc này, hơn hai mươi năm, đủ để Hàn gia đem Xuân Hạ Thu tam kiếm học xong. Trước đó, Hàn gia cũng chưa bao giờ thử qua việc này, lần này là lần đầu tiên sử dụng thực lực của chính gia tộc mình thử một lần mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn, quả nhiên là thành công. Điều này cũng có ý nghĩa là từ nay về sau Hàn gia đã có năng lực tự mình mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn, tin tức này khiến cho Hàn Đông và đám cao tầng Hàn gia hưng phấn dị thường tự cho Hàn gia lúc này ở trong Bạch Đế Thành đã là lão đại rồi. Ngày sau nếu không có người Hàn gia hỗ trợ, không ai trong Bạch Đế Thành có thể mở ra Bạch Đế Cảnh chi môn được nửa, mà Hàn gia lại có thể tuỳ lúc xuất nhập, tương đương với độc chiếm phiến bảo địa này rồi! Thế nhưng bốn tên cao thủ Hàn gia sau khi tiến vào trong này thì nội tâm lại rất lo lắng bất an, ánh mắt thập phần âm trầm. Bởi vì bọn họ ở trong này tìm tòi hơn hai mươi ngày vẫn không phát hiện ra bóng dán đám người Hàn Hàng Trần, càng không có dấu vết nào của Đường Phong! Ngược lại ở phiến rừng cách thảo nguyên không xa lại phát hiện một ít dấu vết chiến đấu, còn có một chút vết máu. Những vết máu này là của ai thì không cách nào phán đoán được, bất quá từ chỗ các vết máu lưu lại thì khẳng định không chỉ có một người. Điều này mới khiến bốn tên Hàn gia cao thủ này lo lắng. - Ngũ ca, huynh nói Tiểu Trần nhi bọn hắn đã đi đâu đây? Một tên Hàn gia cao thủ thân hình ục ịch nhíu mày hỏi: - Làm sao mà tìm hơn hai mươi ngày rồi vẫn không thấy bóng dáng bọn chúng? Tên được gọi là Ngũ ca có khuôn mặt hung ác nham hiểm, người gầy còm, đôi mắt hắn lúc này rất âm trầm nhìn về bầu trời xa xa không trả lời mà trong lòng lại ẩn ẩn có cảm giác bất an. Hai mươi ngày, mặc dù tìm không được người nhưng ít nhất phải có một chút tung tích mới đúng, thế nhưng trừ những vết máu kia ra cái gì cũng không thấy nữa. - Các ngươi nói tiểu Trần nhi bọn hắn có thể hay không .... Một người khác có chút chần chờ lên tiếng, suy nghĩ này bọn họ đã có từ nhiều ngày trước nhưng không ai dám nói ra cả. Trước kia cũng không phải chưa có cao thủ Thiên giai vẫn lạc trong Bạch Đế Cảnh, Bạch Đế Thành mỗi cách vài năm đều có Thiên giai cao thủ đụng phải linh thú cường đại mà chết. - Có lẽ không đâu! Tên mở miệng đầu tiên trả lời với ngữ khí không quá chắc chắn: - Bọn hắn tốt xấu gì cũng là ba Thiên giai cao thủ, đánh không lại chẳng lẽ còn không biết chạy sao? Chẳng lẽ cả ba người không một ai chạy được? - Hử? Có người đến!