Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 715:Cưỡng bắt dân nữ

Tiểu Điệp theo hắn, bất luận là sau này gả cho hắn, hay là đi theo hắn tu luyện, đều là lựa chọn không tệ, chí ít còn tốt hơn cứ ở lại Chu gia, sau này gả cho một thương gia bình thường nào đó. - Chuyện đó là đương nhiên. Đường Phong nhẹ gật đầu, ôm quyền nói với đám người Chu gia : - Các vị, sau này còn gặp lại. Dứt lời, liền quay đầu tiến vào bóng đêm bên ngoài Khổ Thủy thành - Tiểu tử Đường gia! Chu Khê Hà đột nhiên cao giọng hô sau lưng, Đường Phong dừng bước chân, quay đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy sắc mặt Chu lão gia tử cực kỳ nghiêm túc, âm vang nói: - Chớ khi dễ Tiểu Điệp, nếu để ta biết được nó phải chịu ủy khuất gì, cho dù Chu gia ta phải liều mạng bỏ mình cũng sẽ khiến ngươi chết không yên lành. Đường Phong nhếch miệng cười, trầm giọng nói: - Vãn bối nhớ kỹ. - Cút đi! Khóe mắt lão gia tử lấp lánh giọt nước mắt, trong lòng vạn phần không nỡ. Đợi cho đến khi thân ảnh Đường Phong biến mất trong bóng đêm, đám người Chu gia mới hồi phục tinh thần. Chu Bính nhìn Chu Khê Hà, thật sự có chút lo lắng: - Phụ thân, Tiểu Điệp đi với hắn như vậy sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ? Chu Khê Hà cười khổ nói: - Cho dù có vấn đề thì phải làm thế nào? Một mình hắn có thể tiêu diệt cả Chu gia ta, chứ chưa nhắc đến Đường Gia Bảo sau lưng hắn. Nhưng tên này mặc dù tính tình không ra hồn, lại không hiểu kính già yêu trẻ, nhưng tính cách vẫn chính phái. Tiểu Điệp đi theo hắn, chỉ có thể nói Chu gia ta trèo cao rồi. - Gia gia, người khóc sao. Chu Chính chân thật nhìn Chu Khê Hà mở miệng nói. Vừa dứt lời, đã bị Chu Khê Hà gõ một cái vào đầu, Chu Chính ôm đầu ủy khuất không thôi. Đường Phong vác Chu Tiểu Điệp trên vai chạy như bay về phương hướng Đường Gia Bảo, trong lòng vô cùng kích động, cuối cùng hắn cũng đã đoạt được nhân tài bảo bối này, còn lại chỉ còn xem mình dạy dỗ nàng như thế nào, để nàng quen với tình cảnh của bản thân, lại chậm rãi dạy bảo ám khí thuật cho nàng. Đường Phong chưa từng trải qua chuyện này, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thấy có chút gánh nặng đường xa. Khổ Thủy thành cách Đường Gia Bảo khá xa, Đường Phong lại vác theo Chu Tiểu Điệp, thật sự bất tiện khi toàn lực chạy đi, đành phải hoãn lại tốc độ. Đường Phong chém xuống một đao cũng không nặng, chỉ là để Chu Tiểu Điệp tạm thời hôn mê mà thôi, một đường bôn ba, Chu Tiểu Điệp bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng tỉnh lại. Sau khi tỉnh lại, tiểu nha đầu cố gắng giãy dụa trên vai Đường Phong, ra sức đấm đá Đường Phong nhưng Đường Phong giống như đầu gỗ, hoàn toàn không quan tâm. - Bây giờ nàng có nói gì cũng đã muộn, từ khi ngươi đáp ứng yêu cầu của ta để cho ta ra tay, nàng cũng đã là người của ta. Đường Phong vừa chạy vừa nói chuyện với Chu Tiểu Điệp - Sau này ta kêu nàng làm gì, ngươi phải làm thế ấy, nếu ngoan ngoãn ta cũng sẽ không làm khó ngươi, nếu không nghe lời, thiếu gia lập tức đưa nàng quay về Khổ Thủy thành, tiêu diệt cả nhà Chu gia! - Hèn hạ vô sỉ! Chu Tiểu Điệp khóc ròng, tiểu cô nương mới mười lăm tuổi, trước giờ vẫn lớn lên ở Chu gia, bây giờ đột nhiên bị người ta cướp đi, vì vậy có chút không thích ứng. - Tùy nàng nói thế nào cũng được. Đường Phong mắt điếc tai ngơ. Sau một khắc, Đường Phong liền cảm giác bờ vai mình tê rần, một cảm giác ấm áp từ nơi ấy truyền tới. Hiển nhiên Chu Tiểu Điệp tức giận mắng hắn không có hiệu quả, trong cơn phẫn nộ liền cắn hắn một cái. Vết cắn này rất nặng, thân thể Đường Phong mình đồng da sắt, nếu vận công căn bản không tổn thương được đến hắn, ngược lại hàm răng của Chu Tiểu Điệp có thể vỡ vụn trong nháy mắt. Yêu thương nhân tài bảo bối này không kịp, làm sao Đường Phong nỡ vận công? Chỉ có thể cố gắng chịu đựng, để mặc Chu Tiểu Điệp phát tiết ủy khuất và lửa giận trong lòng mình. Máu tươi chảy ra từ hàm răng Chu Tiểu Điệp. Hương vị tanh tanh ấm áp quanh quẩn trên đầu lưỡi, làm cho nàng choáng váng đầu óc, thiếu chút nữa không nhịn được buông lỏng ra. Nhưng nghĩ tới Đường Phong bất chấp ý nguyện cướp mình đi, Chu Tiểu Điệp mặc kệ, tiếp tục cắn xuống. Thời gian nửa chén trà trôi qua, Chu Tiểu Điệp mới buông hàm răng ra, hung hăng nhổ ra vài ngụm máu, chà xát máu đen đầy miệng lên quần áo Đường Phong. - Hết giận rồi chứ? Đường Phong quay đầu cười nhìn nàng. Chu Tiểu Điệp phồng mang như con ếch, trên đôi mắt ngập tràn nước mắt lung linh, hàng lông mi thật dài lay động, nhẹ giọng hỏi: - Ngươi không đau sao? - Nói nhảm, đương nhiên đau rồi! Đường Phong khẽ mỉm cười: - Nhưng chỉ cần ngươi có thể hả giận, cắn nhiều hơn nữa cũng không sao. Lời này khiến trái tim Chu Tiểu Điệp bất giác run rẩy, thực lực của người nam nhân này khủng bố như thế nào Chu Tiểu Điệp biết rất rõ, nếu hắn ra tay đối phó mình, thậm chí chỉ cần thổi một hơi là xong. Người có thực lực cao thâm như vậy bình thường đều rất khó tiếp cận, nhưng hắn lại hoàn toàn khác. Chẳng những không trách cứ hành động vô lễ của mình, ngược lại còn lộ ra cảm giác cưng chiều. Cảm giác này chỉ có ở Chu gia, trên người gia gia và phụ thân mới xuất hiện. Bất luận mình làm sai chuyện gì, hai vị trưởng bối này cũng sẽ không trách phạt mình. Thấy Chu Tiểu Điệp không nói lời nào, Đường Phong trầm giọng nói: - Chuyện xảy ra ở Chu gia trong thời gian qua, nàng cũng thấy rõ rồi, nếu một gia tộc không có cao thủ thực lực cường đại tọa trấn, bất cứ ai cũng có thể giẫm một cước lên nàng, nàng muốn Chu gia sau này khi đối mặt với vấn đề này chỉ có thể ngồi chờ chết sao? - Không muốn! Chu Tiểu Điệp vội vàng thốt lên, kiếp nạn lần này của Chu gia, nếu không có Đường Phong ra tay giúp đỡ, căn bản không cách nào hóa giải. - Không muốn thì ngoan ngoãn nghe lời! Ta sẽ cho nàng thực lực bảo hộ Chu gia! Chu Tiểu Điệp trầm mặc, Đường Phong biết rõ nàng động tâm rồi. Chỉ cần tâm động thì dễ làm, Đường Phong chỉ sợ nàng phản nghịch quấy phá, mình nói cái gì nàng cũng không nghe. - Thả ta xuống, ta tự đi được. Chu Tiểu Điệp mở miệng nói. Đường Phong dừng bước chân, đặt nàng xuống, hồ nghi nói: - Nàng sẽ không tìm cơ hội chạy trốn chứ? Chu Tiểu Điệp bĩu môi nói: - Ta có muốn cũng làm gì có cơ hội? - Nói đúng lắm. Đường Phong nhún vai. Chu Tiểu Điệp chỉ có cảnh giới Huyền Giai, cước lực không nhanh, Đường Phong cũng không thúc dục nàng, hai người chậm rãi tiến về phương hướng Đường Gia Bảo. Ban ngày tùy tiện tìm vài thứ ăn, đến chạng vạng tối hôm sau, tiểu cô nương thật sự đi không nổi nữa, liên tục đi một ngày một đêm, chỉ có lúc ăn cơm mới nghỉ ngơi một lát, Đường Phong có thể chịu đựng được, nhưng nàng thì không, đôi chân sắp tan chảy thành nước rồi. May mắn phía trước lại có một cổ trấn, Đường Phong dẫn nàng tiến vào trong cổ trấn, kiếm một quán trọ thuê một phòng chuẩn bị nghỉ ngơi một đêm.