Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 636:Giao dịch hội.

Trước cuộc tranh này sẽ không có người tổ chức giao dịch, nhưng từ vài ngày nay bắt đầu có vài người lục tục mang đến chút hàng hóa của mình bày ra bài, mặc cho người khác chọn lựa. Tới hôm nay thì ở đó kín hết chỗ. Cả mảnh sân trong Bố gia trang to như vậy đều chất đầy các loại hàng hóa. Hai người vừa mới tới bên tai chỉ nghe một trận ầm ĩ, ngẩng đầu nhìn thấy cả đám người chen vai thích cánh đi lại ở dưới đó. Đường Phong chợt cảm thấy nhức đầu, Lục tỷ lại như con chim nhỏ được sổ lồng, tung cánh vọt qua bên đó. Đường Phong cười khổ lắc đầu, chỉ có thể bước nhanh cố đuổi theo, tạm thời đóng vai hộ hoa sứ giả. Lục tỷ cũng chỉ đi dạo giúp vui mà thôi, từ quầy hàng trên lẻn đến quầy hàng dưới, thấy có cái gì đồ chơi gì mới lạ liền cầm lấy ngắm nghía một hồi, chơi chán lại buông đi, mặc cho chủ gian hàng nói đến miệng khô lười khô cũng không có ý muốn mua. Sau khi đi dạo một hồi, Đường Phong phát hiện một chuyện rất thú vị. Chủ nhân của những quầy hàng, mỗi người đều có thực lực cũng không nhỏ, dĩ nhiên có rất nhiều cao thủ Thiên Giai, hơn nữa tâm trạng của bọn họ cũng không giống nhau. Không ít chủ quầy cùng với người đi mua hàng, lớn tiếng cò kè mặc cả, vừa thấy có khách đến liền nhiệt tình giới thiệu hàng hóa của mình, lười không ngừng nghỉ, thao thao bất tuyệt, dáng dấp như không đẩy mạnh tiêu thụ hàng hóa thề không bỏ qua. Còn có một vài chủ quầy hàng, khoanh chân ngồi ở trong quầy hàng của mình nhập định luyện công, nét mặt hờ hừng, vẻ mặt bí hiểm cũng không cần ai tới mua hàng, hết lần này tới lần khác làm cho người khác cảm giác kỳ quái chính là, những chủ quầy hàng này lại bán hàng chạy hơn là các chủ quầy hàng đang cố la ó mời chào. Ngược lại cả một đám người lớn đang cố chen chúc nhau tụ tập trước mặt chủ quầy hàng này. Thỉnh thoảng lại có người giao dịch thành công. Sau khi hai bên thoả thuận giá cả xong, cả chủ quầy lẫn người mua đều vô cùng vui mừng. Loại giao dịch khổng lồ này dù sao cũng không phải là chợ bán thức ăn. Muốn mua thứ gì đó ở chỗ này, anh có thể dùng vàng, bạc, tiền để trả, cũng có thể lấy vật đổi vật. Đường Phong đi phía sau Đường Điểm Điểm cả buổi, đột nhiên phát hiện ở đây còn có quầy hàng của Đường gia. Đường Phong cũng không quen mấy người đệ tử này của Đường gia, hình như là đệ tử của nhánh bên của Đường gia. Hai người đi qua đúng lúc mấy người kia đang bận rộn. Đệ tử Đường gia vội vàng bắt chuyện với Đường Điểm Điểm, ngược lại có chút hờ hừng đối với Đường Phong. Những thứ mà mấy người đệ tử của Đường gia bán cũng không có gì mới lạ, đều là một vài vật phẩm dùng để tu luyện. Lục tỷ bị kích động chạy tới bên cạnh hỗ trợ gào thét một hồi, trên đầu đầy mồ hôi mà lại chưa bán được cái gì, nhất thời mất hứng thú, lôi kéo Đường Phong lại tiếp tục chen vào trong đoàn người. - Lục tỷ, vì sao những người khác ở Đường gia chúng ta cũng qua đây vậy? Đường Phong nghi ngờ mà hỏi thăm. - Đương nhiên, đệ tử trong gia tộc chúng ta cũng không thiếu vật phẩm để tu luyện, nhưng thật đáng tiếc cho mấy đệ tử bên bằng chỉ. Bọn họ cũng đi cùng chúng ta đến đây, chỉ có điều bởi vì không phải thành viên tham chiến, nên không thể ở cùng với chúng ta. Đường Điểm Điểm nói những những này cũng thổn thức một hồi, nhưng ngay cả nàng có đồng tình cũng vô kế khả thi. Đệ tử Đường gia nhiều như vậy, đương nhiên phải ưu tiên cho những thành viên bảo đảm của gia tộc và một vài đệ tử có tư chất tu luyện. Đi dạo một vòng, Đường Phong phát hiện thứ có giá trị nhất được bán ở đây cũng chỉ có vũ khí thiên binh mà thôi, nhưng lại chỉ có rất ít. Phía trước mỗi quầy để vũ khí đều có vô số người tụ tập lại hỏi giá cả. - Trời không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi. Đường Phong phát hiện những quầy hàng này thực sự rất khó khiến cho mình cảm thấy hứng thú, tự nhiên mất đi ý định tiếp tục đi dạo. Bất quá ngẫm lại, bảo bối trên tay hắn thực sự rất nhiều, trong đó có mấy thứ nếu lấy ra, có thể tạo thành một trận tinh phong huyết vũ trong toàn bộ Linh Mạch Chi Địa. Bởi vậy ánh mắt tự nhiên không thể so với người bình thường, ví dụ như các thiên binh khiến những người khác đổ xô vào, thì trên tay Đường Phong có hơn mười sáu thanh. - Chúng ta mới đi dạo hết phân nửa thôi! Sớm đi về làm cái gì? Đường Điểm Điểm tỏ ý không vui. - Mới phân nửa? Đường Phong đánh giá mình đi dạo chí ít cũng đã được một hai canh giờ rồi. - Đương nhiên, chỗ chúng ta vừa đi qua chỉ là một vài quầy hàng do các gia tộc khá lớn bày bán, bên kia còn có quầy hàng có do gia tộc nhỏ hơn. Vừa nghe Đường Điểm Điểm nói như vậy, Đường Phong mới đột nhiên phát hiện chính xác là như vậy. Thực lực của các chủ quầy hàng mà hắn vừa đi qua không kém, khẳng định sẽ không xuất thân từ một vài gia tộc nhỏ. - Trong quầy hàng của gia tộc nhỏ lại không có thứ gì hay, tới đó đi dạo làm gì? Ngược lại, không phải Đường Phong cũng coi thường những người đệ tử của gia tộc nhỏ này, thật ra căn bản hắn cũng không thấy có cái gì cần ở đó. - Có đi không! Đường Điểm Điểm trừng mắt nhìn Đường Phong. - Đệ không đi, ta đi một mình, chờ khi nào trở về ta sẽ nói cho Ngũ thúc, ngũ thẩm biết đệ để ta lại một mình trong biển người mênh mông! - Đi đi đi. Đường Phong bất đắc dĩ nói. - Vậy mới thông minh! Đường Điểm Điểm trở mặt còn nhanh hơn cả mình giở sách, vừa rồi còn vô cùng giận dỗi, thoáng cái đã liên tục khoái trá. Đi tới trước quầy hàng ở khu đất thuộc về gia tộc nhỏ, Đường Phong phát hiện những thứ kia vừa nhìn thì có vẻ khá hơn nhưng quả thực lại vô cùng thê thảm. Nhưng trái lại, ở đây náo nhiệt hơn rất nhiều, mặc dù giá trị của những thứ đó lại thấp hơn vài bậc. Dù sao tất cả cũng là của một vài gia tộc nhỏ, đâu có bao nhiêu năng lực có thể tự tay làm ra? Phần lớn những thứ mà bọn họ mang đến đều là một vài nguyên vật liệu, hy vọng có thể đổi lấy một ít thứ gì đó có ích cho mình, có lẽ bán được chút vàng bạc, hoặc mua lại từ trên quầy hàng gia tộc lớn vài đan dược và võ điển để tu luyện. Đi tới đi lui, đột nhiên Đường Phong dừng bước chân, bởi vì hắn phát hiện ở chỗ này có một vật khiến bản thân mình cảm thấy hứng thú. Đó là một khối đá hình quả trứng, đại khái cao có nửa người, đường kính ba thước, tảng đá nhìn tron nhẵn. Trong bóng đêm, những ngọn đuốc sáng lập lòe ở xung quanh khiến tàng đá có hình quả trứng này tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Đường Phong không đặc biệt yêu thích cái gì, nhưng lại có hứng thú duy nhất với một ít khoáng thạch kỳ lạ hiếm có. Bởi vì hắn lên kế hoạch thu thập khoáng thạch, chuẩn bị chế tạo cơ quan thú trong Thiên Công đồ phổ! Khoảng thời gian gần đây, từ Nhất Đao Môn đoạt được một khối thiên ngoại vẫn thạch cực lớn, lại từ trong Chung Linh cốc tìm được không ít khoáng thạch quý giá, hiện tại lại phát hiện thêm một khối thiên thạch này. Khối thiên thạch này aọi là gì thì Đường Phong không rõ lắm. nhưng nhìn vẻ bề ngoài hẳn là một khối khoáng thạch không tồi. Chủ nhân của khối khoáng thạch này là một người đại hán râu dài, chừng bốn mươi tuổi, trên quầy hàng mà hắn dừng chân, chỉ có đủ loại tảng đá thật to, hơn nữa tất cả đều không phải đá bình thường, mà còn tản ra linh khí nhàn nhạt, những tảng đá này bị điêu khắc thành các hình dạng khác nhau, mặc cho người khác chọn lựa. Hơn nữa. trước quầy hàng của hắn ta có vô số người tụ tập, hầu như chỉ mới chớp mắt đã có hai, ba giao dịch dễ dàng được thành công. Đại hán râu dài này không kìm chế được sự mừng rỡ, mà cười ngây ngô mãi. Đường Phong dừng lại, hiển nhiên Đường Điểm Điểm cũng không đi nữa. Nàng nhìn theo ánh mắt của Đường Phong, không khỏi vô cùng kinh ngạc: - Tảng đá này có cái gì hay, vì sao có nhiều người mua như vậy? Nàng vừa lẩm bẩm, vừa đưa tay kéo một người vừa mới mua được một khối đá. mở miệng hỏi: - Này, tảng đá này dùng để làm gì? Người mới mua được thứ đó là một người thanh niên hơn hai mươi tuổi. Hắn đang vô cùng mừng rỡ mà nghịch tàng đá trên tay, nghe được câu hỏi của Đường Điểm Điểm thì ngẩng đầu lên nhìn nàng, ánh mắt không khỏi sáng ngời. ngoài miệng còn trêu đùa: - Tiểu mỹ nhân muốn biết sao? Trong nháy mắt, sắc mặt của Đường Điểm Điểm liền trầm xuống, Hoan Ca Kiếm treo ở bên hông được rút ra một nửa. hàn quang lóe sáng, khí thế mạnh mè mà dịu dàng của một Thiên Giai trung phẩm ép về phía người thanh niên. Người này liền biến sắc, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nơm nớp lo sợ nói: - Khối đá này là la ngọc thạch... Có thể đẩy nhanh tốc độ tập trung linh khí của người tu luyện hơn nửa thành! -Cút! Từ trong cái miệng xinh xắn của Đường Điểm Điểm buông ra một chữ. Người thanh niên này như được ân xá, cắp đuôi mà chạy, trong lòng thầm nói với chính mình, đúng là có mắt không tròng, vạn làn không nghĩ tới cô gái kia thoạt nhìn nũng nịu thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình một ít lại là một Cao thủ Thiên Giai. - Chỉ là Địa Giai hạ phẩm cũng dám càn rỡ với bản cô nương, đúng là không muốn sống rồi. Tư thế của Đường Điểm Điểm rất oai hùng hiên ngang. Nói xong, cô quay ra trừng mắt với Đường Phong: - Thập thất đệ, đệ cũng không biết che chở cho ta! Đường Phong vuốt vuốt sống mũi: - Ta còn chưa kịp làm. thì người ta đã bị tỷ làm cho sợ hãi rồi. Lục tỷ tức giận nói: - Hiện tại tỷ cho đệ một cơ hội! Đi giúp ta mua khối đá la ngọc thạch! - Tỷ không phải đã có một khối vạn tái hàn ngọc sao? Cái đó còn có hiệu quả hơn nhiều so với cái la ngọc thạch này. Tăng tốc độ tập trung linh khí lên nửa thành thật sự là quá ít. Lại nói, thứ này cũng không có giá trị gì quá lớn, bởi vì có rất nhiều đan dược phụ trợ cho việc tu luyện. Ví dụ như Tụ Nguyên Đan mà ban ngày Đường Phong đã đưa cho Chu Chính, hiệu quả của nó còn cao hơn rất nhiều so với khối đá này. Vạn tái hàn ngọc không chỉ có thể khiến người đeo nó tăng đôi tốc độ tập trung linh khí, còn có hiệu quả khiến chất độc không thể xâm nhập, ngưng thần tĩnh khí. Bất luận là xét về giá trị hay tác dụng, đều tốt hơn la ngọc thạch rất nhiều. Đường Phong từng đánh chủ ý vào vạn tái hàn ngọc, đáng tiếc là cuối cùng lại không thể hạ quyết tâm. - Vạn tái hàn ngọc là vạn tái hàn ngọc, la ngọc thạch là la ngọc thạch. Đường Điểm Điểm nói: - Điều này sao có thể giống nhau? - Hiêu rôi! Đường Phong gật đầu, bất quá lại nói tiếp, hắn đối với khối la ngọc thạch cũng có hứng thú, không chỉ khối đá lớn kia, hắn cũng muốn mua một vài khối la ngọc thạch nhỏ được điêu khắc thành các hình dạng khác nhau. Tăng nửa thành tốc độ tập trung linh khí thực sự là rất nhỏ, cũng không có hiệu quả gì rõ rệt, nhưng nếu tích lũy lâu dài cũng sẽ được một số lượng tương đối. Mua về tặng người khác cũng là một lựa chọn không tồi. Tặng cho cô cô một khối, cho Mạc sư tỷ một khối, cho Lại tỷ một khối, cho Tiểu Nhã một khối, và, cả Tiểu manh manh cũng cho một khối... Có rất nhiều người mua đang đứng trước quầy hàng của Đại hán râu dài. Đường Phong dẫn Đường Điểm Điểm cố đi vào bên trong nhưng chen một hồi lâu vẫn chưa tiến được một bước. Với thực lực của hắn muốn đi vào chỉ cần vận công đánh văng những người này ra là được, thế nhưng Đường Phong đâu có thể làm ra loại hành động xấu xa ỷ thế hiếp người như vậy được chứ? Giữa lúc Đường Phong đang không biết nên làm thế nào, thì bên tai lại đột nhiên truyền đến tiếng thét to tiếng: - Cút ngay, cút ngay! Vài người gấp rút từ bên ngoài vọt tới, trực tiếp khiến đám người đang đứng ở trước quầy hàng phải lảo đảo. Điều này khiến các đệ tử gia tộc nhỏ đang đứng mua la ngọc thạch vô cùng tức giận, đang muốn chửi ầm lên, lại nhìn thấy cách ăn mặc của đám người kia, vội vàng nuốt nhưng lời muốn mắng chửi người vào trong bụng, tuy trên mặt vẫn còn vẻ tức giận, nhưng lại không dám nói gì. Đường Phong mượn cơ hội này tiến lên phía trước vài bước, vội vàng tiến đến trước quầy hàng. Cũng không muốn đụng chạm tới đám người vừa tới đấu đá lung tung kia, vậy mà có một người nắm lấy vai của Đường Phong giữ lại, sau đó gã hung hăng tính nhấc hắn lên, ý đồ muốn ném hắn bay ra ngoài. Đường Phong nhướng mày, dồn khí vào đan điền, thân thể như bàn thạch vững vàng đứng im tại chỗ, khuôn mặt rất bình tĩnh quay đầu thoáng nhìn lại. Người vừa đưa tay nắm vào vai Đường Phong có lẽ khoảng ba mươi tuổi, cố hết sức vẫn không thể di chuyển được Đường Phong, nét mặt không khỏi lộ ra chút ngạc nhiên. Dù sao khu vực này cũng là các quầy hàng của gia tộc nhỏ, nói như vậy đệ tử của các gia tộc lớn sẽ không tới nơi này. Gã cũng không ngờ được ở chỗ này lại đụng phải một kẻ ngang ngạnh như vậy. Nhấc lên không được, gã liền tăng thêm một ít lực, bàn tay ra đòn giống như ưng trảo bấu vào vai Đường Phong, đẩy cương khí vào. Nếu không phải Đường Phong có thể chất không tệ, một trảo này có thể bẻ gãy xương bả vai của hắn. Đến tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi là Đường Phong? Hắn làm gì phải khách khí với loại người quá đáng như vậy chứ? Lặng yên không một tiếng động, hắn vươn một tay, nắm lấy ưng trảo của đối phương đang bấu trên vai mình, độ cực nhanh khiến đối phương căn bản không thời gian phản ứng lại. Cương khí đẩy ra, tách rời cương khí của đối phương, lại hung hăng xoay tay một cái, chỉ nghe răng rắc một tiếng giòn tan. Thực lực đối phương cũng không tầm thường, ngược lại phản ứng cũng tương đương nhanh. Trong nháy mắt, khi Đường Phong nắm lấy vai gà. gã muốn rút tay lại, nhưng tốc độ lại chậm một chút, chờ hắn xoay tay lại, một ngón tay đã bị sẫy, cơn đau khiến người này toát mồ hôi lạnh. Thương thế không nặng, chỉ là vết thương nhẹ mà thôi, điều dường nửa ngày là có thể khỏi hẳn. Nhưng người này vừa rồi còn ngang ngược như vậy bây giờ mất hết thể diện, sao có thể chịu để yên? Nhất là ánh mắt của đám đệ tử của gia tộc nhỏ vừa rồi, đang trừng mắt nhìn họ đầy căm thù, hiện giờ trên vẻ mặt lại có chút hả hê. Lập tức, một người trong mấy người đi cùng với hắn, thấy đồng bọn bị hại, hung hăng đẩy một chưởng về phía Đường Phong, miệng còn nói: - Các hạ làm như vậy không phải quá nặng tay rồi sao? Này một chưởng này chính xác đẩy tới bên hông Đường Phong bên, hơn nữa trước xuất chưởng sau mới lên tiếng, rõ ràng là có ý định đánh lén. Đường Phong còn chưa có động thủ, Đường Điểm Điểm đã rút Hoan Ca Kiếm, kiếm phong lắch qua thân thể của Đường Phong đâm thẳng về phía chưởng lực của đối phương mà. Lục tỷ xuất thủ quyết đoán, tàn nhẫn, phong cách không giống như vẻ bề ngoài nủng nịu hồn nhiên, đôi mắt sáng ngời lạnh lẽo, sát khí mãnh liệt.