Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 652:Lũ lụt tràn vào long vương miếu

- A? Một âm thanh nghi hoặc rất nhỏ truyền vào tai Đường Phong, nguyên bản Đường Phong chuẩn bị thi triển ra sát chiêu sau khi nghe thấy âm thanh này, đông tác cũng liền dừng lại. Tuy rằng thu liễm sát chiêu, nhưng công kích của hai người đối phương đã tới, bất đắc dĩ Đường Phong chỉ có thể ra tay ngăn chặn, trong độc vụ bao bọc, ba người giao thủ mấy chiêu rồi vội vã tán đi công lực, thối lui về phía sau. Đường Phong còn chưa kịp thấy rõ những người này rốt cuộc là ai, bên hông một luồng kiếm khí đã đánh tới, chính là người vừa rồi bị mình lật tay một kiếm đánh bay, trong tiếng kiếm minh còn xen lẫn một chút âm thanh mê hoặc tâm thần. Thanh âm này là... Hoan Ca Kiếm? Trong nháy mắt Đường Phong liền minh bạch ba người này rốt cuộc là ai. - Lục muội dừng tay! Một thanh âm quen thuộc bỗng nhiên vang lên, chặn ngang chiêu thức người cầm kiếm đang công kích tới Đường Phong. Khi người cầm kiếm nghe thấy vậy cũng mạnh mẽ rút kiếm về, lui lại phía sau hai bước, kinh ngạc nhìn về phía trước. Cho tới bây giờ, Đường Phong mới cùng ba người này chính thức đối diện, quan sát kỹ nhau một phen, không khỏi đều lộ ra nụ cười khổ. Ba người này không phải ai khác, chính là vài đệ tử Đường gia, Đường Long, Đường Tử Thư cùng Đường Điểm Điểm. Vừa rồi động tác Đường Phong thực sự quá nhanh, khiến cho bọn họ chưa kịp nhìn thấy dáng dấp người tới liền ra tay công kích, Đường Phong căn bản cũng không nghĩ tới ở chỗ này lại gặp được người nhà, lúc phản kích lại cũng đâu nghĩ nhiều đến thế? - Thập thất đệ? Đường Điểm Điểm nhìn rõ khuôn mặt Đường Phong, không khỏi kinh hỉ hô lên một tiếng, cắm Hoan Ca Kiếm vào vỏ, vọt tới bên người Đường Phong đấm hắn một quyền, oán trách nói: - Ngươi lại dám động thủ với Lục tỷ hả? Đường Phong bất đắc dĩ cười khổ nói: - Ta đâu có biết là các ngươi chứ! - Quả thực là lũ lụt tràn vào long vương miếu, người một nhà mà lại không nhận ra nhau! Vẻ mặt Đường Tử Thư rất ngượng ngùng, bọn họ ở chỗ này dùng mảnh tàng bảo đồ bố trí mai phục, từ đầu tới giờ vẫn tiến triển rất thuận lợi, không nghĩ rằng lần này lại câu dẫn Đường Phong tới đây. Đường Long xoa xoa nắm đấm của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn Đường Phong, tán thán nói: - Thập thất đệ quả nhiên hảo công phu! Vừa rồi hắn cùng với Đường Phong liều mạng mấy chiêu, nắm đấm giờ vẫn còn tê dại, cũng hơi chút cảm thụ được bản lĩnh chân thực của Đường Phong. Tuy rằng hắn vẫn luôn đoán thập thất đệ chỉ có tu vi Thiên giai hạ phẩm này nhưng thực lực bất phàm, lại không nghĩ rằng đến khi chân chính giao thủ mới phát hiện hắn so với tưởng tượng của mình còn lợi hại hơn nhiều. - Trước khoan hãy nói, nơi này không thích hợp ở lâu, hãy tìm một nơi yên tĩnh đã! Đường Tử Thư nhìn hai bên một chút, lên tiếng đề nghị. Mấy người thu thập sơ qua một phen, hướng về phía nam chạy đi mười dặm, lúc này mới dừng lại. Đường Phong trả lại cái bọc cướp được lúc trước cho Đường Tử Thư, tuy rằng mấy thứ này giá trị rất cao, nhưng dù sao cũng là huynh đệ nhà mình, Đường Phong đâu thể tùy tiện cướp giật? Nói chuyện giản lược với nhau một lúc Đường Phong mới biết ba người bọn họ ở ngay ngày tỷ thí thứ ba liền đã gặp được nhau, sau đó dưới đề nghị của Đường Tử Thư, lấy đống mảnh tàng bảo đồ này làm mồi nhử, hấp dẫn những kẻ mắc câu đến mai phục đoạt lấy chiến lợi phẩm. Mấy ngày nay, mỗi lần bọn họ buôn bán có lời liền đổi một địa điểm khác, lúc mới đầu số mảnh tàng bảo đồ tích góp đươc cũng không nhiều lắm, dao động phát ra cũng không tính là quá mạnh mẽ, hơn nữa địch nhân cũng không cường đại, đều ứng phó dễ dàng như thường. Thế nhưng càng về sau, lượng mảnh tàng bảo đồ trên tay ngày càng nhiều, địch nhân bị hấp dẫn cũng nhiều lên, thực lực càng cao hơn, khiến cho ba người bọn họ vừa hạnh phúc lại vừa khổ não, nếu không phải ba người cùng nhau hành động, chỉ sợ sớm đã bị người ta cướp trắng tay rồi. Ngày hôm qua ba người còn đụng phải Trang Tú Tú của Trang gia, suýt nữa đại chiến một hồi, cũng may song phương đều hiểu rằng không thể dễ dàng trêu trọc vào nhau được, sau khi đối diện một lát, Trang Tú Tú liền rời đi, khiến cho ba người Đường Long cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ. Ba người liên thủ, cho dù có thắng được Trang Tú Tú sợ rằng cũng phải trả một cái giá không nhỏ, việc này đối với cuộc tỷ thí kế tiếp không có chỗ tốt nào cả. Loại cạm bẫy dùng mảnh tàng bảo đồ này làm mồi nhử, tuy rằng chỉ cần sáng suốt một chút đều sẽ phát hiện ra, nhưng người tham gia tỷ thí, sao có thể ngăn cản được sự mê hoặc của nhiều mảnh tàng bảo đồ đến vậy? Mặc dù biết có nguy hiểm, là cạm bẫy, nhưng vẫn cố ôm một tia may mắn lao tới cướp đoạt, kết quả trước sau toàn bộ đều thua dưới tay ba người Đường Long. Ba người đạt được chiến quả không nhỏ, mấy ngày qua cướp đoạt hơn ba mươi tấm yêu bài cùng hơn bốn mươi mảnh tàng bảo đồ. Thành tích thế này đã rất không tồi rồi, nếu không phải Đường Phong cướp được chiến lợi phẩm của Chung Lộ, chỉ sợ cũng không thể sánh bằng. - Thập thất đệ thu hoạch thế nào? Lòng hiếu kỳ của Đường Điểm Điểm rất nặng, cũng không suy nghĩ nhiều, trực tiếp mở miệng hỏi. Đường Phong cười một tiếng, không biết nên trả lời thế nào. Trên tay mình hiện tại yêu bài có khoảng năm mươi tấm, mảnh tàng bảo đồ cũng tầm sáu bảy mươi, loại thành tích khiến người ta khiếp sợ này nếu như nói ra, phỏng chừng sẽ khiến ba người không tài nào tiếp thu nổi mất. Đường Tử Thư quan sát một hồi, hơn nữa phát hiện trên người Đường Phong căn bản không có chút dao động mảnh tàng bảo đồ nào, còn tưởng rằng hắn bị người ta cướp mất, không khỏi lên tiếng an ủi: - Không sao, nếu thập thất đệ đã tới, hai ngày còn lại huynh đệ tỷ muội chúng ta bốn người liên thủ, chắc chắn sẽ có thu hoạch, cũng không biết thành quả của đại ca thế nào, có lẽ cũng không ít đâu! Đường Phong kiên trì nói: - Kỳ thực... Ta cũng đã cướp được một ít mảnh tàng bảo đồ! Nói rồi, Đường Phong lấy ra những mảnh tàng bảo đồ từ trong Không Gian Mị Ảnh. Dao động linh khí nồng nặc truyền đến, so với dao động từ trong cái bọc của ba người Đường Long còn cường liệt hơn rất nhiều, miệng Đường Tử Thư há hốc đứng ngây tại chỗ, Đường Điểm Điểm cũng đần mặt nhìn một đống mảnh nhỏ xuất hiện, mí mắt Đường Long kịch liệt nhảy lên mấy cái. Tràng diện nhất thời yên tĩnh không gì sánh được, ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén đến mức tận cùng, lồng ngực mỗi người đều truyền đến âm thanh nhảy lên bình bịch. - Chỉ có như vậy! Đường Phong ho nhẹ một tiếng, hắn không có ý khoe khoang chút nào, chẳng qua đống mảnh tàng bảo đồ trên tay mình, rất nhiều mảnh không thể xếp thành hoàn chỉnh, hắn lấy ra cũng chỉ muốn đổi lấy vài mảnh cùng với Đường Long bọn họ mà thôi. - Thập thất đệ... Đường Điểm Điểm chớp chớp đôi mắt to, nhìn tròng trọc vào đống mảnh tàng bảo đồ trên mặt đất, ngoài miệng lẩm bẩm nói: - Đây đều là một mình đệ lấy được sao? - Ừm, vận khí cũng khá tốt! Đường Phong gãi gãi má, thuận miệng nói bậy: - Thường có người đánh đánh giết giết ở trước mặt ta, kết quả lưỡng bại câu thương, làm ta kiếm được không ít đại tiện nghi. Khóe miệng Đường Tử Thư co giật một hồi, mở miệng nói: - Ta thật sự muốn cướp đoạt của đệ rồi! Đường Long ôm trán cười khổ một tiếng: - Việc này thật khó tiếp thu... Ba người ra sức đánh giết bao nhiêu ngày, dùng cạm bẫy bố trí mai phục, vốn cho rằng số lượng yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ cướp được không ít chút nào, nhưng bây giờ so với chiến lợi phẩm của một mình Đường Phong cũng không bằng, thực sự là đả kích. - May mà đệ là đệ tử Đường gia! Đường Tử Thư thở dài một hơi: - Có những thứ này rồi, Đường gia ta lần này nhất định sẽ đại phóng hào quang! Vị trí đứng đầu cũng không phải không có hi vọng. Đường Long ánh mắt nheo lại, mở miệng nói: - Chỉnh lý sắp xếp số mảnh tàng bảo đồ này lại, phàm là ghép vào hoàn chỉnh đều giao cho thập thất đệ đi tìm đồng tiền! Tuy rằng mỗi người đều đỏ mắt với phần thưởng của người xếp đầu tiên, thế nhưng dù sao cũng chỉ có một người có thể thu được. Mà bây giờ khoảnh cách tới mục tiêu đã rất gần rồi, không thể nghi ngờ chính là Đường Phong, phù sa không chảy ruộng ngoài, thân là người một nhà, Đường Long tự nhiên buông tha được lợi ích cá nhân, lo nghĩ vì gia tộc. Nghe Đường Long nói, Đường Tử Thư cùng Đường Điểm Điểm cũng liền vội vàng gật đầu, nhanh chóng bắt tay sắp xếp mảnh tàng bảo đồ. Đường Phong khoát tay nói: - Như vậy sao được? Hắn lấy ra những mảnh tàng bảo đồ này, cũng chỉ muốn cùng Đường Long bọn họ trao đổi thứ có ích, căn bản không hề muốn lấy chiến lợi phẩm của bọn họ. Đường Tử Thư nghiêm mặt nói: - Thập thất đệ cũng đừng từ chối nữa, ta tin rằng những gia tộc khác cũng làm như vậy, trước khi hạng mục tỷ thí đầu tiên kết thúc sẽ giao yêu bài cùng mảnh tàng bảo đồ do các đệ tử đoạt được cho một người, để hắn có thể dẫn đầu các đối thủ khác. Việc liên quan tới một khối linh thạch đỉnh cấp, lẽ nào đệ cho rằng các gia tộc khác sẽ khách khí với mình sao? Chúng ta nguyên bản dự định giao những thứ này cho đại ca, chỉ là vẫn không gặp được hắn, hiện tại gặp ngươi rồi cũng giống vậy cả thôi! Lời lẽ Đường Tử Thư rất khẩn thiết, hơn nữa khả năng này Đường Phong cũng đã từng nghĩ qua. Vì một khối linh thạch đỉnh cấp, các đại gia tộc khẳng định sẽ bỏ quân giữ tướng, buông tha lợi ích của những người khác, toàn lực bảo vệ địa vị của một người. Toàn bộ hạng mục tỷ thí đầu tiên, nói là khảo nghiệm năng lực mọi người, trên thực tế cũng là khảo nghiệm lực ngưng tụ cùng sức chiến đấu của đám đệ tử các gia tộc. - Thập thất đệ, chờ sau khi đệ đạt được đệ nhất nhân, nhất định phải đưa khối linh thạch đỉnh cấp kia cho Lục tỷ mượn xem, ta còn chưa thấy qua linh thạch ngoài trung cấp! Đường Điểm Điểm vừa làm việc vừa mở miệng nói, phảng phất như khối linh thạch đỉnh cấp kia đoạt được dễ như trở bàn tay. Nhìn ba người bận bịu, trong lòng Đường Phong cảm thấy vô cùng ấm áp, đệ tử một gia tộc nếu chỉ lo nghĩ cho bản thân mình mà nói, vạn vạn lần không có khả năng làm được những việc như bọn họ. Vốn mục tiêu của Đường Phong chính là khối linh thạch đỉnh cấp kia, hôm nay lại có thêm số mảnh tàng bảo đồ nhóm người Đường Long đưa cho, khoảng cách tới mục tiêu lại càng gần thêm một bước. Chờ sau khi đạt được phần thưởng mình chỉ lấy khối linh thạch đỉnh cấp, những thứ còn lại sẽ giao cho đám người Đường Long coi như bồi thường. Trong lòng nghĩ vậy, Đường Phong mới cảm thấy an tâm một chút, nếu như vô duyên vô cớ chịu ân huệ của người, ngay cả huynh đệ tỷ muội nhà mình, trong lòng Đường Phong cũng cảm thấy khó yên, đây không phải là khách khí, mà là nguyên tắc làm người. - Đã như vậy, ta cũng không từ chối nữa, thập thất đệ chắc chắn sẽ nỗ lực, không phụ kỳ vọng của các vị! Đường Phong hít sâu một hơi, thần sắc nghiêm túc nói. - Tận lực là được. Đường Tử Thư cười cười: - Đừng tự tạo quá nhiều áp lực, dù sao Đường gia chúng ta trong xếp hạng gia tộc lần này khẳng định sẽ cao hơn so với lần trước. Mấy người nói cười một lúc, rất nhanh liền đã sắp xếp xong số mảnh tàng bảo đồ. Kết quả khiến người ta trước mắt sáng ngời, hơn trăm mảnh tàng bảo đồ xếp cùng một chỗ, cuối cùng hợp lại được thành năm tấm tàng bảo đồ hoàn chỉnh, số đồng tiền tương ứng với mỗi một tấm tàng bảo đồ cũng không giống nhau, có nhiều có ít, tối đa là bảy đồng, tối thiểu cũng ba đồng. Hơn nữa, bản thân Đường Phong còn có khối tàng bảo đồ kia, đã gom đủ tám phần, chỉ cần tìm thêm được hai phần còn lại là có thể sắp xếp hoàn chỉnh, tìm kiếm được mười đồng tiền. Những mảnh tàng bảo đồ này đều được giao cho Đường Phong bảo quản, nguyên nhân cũng vì hắn có thể che giấu được dao động của chúng. Đáng lẽ nhóm người Đường Long còn muốn đưa cả đống yêu bài cho Đường Phong, thế nhưng Đường Phong không nhận. Ba người bọn họ chiến đấu nhiều ngày như vậy, nếu như không có được bất cứ thứ gì, khi ra khỏi Vân Liên Sơn thì mặt mũi cũng không được đẹp cho lắm. Có được nhiều tàng bảo đồ như vậy cũng đã đủ rồi, Đường Phong đoán rằng có lẽ sẽ không có ai nhiều hơn so với mình được, mà nếu có cũng cực kỳ ít ỏi, dù sao trong cả Vân Liên Sơn, mảnh tàng bảo đồ cùng với yêu bài cũng không nhiều tới mức ấy. Vẫn còn lại thời gian hai ngày, Đường Phong dự định một ngày cuối cùng sẽ đi tìm số đồng tiền trên tàng bảo đồ, điều này cũng có nghĩa là hắn còn một ngày tự do để đi săn, mà một ngày này có thể thu hoạch được bao nhiêu, có lẽ chỉ có thể dựa vào vận khí. - Thập thất đệ, chúng ta chuẩn bị tiếp tục bố trí mai phục, đệ sẽ theo chúng ta hay là vẫn đơn độc hành động? Sau khi bận rộn một hồi, Đường Tử Thư nhìn Đường Phong hỏi. - Một mình hành động, thuận tiện cũng phải đi tìm số đồng tiền kia nữa. Đường Phong đáp lời, cách há miệng chờ sung này Đường Phong có phần không thống khoái cho lắm, cũng không phải như thế là không đúng, mà là quá bị động, Đường Phong càng thích bản thân xuất kích chiếm quyền chủ động hơn. - Như vậy cũng tốt! Đường Tử Thư gật đầu: - Thập thất đệ ngàn vạn phải cẩn thận, tuy rằng đệ có thể che giấu được dao động của mảnh tàng bảo đồ, nhưng bây giờ những người còn lại đều là đám gai góc, vạn nhất đánh không lại thì đừng cậy mạnh. Hôm nay trên người Đường Phong gánh vác kỳ vọng của cả Đường gia, Đường Tử Thư cũng không khỏi căn dặn nhiều thêm vài câu. - Được, mọi người cũng phải cẩn thận! Đường Phong ôm quyền hướng về ba người rồi xoay người rời đi.