Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 589:Dẫn xà xuất động.

Nếu có thể cướp được nhiều tinh thần chi lực, thì việc cải tạo triệt để một người cũng không phải là không được. Nghe đồn lần đầu quả cây thành thục có một đệ tử của Đường gia đã đoạt được vài đạo tinh thần chi lực, kết quả khiến cho Cương Tâm của hắn diễn sinh ra ba loại thuộc tính, thực lực bản thân lại gia tăng một bước dài khiến cả đám người đều hâm mộ ghen ghét muốn chết. Từ đó về sau vị này vốn chỉ là đệ tử phần gia của Đường gia địa vị lại đột nhiên tăng vọt, cuối cùng thành một nhân vật lớn. Bất quá loại chuyện may mắn như thế này thật sự quá ít. Tinh Thần Thiên Nguyên Quả của Đường gia đã thành thục hai lần, đa số mọi người cướp đoạt được tinh thần chi lực cũng chỉ khiến cho thực lực tăng một chút thôi, không có tác dụng gì khác. - Nói cách khác, chúng ta sẽ đợi để cướp đoạt tinh thần chi lực? Sau khi Đường Phong nghe xong liền mở miệng hỏi. Đường Tử Thư khẽ cười một tiếng: - Nếu không thập thất đệ nghĩ hai vị lão tổ sao lại để cho nhiều người đến nơi này vậy? Thứ nhất là vì canh giữ, thứ hai chính là đợi đến thời khắc đêm nay để các đệ tử trong gia tộc đạt được chỗ tốt Trách không được... Đường Phong vừa rồi còn suy nghĩ Đường gia giờ đã có bốn vị linh giai, nếu chỉ là để canh giữ thì có bốn người bọn họ ở đây đã đủ rồi, nhiều Thiên giai như vậy đến đây để làm gì? Đường Phong và Đường Tử Thư nói chuyện phiếm một hồi, sau đó hai người đều im lặng lại, cùng nhau ngồi xuống nhắm mắt tu luyện. Dù sao cũng phải chờ đến tối trái cây mới triệt để thành thục, nếu không lợi dụng linh khí nồng đậm lúc này để tu luyện thì thật là lãng phí Đường Duệ và Đường Ngạo nhìn một đám đệ tử Đường gia chăm chỉ lòng không khỏi vui mừng. Hai người bọn họ đã lớn tuổi rồi, biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nếu sau khi bọn hắn qua đời Đường gia không có ai chống đỡ thì ở nơi người ăn người như linh mạch chi địa này Đường gia rất có khả năng sẽ bị chiếm đoạt hoặc diệt tộc. Vốn bọn hắn vẫn còn lo lắng Đường gia không có người kế tục, đã qua nhiều năm như vậy mà vẫn không hề xuất hiện Linh giai. Thẳng đến khi Đường Đính Thiên và Diệp Dĩ Khô trở về mới khiến bọn hắn thả lỏng một hơi. Dù nói thế nào đi nữa thì đây cũng là hai vị linh giai mới tấn chức, đủ để bảo vệ Đường gia phồn vinh trong vòng trăm năm. Hơn nữa giờ lại vừa lúc gặp phải linh quả thành thục, nếu có thể mượn cơ hội này để tạo thêm vài Linh giai nữa thì địa vị của Đường gia sẽ tăng lên rất nhiều. Không cần nhiều, chỉ cần thêm một người là đủ rồi! Đây là hy vọng của Đường Duệ và Đường Ngạo nên khi bọn hắn thấy bọn hậu bối chăm chỉ tu luyện như thế cũng rất vui mừng. Giờ phút này chỉ còn bốn vị Linh giai cao thủ của Đường gia cùng với mười mấy người của thế hệ trước là còn đứng. Thực lực của những người thế hệ trước này tuy rằng rất cao nhưng tuổi cũng đã lớn rồi, lớn nhất cũng đã là 130, không còn sống được mấy năm nữa, không có chút hy vọng tấn chức Linh giai nên đương nhiên không cần phải tu luyện. Cao thủ Thiên giai thượng phẩm, sống hơn trăm tuổi không phải là việc khó nhưng 150 thì đã là cực hạn rồi - Ngũ oa, sau lần linh quả thành thục này ngươi lấy một quả về để cho tiểu tử nhà ngươi phục dụng đi, lúc ta còn sống phải thấy được cảnh hắn tấn chức Linh giai. Vẻ mặt Đường Duệ cười hiền lành, nhìn Đường Phong đang ngồi bên kia nói nói. - Tạ gia chủ ưu ái, chỉ sợ tiểu tử kia sẽ cô phụ sự kỳ vọng của ngài. Đường Đính Thiên cũng vui mừng lộ ra mặt, tuy rằng đã sớm biết được kết quả sẽ như vậy nhưng nghe được chính miệng Đường Duệ nói ra thì lại không giống vậy. - Không, hắn tuyệt đối sẽ không khiến ta thất vọng, Đường Duệ ta cả đời chưa bao giờ nhìn lầm người cả. Tiểu tử nhà ngươi tư chất nghịch thiên, tấn chức Linh giai đã là chuyện chắc chắn, chỉ là... Tuổi của hắn hiện giờ còn quá nhỏ, đạt được thành tựu quá sớm sẽ khiến hắn kiêu căng tự mãn, Ngũ oa, người hãy tìm cơ hội nào đấy để làm khó hắn, tôi luyện tâm tính của hắn một chút. Đường Đính Thiên cung kính gật đầu. Tuy giờ hắn cũng đã là Linh giai nhưng vì bối phận chênh lệch nên cũng không dám có chút vô lễ nào trước mặt Đường Duệ cả. Cả một ngày qua đi trong sự nghiêm túc. Trong sân đều lặng ngắt như tờ, cơ bản mỗi người đều ngồi xuống tu luyện. Toàn bộ Thiên giai của Đường gia đều hội tụ đến đây cả rồi, cũng chừng 200~300 người. Sắp đến chạng vạng tối, trong sân yên tĩnh lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ánh mắt lăng lệ ác liệt của Đường Duệ và Đường Ngạo nhìn về hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy một người thân mang trang phục của đệ tử Đường gia đang vội vã chạy đến, mặt tràn đầy vẻ lo âu. - Chuyện gì? Đường Ngạo mở miệng hỏi. - Bẩm gia chủ, Đường Gia Bảo đột nhiên chịu rất nhiều công kích của địch nhân, tổn thất thảm trọng, trong bảo giờ hỗn loạn hết cả lên. Người nọ khẩn trương nói. Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng: - Rốt cuộc đã tới, biết người đến thuộc gia tộc nào không? - Đệ tử không biết! Người nọ sợ hãi nói - Tất cả những người kia đều che mặt, thân mặc hắc y, gặp người liền giết, gặp phòng thì phóng hỏa, trong bảo giờ lòng người bàng hoàng, kính xin gia chủ phái người cứu viện! - Điệu hổ ly sơn? Đường Duệ khẽ cười một tiếng, mở miệng hỏi: - Nhân số bao nhiêu? Thực lực thế nào? - Nhân số không thể nào xác định được, bọn hắn chia thành vài tốp hung hăng càn quấy trong bảo, thực lực... Tất cả đều là Thiên giai! Có thể một lần xuất động nhiều Thiên giai như vậy, hơn nữa có dũng khí và đảm lượng dám mạnh mẽ xông vào Đường Gia Bảo vậy thì thực lực sau lưng của những hắc y nhân này cũng không hề kém Đường Gia Bảo. Huống chi dị tượng khi Tinh Thần Thiên Nguyên Quả thành thục lúc trước cũng mới được truyền ra từ sáng nay, giờ mới chạng vạng tối đã có địch đến tập kích, có thể tụ tập nhiều nhân thủ như vậy trong một thời gian ngắn thì thế lực này cách Đường Gia Bảo cũng không xa lắm. Trong vòng ngàn dặm gần đây, có thể điều ra nhiều Thiên giai cao thủ như vậy, hơn nữa lại không tiếc đắc tội với người của Đường gia thì ngoại trừ Chung gia ra không thể là ai khác! Năm đó Khấp Huyết Thần Thương xuất thế, cũng vì Chung gia ở gần nghe được phong thanh nên mới làm ra động tĩnh lớn như vậy. Chỉ trong nháy mắt Đường Duệ và Đường Ngạo đã nghĩ ra được là ai đang quấy phá rồi. Hơn nữa trước đây bọn hắn cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Lấy ân oán giữa Đường gia và Chung gia, lần này linh quả thành thục bọn hắn không đến quấy rối cướp đoạt mới là chuyện lạ đấy. - Phệ Thiên, Phá Thiên, Chiến Thiên, các ngươi mang một ít người đi xem sao, dám đến Đường Gia Bảo ta quấy rồi, giết không tha! Đường Ngạo hừ lạnh một tiếng. Mỗi người lĩnh mệnh đều chọn ra ba bốn mươi Thiên giai vội vã phóng ra bên ngoài. Địch nhân chia ra làm rất nhiều tốp, ba người bọn họ cũng phải tách ra hành động, nhân số ít căn bản không thể làm chuyện gì cả. Lần này đã đi một nửa người, trong sân lập tức trở nên trống rỗng. Đường Phong cũng từ trong tĩnh tọa mở mắt, dưới cảm tri nhạy cảm của hắn thì toàn bộ động tĩnh của cả Đường Gia Bảo đều bị hắn nhìn không sót chút gì. Vô số cỗ cương khí chấn động mãnh liệt gặp nhau ở nới đó liền bắt đầu kịch chiến, nhân số của địch nhân cũng không ít, có chừng tám mươi đến chín mươi người. Nhưng bọn hắn lại phân tán ra rất lợi hại, căn bản không hề chính diện giao phong với những người kia của Đường gia, vừa chạm mắt đã rút lui ngay làm người Đường gia không thể không phân tán ra để đuổi theo. - Ồ? Lúc Đường Phong phóng cảm giác đến phía sau Đường gia đại trạch thì phát hiện ra một chuyện kì quái, chỗ đó vậy mà lại hội tụ không ít người, khoảng chừng bốn năm mươi người. Bọn hắn cật lực áp chế cương khí của bản thân, không để lộ ra chút sơ hở, dù với cảm giác của Đường Phong cũng không cảm nhận được một tia cương khí chấn động nào, nhưng sự hô hấp và nhịp tim đập rất khẽ đã khiến bọn chúng bại lộ. Những người này... Chẳng lẽ muốn xuất kì bất ý triển khai đánh lén? Đường Phong giương mắt nhìn hai người Đường Duệ và Đường Ngạo, muốn nhắc nhở một chút nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào. Hắn giờ mới chỉ là Thiên giai hạ phẩm thôi, nói cũng không thể nói rõ được, dù sao chuyện ngay cả hai vị lão tổ cũng không phát hiện được thì hắn dựa vào gì để phát hiện? Đang lúc khó xử thì Đường Ngạo lại đột nhiên hừ lạnh một tiếng: - Lén lén lút lút mất mặt xấu hổ, Đường Trùng, Đường Chấn, dẫn người đến thanh lý những con chuột ở phía sau nhà đi! Lập tức liền có hai lão giả râu tóc bạc trắng lĩnh mệnh đi ra, mang theo một ít nhân thủ đi đến phía sau. Đường Phong không khỏi thở ra một hơi, hắn cảm thấy mình thật là đã xem thường Linh giai cao thủ. Mình tuy rằng dựa vào cảm tri nhạy cảm của Thiên Nhân Hợp Nhất nhưng Linh giai cao thủ cũng đâu phải ăn chay. Người trong sân lại lần nữa ít hơn phân nửa, chỉ còn lại khoảng năm mươi sáu mươi người thôi. Chiến đấu ở bên ngoài bọn người Đường Phong cũng không cần phải để ý đến, đều đã có những cao thủ của Đường gia xử lý rồi. Hơn nữa Đường Phong cảm giác được mục đích của người đến không phải là để đánh nhau, mà là dẫn dụ đám Thiên giai của Đường gia đi thôi. Cho nên tình hình chiến đấu tuy rằng kịch liệt nhưng về cơ bản thì không có gì nguy hiểm cả. - Chung Bố Sở, ngươi cũng quá coi thường Đường gia ta rồi. Chỉ một chút nhân thủ như vậy đã muốn đảo loạn bố trí của Đường gia sao? Thật buồn cười! Đường Ngạo lạnh lùng nói. Chung Bố Sở, gia chủ Chung gia, thực lực sàn sàn với Đường Duệ và Đường Ngạo, đều đã đến cảnh giới Linh giai hạ phẩm đỉnh phong. Lúc này nếu chuyện là do Chung gia làm, vậy Linh giai của Chung gia khẳng định cũng sẽ xuất động. Giờ mấy tên Thiên giai đến quấy rồi chẳng qua chỉ là món khai vị thôi, chỉ dùng để phân tác sức chiến đấu của Đường gia, chủ yếu vẫn là cuộc quyết đấu giữa các Linh giai cao thủ. Nếu là trước kia Đường gia đối chiến với Chung gia còn rơi vào thế yếu, nhưng giờ Đường gia đã có bốn vị Linh giai, hai thanh thần binh, dù cho toàn bộ Linh giai của Chung gia có đến cũng không việc gì phải sợ. Huống chi khả năng toàn bộ Linh giai của Chung gia đến cũng không lớn, dù sao bọn hắn cũng cần phải lưu lại nhân thủ để bảo hộ gia tộc mình nữa. Chiến đấu trong Đường Gia Bảo dần lắng xuống. Những Thiên giai của Chung gia đến đây cũng chỉ vì muốn dẫn dụ người của Đường gia đến Đường Gia Bảo để phân tán lực chiến đấu thôi. Mà Thiên giai của Đường gia cũng không muốn chiến đấu trong Đường Gia Bảo, làm vậy chỉ tổ tổn hại đến lợi ích của nhà mình. Cao thủ của hai nhà tuy rằng cừu thị lẫn nhau nhưng giờ phút này lại đạt thành một loại ăn ý, kết quả là vô số người ngươi đuổi ta chạy, chạy tán loạn ra khỏi Đường Gia Bảo. Màn đêm đã buông xuống, bầu trời đầy ắp nhưng ngôi sao lung linh, dị tượng do Tinh Thần Thiên Nguyên Quả tạo thành càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng rõ ràng. Tinh quang trong suốt được tỏa ra từ tiểu thụ kia khiến người khác không dám nhìn thẳng. Hai người Đường Ngạo và Đường Duệ vẫn một mực đứng đó, gắt gao nhìn chằm chằm vào biến hóa của Tinh Thần Thiên Nguyên Quả. Lúc đến chính hợi, linh khí trên bầu trời Đường Gia Bảo lại lần nữa phát sinh biến hóa quy mô lớn, ngay sau đó vô số đạo linh khí thành hình đủ màu sắc mắt thường có thể thấy được lao đến Tinh Thần Thiên Nguyên Quả. Những linh khí này giống như ti đái (dây lưng lụa) bị một bàn tay nhỏ bé vô hình tác động vậy, giáng từ trên trời xuống. Một đạo lại một đạo tiến vào trong Tinh Thần Thiên Nguyên Quả. Sáu quả cây, mỗi một quả đều đang điên cuống hấp thu những linh khí giống như ti đái này. Mỗi lần hấp thu một tia thì linh khí trên quả cây lại càng nồng đậm hơn, quả cây cũng theo đó khẽ bành trướng lên một chút, ngay sau đó liền trở về nguyên dạng Tinh thần chi lực, đây chính là Tinh thần chi lực đã cùng nói qua với Đường Tử Thư lúc nãy! Linh động, sinh động, tinh thuần, thậm chí tràn đầy linh tính! Đường Phong nhìn thấy như si như mê! Dưới cảm nhận của hắn, thậm chí còn cảm giác được ở trong những linh khí như ti đái này có một âm thanh nỉ non nhẹ nhàng truyền đến. Loại thanh âm này giống như khát vọng, giống như vui sướng, giống như tình nhân trong mộng đang nhỏ nhẹ bên tai, giảng không thấu nói không rõ. Thuộc tính của những linh khí ti đái này không giống nhau, nhan sắc cũng bất đồng. Lúc những linh khí ti đái này xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều trở nên nóng bỏng. Ở chỗ này có chừng năm mươi đến sáu mươi người, đa số là đệ tử trẻ tuổi. Ban nãy lúc bọn người Đường Phệ Thiên chọn người ra ngoài chiến đấu với cao thủ của Chung gia cũng rất có chừng mực, những đệ tử trẻ tuổi đều giữ lại toàn bộ, chỉ mang Nhị đại đệ tử đi thôi. Bởi vì ai cũng biết, thế hệ trẻ mới là hi vọng của toàn bộ gia tộc, chỗ tốt đương nhiên phải cho bọn hắn hưởng rồi. Ngoại trừ những đệ tử trẻ tuổi, cũng có một ít cao thủ của thế hệ trước cũng ở lại đây, trách nhiệm của bọn họ chính là bảo vệ những đệ tử trẻ tuổi. Lại qua thời gian chừng một chung trà nhỏ nữa, những đệ tử đang ở trong sân đều đã có chút rục rịch. Thanh âm trầm thấp vững vàng của Đường Ngạo rốt cục cũng vang lên: - Đã có thể bắt đầu! Sau khi nghe được câu này hơn mười người đều chạy ra ngoài, Đường Phong cũng không ngoại lệ. Mặc dù hắn biết những tinh thần chi lực giống như ti đái kia là được hình thành do linh khí hội tụ đến một mức độ nhất định, nhưng về phần nó được hình thành thế nào, vì sao lại có tác dụng cường đại như vậy thì hoàn toàn không biết gì cả. Linh khí thủy chung vẫn là vật chết, vô hình vô chất. Nhưng những tinh thần chi lực giống như ti đái này lại ẩn ẩn có một chút linh tính, đây cũng là chuyện Đường Phong không thể nào hiểu nổi. Đường Phong phóng đến một đạo tinh thần chi lực màu xám nhạt, không đợi nó rơi từ trên trời xuống đã bị Đường Phong vươn một trảo, khẽ vận nội công bắt lấy. Nói đến cũng kì quái, tinh thần chi lực nồng đậm là vậy mà dưới một hấp của Đường Phong liền chui tọt vào trong cơ thể hắn.