Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 543:Nếu muốn liếc mắt đưa tình, xin mời tìm một gian phòng yên tĩnh.

Đường Đỉnh Thiên chép miệng một cái, nhìn chằm chằm vào bóng lưng Đường Phong, trầm mặc một lát mới thấp giọng nói: - Hắn rất giống ta. - Hắn là con của ngươi, không giống ngươi thì giống ai? Tuyết Nữ thở dài một tiếng, buồn bả nói: - Hôm nay... Nói với hắn thế nào? - Hắn đã biết rõ. Đường cao nữa là cười khổ một tiếng. - Ánh mắt của hắn nói cho ta biết, trong lòng hắn đã minh bạch, việc này không cần vạch trần, cứ thuận theo tự nhiên. Ai, mười tám năm qua nhanh, thật khổ cho hắn. Bất quá hắn rất hiểu chuyện, dù chúng ta không để ý đến hắn vài chục năm không chiếu cố hắn, hắn cũng không oán hận chút nào, nhưng trong nhất thời hắn không biết đối mặt với chuyện này thế nào mà thôi, lại nói chúng ta đã để hắn thua thiệt quá nhiều. Tuyết Nữ nắm chặt tay, đầu ngón tay bị niết trắng bệch, trong miệng đắng chát, chuyện thống khổ nhất trên đời, chính là nhìn nhi tử của mình phát triển, đã trở thành nam nhân có thể tự đảm đương một phương nhưng lại không dám nói ra chân tướng, chỉ có thể từ cô cô không thân không thích đến gần hắn, mà không dám đem hai chữ mẫu thân nói trên miệng. Bởi vì áy náy, cho nên chỉ dám cầu chúc cho đứa nhỏ này bình an, có thể nhìn thấy hắn ở trước mặt, nhưng trong lòng luôn có một ít hy vọng xa vời, hy vọng xa vời là có một ngày hắn sẽ gọi hai chữ mẫu thân. - Tạm thời không đề cập tới chuyện Phong nhi, còn nữ nhân kia, ngươi muốn giải quyết thế nào? Diệp Dĩ Khô nhìn thân ảnh Bạch Nguyệt Dung tiều tụy nhưng lại rất kiên định đứng ở nơi đó, chỉ huy mọi người của Bạch Đế thành thu thập tàn cuộc. - Ta có ngươi là đủ rồi. Đường Đỉnh Thiên mỉm cười. - Ta với nàng cũng không có gì, tâm không hổ thẹn, vì sao không thể thản nhiên đối mặt? Diệp Dĩ Khô nói khẽ: - Rơi hoa hữu ý, nước chảy vô tình, phu quân tàn nhẫn với nàng quá. Đường Đỉnh Thiên lắc đầu, không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Đường Phong, hai vị Linh giai đứng đó không có phản ứng, qua một lúc sau có người tươi cười đi tới, hàn huyên với Đường Đỉnh Thiên một hồi, nói ra cũng rất xấu hổ, hôm nay Bạch Đế thành đã đổ nát, còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể tiếp đãi chu đáo, hơn nữa Dương Xuân cũng biết rõ hai người này tới là vì Đường Phong, nếu Đường Phong không đi, bọn họ sẽ không đi, lập tức làm chủ mời hai người lưu lại một hồi. Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ vui vẻ đáp ứng, bất quá bọn họ cũng không dừng lại quá lâu liền ly khai, vì chuyện Chung gia mà Đường Đỉnh Thiên đã ly khai gia tộc mười tám năm bây giờ cần trở về, lần hồi hương này hắn cũng có chút sốt ruột. Mọi người trong Bạch Đế thành đang bận rộn, Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại đứng bên cạnh Bạch Nguyệt Dung, người không rõ chân tướng sẽ cho rằng hai phu thê Đường Đỉnh Thiên đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau, nhưng khi đó Bạch Nguyệt Dung đang đứng bên cạnh, mỗi chữ khi hai người nói chuyện đều lọt vào tai nàng, làm cho lòng nàng chua xót không thôi. Đường Phong đưa lưng về phía Đường Đỉnh Thiên cùng Tuyết Nữ, mở miệng hỏi: - Lại tỷ, ngươi xem dùm ta? Tại sao sau lưng ta lại nóng rát như vậy. Ánh mắt Bạch Tiểu Lại nhìn lướt qua sau lưng Đường Phong, khẽ cười nói: - Ta không thấy gì cả, bây giờ chúng ta đi nói chuyện với thành chủ nào. - Tốt, tốt. Đường Phong buông lỏng thở ra một hơi. - Ngươi sợ cái gì? Bạch Tiểu Lại liếc giận hắn, người biết rõ quan hệ giữa Đường Phong và Đường Đỉnh Thiên không có mấy người, mà Bạch Tiểu Lại là một trong số đó, bởi vì lúc trước Bạch Nguyệt Dung đã nói cho nàng nghe. - Cũng không phải sợ, mà là cảm giác không được tự nhiên. Đường Phong trầm ngâm nói. - Luôn muốn gặp mặt nói chuyện, nhưng khi đã gặp mặt tại sao ngươi lại trốn tránh? Bạch Tiểu Lại tận tình khuyên bảo nói. - Tuy nói mười mấy năm qua hắn sai, nhưng hắn cũng có nổi khổ tâm của mình, bằng không sẽ không đợi thời gian dài như vậy mới đi tìm ngươi, ngươi trốn tránh cũng không phải cách hay, không bằng chúng ta đem chuyện này nói ra, hỏi bọn họ vì sao lại làm như vậy suốt mười tám năm qua. - Ồ. Đường Phong ngạc nhiên nói. - Không phải nói con dâu xấu sợ gặp mặt cha mẹ chồng sao? Tại sao Lại tỷ lại không sợ, hay là đợi không được rồi? - Muốn ăn đòn. Bạch Tiểu Lại giả bộ tức giận, giơ giơ phấn quyền trước mặt Đường Phong, cau mày nói: - Lại tỷ ta rất xấu sao? Đường Phong tranh thủ dỗ ngọt nói: - Lại tỷ xinh đẹp đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, cho nên không xấu. - Hai người các ngươi... Bạch Nguyệt Dung xoa xoa trán mình, xoay người lại nhìn hai người, trên mặt tràn đầy bất đắc dĩ: - Nếu muốn liếc mắt đưa tình, xin mời tìm yên lặng gian phòng, đừng ở bên cạnh ta, các ngươi như vậy, một lão bà cô đơn như ta làm sao chịu nôi? - Tỷ tỷ. Bạch Tiểu Lại ngượng ngùng một hồi, lay động cánh tay Bạch Nguyệt Dung một hồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hồng. Bạch Nguyệt Dung cưng chiều vuốt ve gò má của nàng, lại quay đầu nhìn Đường Phong nói: - Bất quá Tiểu Lại nói đúng, Đường Phong ngươi trốn tránh cũng không giải quyết được gì. Ngươi là con của hắn, phụ tử gặp lại, có gì mà ngượng ngùng, nói không ra lời? Đường Phong thở dài nói: - Cảm tình của nam nhân các ngươi không hiểu đâu, việc này thuận theo tự nhiên, không thể cưỡng cầu. Dừng lại một chút, Đường Phong nhìn qua Bạch Nguyệt Dung nói: - Thành chủ, Đường Phong mạo muội, hỏi ngươi một chuyện. - Chuyện gì? Bạch Nguyệt Dung nghi hoặc nhìn hắn. - Ngươi có hận hắn không? Đường Phong chần chừ một lát mở miệng hỏi. Thần sắc Bạch Nguyệt Dung ảm đạm, Bạch Tiểu Lại trừng mắt liếc Đường Phong, Đường Phong co đầu rụt cổ, biết rõ mình nói sai. Qua nửa ngày, Bạch Nguyệt Dung mới nói: - Hận thì làm được gì? Chuyện đã qua mấy chục năm, ta không phải là tiểu cô nương không hiểu chuyện năm xưa, hôm nay ta là thành chủ Bạch Đế thành, việc ta cân nhắc đầu tiên chính là lợi ích của Bạch Đế thành, những thứ khác đặt ở phía sau. Chỉ cần ngươi tốt với Tiểu lại, ta cảm thấy mỹ mãn rồi. Đường Phong nghiêm chỉnh nói: - Xin thành chủ yên tâm, đời này ta sẽ không để Lại tỷ chịu khổ. Vẻ mặt Bạch Tiểu Lại tràn ngập hạnh phúc, Bạch Nguyệt Dung phất phất tay nói: - Tranh thủ thời gian đi tìm một gian phòng, đem toàn bộ lời ngon ngọt của các ngươi nói ra đi, đừng đứng ở đây, quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta. Đường Phong cùng Bạch Tiểu Lại nhìn nhau cười cười, không dám nói lời nào nữa. Bận rộn suốt cả ngày, tàn cuộc của trận chiến mới miễn cưỡng được thanh lý sạch sẽ, mặt đất phương viên vài dặm bị lõm xuống, ngay cả những nơi ở phụ cận, cũng bị trận chiến phá hủy phòng ốc, cần tái tạo lại. Đường Phong cùng phu phụ Đường Đỉnh Thiên là khách, tự nhiên được Bạch Nguyệt Dung an bài một chỗ nghỉ ngơi, tuy nói quan hệ của Đường Phong và Bạch Tiểu Lại mọi người đều biết, nhưng dù sao vẫn chưa thành thân, không tiện ở cùng một chỗ, trước kia Đường Phong ở chỗ Bạch Tiểu Lại dưỡng thương, là vì cần người chiếu cố mà thôi. Ngược lại Bạch Nguyệt Dung gặp mặt Đường Đỉnh Thiên, bình thản không có gì lạ, dù hai người có gút mắt với nhau mấy chục năm, nhưng sau mấy chục năm mới gặp lại như người xa lạ, tận lực kéo giãn khoảng cách.