Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 663:Cuộc tỷ thí thứ nhất kết thúc

Trong khoảnh khắc vừa nãy, khi hắn nói chuyện, hơi nóng thở ra đã làm ượt cả vị trí đó trên ngực nàng, gió núi trên đỉnh cô phòng này lại thổi mạnh, làm cho y phục này dán sát vào trước ngực, khiến cho những chi tiết nhỏ cũng hiện rõ lên mồng một. Thật là tinh xảo quá! Đường Phong hồi tưởng lại cảm giác khi nãy, trong lòng lại dấy lên cảm giác không thoả mãn. Ba nữ nhân của hắn, dù là Lại tỷ hay là Mạc sư tỷ, kể cả Tiểu Nhã, vốn liếng trước ngực đều hết sức đáng kiêu ngạo, đặc biệt là Mạc sư tỷ, khi mặc đồ vào thì chẳng thấy có gì đặc biệt, không nhìn ra điểm gì nổi bậc cả, nhưng thực tế lại rất có nội hàm. Trang Tú Tú này lại có thể sánh được với nàng ta. Có điều, hiện tại nên làm thế nào bây giờ? Trong lòng Đường Phong thật sự có chút thấp thỏm bất an. Theo lý mà nói, nữ tử này có thù cũ hận mới với mình, có lẽ sẽ vẫn còn dây dưa không dứt. Chẳng qua hiện giờ nàng đang ngơ ngác ngây ngốc, dường như mất hết hồn phách, chẳng động đậy gì hết, lại khiến cho hắn cảm thấy có chút xót thương. Thật là nhức đầu. Trên ngọn cô phong ngàn trượng, gió núi ào ào thổi mạnh, thổi lướt qua tai nghe từng tiếng rít bén nhọn. Vầng trăng tròn như một cái bát lớn treo trên bầu trời, thoả sức toả ra ánh sáng của mình, ánh trăng có vẻ mập mờ u ám. Hai người đều không ai nói gì, Đường Phong thì không dám nói, còn Trang Tú Tú thì ngây dại ra đấy. Đứng một bên, Đường Phong cẩn thận quan sát thần thái của Trang Tú Tú, chỉ thấy gương mặt nàng ngây ngốc, đôi mắt long lanh kia đã mất đi thần sắc vốn có, ngồi bệch trên mặt đất không nhúc nhích. Đợi mãi một lúc sau, Đường Phong mới ho nhẹ một tiếng, đang chuẩn bị mở miệng nói, Trang Tú Tú giống như một con thỏ bị kinh sợ, cả ngừơi run rẩy, thân hình cuộn tròn lại, hai mắt bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào Đường Phong, tay chân vừa bò vừa lùi về phía sau vài bước. - Ngươi đừng có qua đây! Tiếng gào của Trang Tú Tú vô cùng thảm thiết, cái thần thái và biểu tình đó, hoàn toàn là một cô gái yếu đuối chịu muôn vàn khổ sở, có còn đâu phong thái của một cao thủ Thiên Giai? Đường Phong đỏ mặt, từ từ ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm chỉnh, khẩn thiết nói: - Tú Tú, vừa rồi chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Lời này không nói còn đỡ, vừa nói ra xong, nước mắt nơi khoé mắt của Trang Tú Tú bỗng dưng giống như một xâu chuỗi đứt dây, lăn đều rơi xuống. Vừa khóc, Trang Tú Tú vừa nghiến răng nói: - Chưa từng có người nào... Chưa từng có nam nhân nào... dám đối với ta như vậy. Nàng dù sao cũng là một cô gái cao ngạo quật cường, mặc dù đang khóc, nhưng vẫn cố hết sức nén tiếng khóc lại, chỉ là, lời nói bị đứt quãng, mơ hồ không rõ, đôi mắt đang nhìn Đường Phong tràn ngập sát cơ vô tận, nhưng vẻ mặt mơ hồ càng nặng nề hơn rất nhiều. Đường Phong kêu oan: - Không phải chứ? Lỗi vừa rồi đâu phải hoàn toàn do ta đâu, nàng nói thế làm như ta cố tình không bằng. - Ta hận ngươi. Trang Tú Tú ném lại một câu cay nghiệt, vội vàng bò dậy, xoay người nhảy xuống núi. - Này... Đường Phong giật nảy mình, tưởng cô nàng này nghĩ không thông nên tìm cách tự vẫn, đến khi chạy ra nhìn theo thì mới phát hiện nàng đang chạy như bay xuống núi, tuy thân hình còn lảo đảo nhưng không có nguy hiểm gì lớn. - Cẩn thận kẻo ngã đấy! Đường Phong vội vàng dặn dò, Trang Tú Tú đang chạy xuống núi nghe xong liền loạng choạng một cái, suýt nữa té ngã lộn nhào. Đường Phong vội ngậm miệng lại. Thoáng chốc, thân ảnh của Trang Tú Tú đã mất hút khỏi tầm mắt, Đường Phong cười khổ một tiếng, hiểu lầm lần này với nàng khá lớn đây, nhưng trời đất chứng giám, vừa rồi tuy hắn cũng phạm lỗi không nên phạm, nhưng nhìn chung vẫn là do nàng ta quá ngốc, nhưng nàng ta hình như đổ hết tội lỗi lên đầu hắn thì phải? Thiệt là vô cớ quá mà. Không nói lý lẽ gì hết! Đường Phong lắc đầu đi qua một bên, nhặt lên cái bọc nhỏ đựng tiền đồng mà Trang Tú Tú hồi nãy ném xuống, mở ra đếm, phát hiện bên trong quả thực có hai mươi đồng tiền, chính là mục tiêu cần tìm lần này. Được rồi, cái cần tìm đã tìm được, có thể rời khỏi Vân Liên Sơn rồi. Khi chuẩn bị rời đi, thanh trường kiếm dưới chân gây chú ý cho hắn. Đây chính là bội kiếm của Trang Tú Tú, nàng ta đi vội vàng quá, cuối cùng bỏ quên vũ khí ở lại đây. Nhặt thanh trường kiếm lên, cẩn thận thể hội một phen, phát hiện thanh trường kiếm này lại là một thanh thiên binh! Chẳng qua, điều này cũng không có gì kỳ quái, Trang Tú Tú dù gì cũng là một trong hai thanh niên xuất sắc nhất ở linh mạch chi địa, lại xuất thân từ đại môn giàu có là Trang gia, có thể sở hữu một thanh thiên binh là chuyện hết sức bình thường. Sau này có cơ hội thì trả lại nàng vậy, trong tay Đường Phong có không ít thiên binh, tất nhiên không ham muốn vũ khí của người khác. Xuống núi dễ dàng hơn lên núi nhiều, chỉ cần không chế tốt tốc độ và cước bộ là được, Đường Phong phải tốn hơn nửa canh giờ mới lên được ngọn cô phong ngàn trượng, nhưng xuống núi thì không đến nửa canh gìờ. Nhắm chuẩn phương hướng, cấp tốc chạy ra ngoài Vân Liên Sơn, hiện giờ trời đã sắp sáng, đợi đến giờ ngọ thì cuộc tỷ thí thứ nhất sẽ kết thúc. Bên ngoài Vân Liên Sơn, trưởng bối và đệ tử của các đại gia tộc đều đang ngẩng đầu ngóng trông, hôm nay là ngày kết thúc hạng mục tỷ thí thứ nhất, các đệ tử có thể đạt được thành tích gì trong kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thứ tự bài danh của các gia tộc và cá nhân tham gia. Tuy đây chỉ là hạng mục tỷ thí đầu tiên, nhưng nếu vừa bắt đầu đã chiếm được vị trí dẫn đầu thì trong các hạng mục tỷ thí tiếp theo sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mấy ngày trước đã có không ít đệ tử của các gia tộc lần lượt đi ra khỏi Liên Vân Sơn, hầu như mỗi ngày đều có, những người này ai nấy đều bị cướp thẻ bài, mất tư cách tỷ thí. Trong số người đó cũng có cao thủ Thiên giai hạ phẩm, có cả Thiên giai trung phẩm, duy chỉ Thiên giai thượng phẩm là không có mà thôi. Dù sao Thiên Giai thượng phẩm có thực lực siêu quần, mặc dù có đánh không lại địch nhân thì cũng có thể chạy trốn, rất khó bị vây chết được. Các trưởng bối của các giai tộc Linh giai kia vào lúc này cũng không khỏi thấp thỏm lo âu, tuy họ hết sức tin tưởng vào đệ tử gia tộc mình nhưng trong cuộc tỷ thí có quá nhiều cao thủ, không ai dám bảo đảm bên trong đó sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Trong các cao thủ Linh giai ở đây, duy chỉ có Bố Trường Hải và Trang Chính Kiền là có vẻ mặt thanh thản nhẹ nhàng, hơn nữa còn trò chuyện cười đùa, như thể chẳng để tâm cuộc tỷ thí thứ nhất này trong lòng. Dù sao trong số đệ tử của hai nhà này đều có một nhân vật tương đối xuất sắc, những người còn lại nhìn chung đều có thực lực cao hơn các gia tộc khác, bọn họ đương nhiên không có gì phải lo lắng. Trong một góc bên cạnh, Đường Đỉnh Thiên và và Diệp Dĩ Khô cũng đang chờ đợi, vẻ mặt hai người có chút khẩn trương, bọn họ không phải lo lắng cho Đường Đhong, mà là lo lắng cho sự an toàn của các đệ tử khác trong Đường gia, đặc biệt là Đường Điểm Điểm. Điểm Điểm là bảo bối của lão tứ Đường Chiến Thiên, lần này bất đắc dĩ phải ứng chiến cho gia tộc, nếu như xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn, Đường Chiến Thiên phỏng chừng sẽ lật tung cả bầu trời lên. Đường Đỉnh Thiên vừa nhìn vào lối ra của Liên Vân Sơn vừa hỏi: - Diệp Tử, nàng nói xem thành tích của Phong Nhi thế nào? Diệp Dĩ Khô liếc hắn một cái, nói: - Con của huynh thì huynh phải rõ hơn ta chứ? Đường Đỉnh Thiên cười nói: - Ta sợ nó vẫn muốn ẩn dấu thực lực, chẳng qua Phong Nhi nếu như nhắm trúng khối linh thạch đỉnh cấp kia thì có muốn ẩn dấu cũng không ẩn dấu được. Nhãn lực của mấy lão hồ ly này tinh minh lắm. Diệp Dĩ Khô thở dài một tiếng: - Lẽ ra không nên cho Phong Nhi tham gia khuấy vũng nước đục này, bây giờ tốt rồi, một thiên giai hạ phẩm sẽ toả sáng như thế nào, sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác dòm ngó đến. - Hừ! Đường Đỉnh Thiên hừ lạnh một tiếng, Chung gia bên kia có người nhìn hắn bằng ánh mắt âm lãnh, hắn nhìn thẳng lại cao thủ Linh giai kia của Chung gia, không chút khoan nhượng, Đường Đỉnh Thiên nói: - Ai dám ra tay với Phong Nhi, lão tử sẽ tiêu diệt kẻ đó! - Ra rồi kìa, có người ra rồi kià! Đám người đang vây xem bỗng nhiên nhốn nháo lộn xộn. Đám người đứng xem này không chỉ bao gồm đệ tử các đại gia tộc mà còn bao gồm cả những người không có tư cách tham gia, chỉ đến xem náo nhiệt mà thôi, chẳng hạn Chu Chính và Chu Tiểu Điệp cũng ở trong số đó. Chu Tiểu Điệp vốn rất không cam tâm tình nguyện ra đây nhìn, chỉ vì ca ca kéo nàng đến, cứ quanh quẩn ở đây tới giờ còn chưa rời đi. Nghe được câu đó, tinh thần của mọi người đều chấn động, vươn dài cổ lên nhìn về hướng Liên Vân Sơn, hôm nay ai cũng muốn xem xem ai là người đầu tiên đi ra trong số đệ tử tham gia. Chỉ thấy Liên Vân Sơn xuất hiện một thân ảnh, trên người thân ảnh đó dính đầu vết máu, hiển nhiên là đã trải qua khổ chiến trong núi, hơn nữa tuyệt đối không chỉ một lần, bước đi của hắn có hơi loạng choạng, hai mắt vô thần, chẳng qua vẫn còn miễn cưỡng chống đỡ nổi thân mình, từng bước từng bước đi ra ngoài. Từng bước, từng bước, cứ như từng mũi chùy lớn đập vào tim mọi người, trong đám người đứng xem có người rưng rưng nước mắt, không nhịn được hô to lên: - Huynh đài, hãy kiên trì lên, sắp có thể ra khỏi đó rồi! Nghe thấy tiếng hô hoán, thần sắc trong mắt người này dần khôi phục lại, bước chân bất giác nhanh hơn rất nhiều, không bao lâu sau thì đã hoàn toàn ra khỏi Vân Liên Sơn, trong khoảnh khắc đi ra khỏi Vân Liên Sơn, hắn dường như mất hết khí lực, ngã ngửa thẳng ra đất thành hình chữ đại, há hốc mồm thở hổn hển. Ngay lúc đó có hai người xông lên phía trước, đỡ hắn đứng lên, một người cười nói: - Vị huynh đệ đây, cực khổ cho ngươi rồi, chẳng qua ngươi trước tiên hãy đưa ra thẻ bài, tàng bảo đồ và đồng tiền ra, để chúng ta thống kê đếm xong rồi mới nghỉ ngơi được. Người này gật đầu: - Vâng, làm phiền các vị. Hắn được dẫn đến trước một cái bàn sớm đã chuẩn bị sẵn, chờ hắn lấy chiến lợi phẩn để hết lên bàn thì tự nhiên sẽ có người đến kiểm kê số lượng. Một lát sau, một tiếng hô to truyền đến: - Lý Nguyên Chí của Lý gia, sáu khối thẻ bài, mười hai đồng tiền, tổng cộng giá trị là mười tám đồng tiền! Mười tám đồng tiền, con số này tuy không thể tính là không có thu hoạch, nhưng thực sự là không nhiều, thậm chí tuyệt đối không thể được xếp vào nhóm ba người đứng đầu nữa là. Dù vậy, mặt mày Lý Nguyên Chí tươi cười, vô cùng hài lòng. Thực lực của hắn thì hắn rõ hơn ai hết, hắn có thể trong Liên Vân Sơn đi đến bây giờ phần đối đều nhờ vào vận khí. - Làm tốt lắm. Trưởng bối của Lý gia đi lên trước, vẻ mặt mỉm cười tán dương hắn, khhiến Lý Nguyên Chí càng vui mừng hơn nhiều. Người đầu tiên đã đi ra, thời gian tiếp theo lần lượt có càng nhiều người đi ra, mỗi một người đi ra đều mang chiến lợi phẩm để lên bàn cho người ta kiểm kê đếm số lượng tiền đồng và tàng bảo đồ. Những người này không có ai khiến cho người khác phải sáng mắt cả, đều là các để tử của các gia tộc không lớn, chiến lợi phẩm đạt được tất nhiên không nhiều lắm, có người còn ít hơn cả Lý Nguyên Chí, có người nhiều hơn hắn nhưng cũng không nhiều hơn bao nhiêu. Đợi khoảng một canh giờ, rốt cuộc xuất hiện một người có thể mọi người phải kinh hô tán tưởng thành tích của hắn. Thành tích này thuộc về một đệ tử của Bố gia, tên là Bố Chấn, người này tổng cộng thu hoạch được hai mươi ba khối thẻ bài và sáu mươi lăm đồng tiền, tổng cộng trị giá tám mươi tám đồng tiền. Con số này vừa công bố liền khiến người ta kinh hô không ngớt, trực tiếp vượt lên so với những người xuất hiện trước đó, có thể nói là vượt xa lên hàng đầu. Nếu Đường Phong có ở đây thì nhất định sẽ nhận ra người này là tên đệ tử Bố gia kia, trong sơn cốc hắn đặt ra quy tắc, người nào tiến vào đều phải nộp cho hắn một mảnh vỡ nhỏ, thu hoạch đương nhiên không ít rồi. Chẳng qua, điều đáng tiếc là rất nhiều mảnh vỡ trên tay hắn không thể lắp ghép hoàn chỉnh được, nếu không thì thành tích của hắn còn nhiều hơn nữa. Tiếng khen ngợi và tiếng kinh hô lan truyền đi, tên Bố Chấn này cũng hết sức bình tĩnh, chẳng qua trên mặt hắn ít nhiều cũng có chút ngạo mạn, hắn đi đến trước mặt Bố Trường Hải cúi người thật thấp, sau đó lui xuống. Bố Trường Hải cười vui mừng, nhưng Trang Chính Kiền lại cươi có chút miễng cưỡng. Hắn phát hiện mình có chút nhìn không thấu sự sắp đặt Bố Trường Hải. Người đứng đầu cá nhân lần này sẽ được một viên linh thạch đỉnh cấp, vì khối linh thạch đỉnh cấp này, các đại gia tộc sử dụng một ít thủ đoạn nhỏ là chuyện hết sức bình thường, ví như nói đem hết các thẻ bài và mảnh vụn mà các đệ tử thu được tập trung vào một người, từ bỏ thành tích của những người khác đích, cực lực giữ lấy chiến tích một người, mục đích chỉ là một khối linh thạch đỉnh cấp kia. Trang Chính Kiền vốn cứ tưởng rằng Bố gia cũng sẽ làm như vậy, dù sao kế hoạch ban đầu của Nguyên gia vốn là như vậy, muốn lấy chiến lợi phẩm của mọi người tập trung lên người Trang Tú Tú. Thế nhưng thành tích hiện tại của đệ tử Bố gia này đã đánh tan phán đoán của Trang Chính Kiền. Lão hồ ly này, không lẽ, chẳng muốn đoạt hạng nhất mà còn muốn đoạt cả hạng ba? Phần thưởng của hạng nhật tất nhiên phong phú, nhưng phần thưởng của hạng hai và hạng ba cũng không ít hơn bao nhiêu, dù sao linh thạch cao cấp cũng có sự mê hoặc không nhỏ.