Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 616:Trang Tú Tú chấn động

"Đinh" một tiếng, âm thanh như vũ khí va chạm vào nhau vang lên, Đường Phong dưới nhất chỉ của đối phương lập tức bắn ngược ra ngoài, trên nắm tay đỏ thẫm. Thân thể bay ra ngoài chục trượng, đang ở giữa không trung khẽ lộn một cái, rơi xuống, liên tục thối lui vài bước mới đứng vững thân hình được. Mà Âu Dương Vũ rõ ràng cũng phải lui ra sau mấy bước, thân thể khẽ run lên trụ chân lại. Kiếm quang trên đầu ngón tay kia đã hoàn toàn tan biến, ngón tay vận kiếm ức chế không được run lên. Giao phong ngắn ngủi, nhìn như Âu Dương Phong đang chiếm lợi thế, nhưng thực thế Đường Phong cũng không thua, Thiên Giai hạ phẩm có thể đánh hai chiêu với một cao thủ Linh Giai mà không ngã, chỉ có một Đường Phong mà thôi. - Lực đạo của Đường công tử thật mạnh! Đôi mắt Âu Dương Vũ sáng lên tia kỳ lạ, hắn hoàn toàn không ngờ khí lực Thiên Gia hạ phẩm như Đường Phong lại mạnh đến vậy. Ngay cả một Linh Giai như hắn mà cũng suýt không chịu nổi, thật sự không hiểu rốt cuộc đối phương tu luyện như nào. - Âu Dương tiên sinh quá khen rồi... Đường Phong lãnh đạm mở miệng. Kinh mạch và đan điền từng đợt từng đợt đau đớn như kim châm, đây là triệu chứng của việc sử dụng Duệ kim khí, nhưng Đường Phong không để tâm, trái lại trong nội tâm rất kích động, bởi vì trong thời gian ngắn ngủi, Cương tâm và Duệ kim khí rõ ràng càng thêm hòa hợp không ít. So chiêu với cao thủ Linh Giai, hiệu quả quả nhiên rất rõ rệt. Đang khi nói chuyện, Đường Phong đã vọt tới trước mặt Âu Dương Vũ, trường kiếm Độc Ảnh vạch ra vài đóa kiếm hoa, bao trùm lấy yếu huyệt trên người Âu Dương Vũ. Âu Dương Vũ vân dạm phong khinh cười nói: - Đường công tử sử dụng kiếm trước mặt Âu Dương Vũ không phải là lựa chọn sáng suốt. Âu Dương dù chưa tới cảnh giới Thiên kiếm, nhưng kiếm pháp thế tục cũng không làm gì được ta… Vừa nói vừa vươn ngón tay điểm về trước. Đường Phong chỉ cảm thấy phía trước một tầng vô hình ngăn trở ngay trước mặt, một kiếm này không làm sao đâm tiếp được, cảm giác vô cùng không được tự nhiên. Dưới sự hoảng loạn Đường Phong đang định rút kiếm về, Âu Dương Vũ lại thuận thế kéo lại, dưới sự lôi kéo này, một lực hút vô hình truyền đến trực tiếp kéo Đường Phong đến trước mặt y. Vẻ mặt Đường Phong hoảng sợ, nhanh chóng nhảy ra sau. Sau một khắc, đầu ngón tay của Âu Dương Vũ liền chọc thủng tàn ảnh còn sót lại của Đường Phong để lại. - Thân pháp thật nhanh! Âu Dương Vũ mở miệng khen: - Đường công tử quả nhiên là nhân trung chi long! Âu Dương thật sự không muốn là đối địch với công tử! - Không muốn đối địch với ta, vậy thì giao Tinh Hồn của nha đầu cho ta, từ nay về sau hóa can qua thành ngọc bích, ngươi ta uống rươu nói cười, chẳng phải là sảng khoái hay sao? Tội gì mà phải đánh đánh giết giết, mặt mũi thương tích! Đường Phong vừa so chiêu với Âu Dương Vũ vừa nói. Âu Dương Vũ lại gạt đi một kiếm, mỉm cười nói: - Lời Đường công tử sai rồi, luận cảnh giới, Âu Dương cao hơn nhiều so với công tử. Tinh Hồn của nha đầu ở trên người ta an toàn hơn so với công tử. Muốn giao cũng phải là công tử giao cho ta mới đúng. - Gừng tuy cay, nhưng hành cũng thơm! Âu Dương tiên sinh làm sao biết, thành tựu của bản thiếu gia sau này chưa chắc đã kém hơn ngươi? Đường Phong tỏ ra không chút yếu kém. Âu Dương Vũ chậm rãi lắc đầu: - Nói những lời vô ích này làm gì, công tử và ta đều biết chẳng có ý nghĩa. Đánh đi rồi hãy nói. Đường Phong đáp lời: - Đúng hợp ý ta! Âu Dương Vũ dùng tay vận kiếm như trước, sát chiêu xuất ra nhiều lần mà thủ pháp của Đường Phong cũng không ngừng, kiếm pháp, chỉ pháp, quyền pháp liên tục sử dụng. Nhưng dù vậy, cũng là vô cùng chật vật, thường bị một hai chiêu của Âu Dươg Vũ bức đến đường cùng, vô cùng nguy ngập. Hơn mười chiêu xuất ra, Đường Phong ướt đẫm mồ hôi, cao thủ Linh Giai quả nhiên là lợi hại. Lần trước có Thi Thi trợ giúp nên Đường Phong không có cảm giác cường liệt như thế. Nhưng hiện tại đơn độc chiến đấu với Âu Dương Vũ quả thật khốn khổ không chịu nổi. Kiếm quang sắc bén trên ngón tay đối phương lúc dài lúc ngắn, nên linh hoạt hơn nhiều so với trường kiếm, căn bản không thể phòng bị, nếu không phải tốc độ của Đường Phong nhanh thì sớm đã bị Âu Dương Vũ đâm thủng mười mấy lỗ trên người rồi. Hơn nữa Đường Phong dám khẳng định, Âu Dương Vũ còn chưa dùng hết toàn lực, hiện tại y chỉ dùng phân nửa thực lực mà thôi. Nếu y dùng toàn lực, đoán chừng Đường Phong chỉ có nước bỏ chạy! Nhưng Đường Phong lại cam tâm vui vẻ như vậy, hiện tại đấu với Âu Dương Vũ, hắn miễn cưỡng có thể ứng phó trong vòng trăm chiêu không thể bại được, vừa lúc để rèn đúc dung hợp giữa cương tâm và duệ kim khí. Tuy rằng cao thủ Linh Giai tại linh mạch chi địa này không ít, nhưng tận tâm tận lực miễn phí bồi luyện như vậy rất khó tìm. Trận chiến này có chút buồn cười. Âu Dương Vũ không chút sứt mẻ chỉ đứng một chỗ, kiếm quang trên đầu ngón tay càng không ngừng vạch từng đường vòng lớn nhỏ đuổi theo, vờn quanh quấn lấy, tầng tầng lớp lớp hoàn toàn vây khốn kiếm thế của Đường Phong. Đưa mắt nhìn tổng thể, hùng tráng đến cực điểm, mà Đường Phong lại giống như con khỉ nhảy lên nhảy xuống, dốc hết toàn lực cũng không thể đột phá ra khỏi võng kiếm của Âu Dương Vũ. Thế nhưng tuy rằng như vậy, thần sắc trên mặt Âu Dương Vũ càng lúc càng nghiêm trọng, ngược lại là Đường Phong càng lúc càng bình ổn, thần sắc trên mặt vui mừng liên tục, phảng phất giống như nhặt được trên đường một túi tiền, mà trong túi tiền này là một tiền tài cực lớn. Trang Tú Tú vẫn đứng bên ngoài trận chiến quan sát đến ngây người. Thực lực của Âu Dương Vũ như nào, nàng vừa nãy đã lĩnh giáo rồi. Thế nhưng đệ tử Đường gia này, rõ ràng lại có thể cầm cự lâu đến vậy, hơn nữa càng đánh càng hăng. Tuy rằng vài lần suýt nữa bị thua nhưng tại thời khắc mấu chốt hắn ta lại có thể hóa hiểm thành lành được. Hơn nữa theo thời gian trôi, kim quang trên người hắn ta càng ngày càng mãnh liệt, lực sát thương giữa chiêu thức thu phát tăng lên rõ rệt. Hắn ta chẳng phải là Thiên Giai hạ phẩm sao? Sao lại có thể đạt được như thế? Mà tên cao thủ Linh Giai này hết nước rồi? Không đúng, cao thủ Linh Giai này đích xác chưa dùng hết toàn lực. Nhưng Trang Tú Tú tự thấy dù bản thân ra trận chỉ sợ cũng không có được trình độ này. Nhiều lắm là chống đỡ được được năm chiêu của cao thủ Linh Giai thì sẽ bị thua. Tốc độ của hắn ta, lực đạo của hắn ta, quả thực không phải ai cũng có được. Trong nháy mắt Trang Tú Tú cảm thấy trong lòng dường như bị sụp đổ. Trong toàn bộ đệ tử trẻ tuổi linh mạch chi địa, cho tới bây giờ nàng đều cho rằng mình là lợi hại nhất, những đệ tử trẻ tuổi khác chỉ là phế vật. Không chỉ có các đệ tử trẻ tuổi, thậm chí ngay cả một số lão gia sống trên tám mươi năm cũng vậy! Tuổi lớn như vậy rồi mà chưa thăng cấp lên Linh Giai, thật là nhục nhã, còn sống làm gì cho lãng phí Linh thạch và linh khí?