Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 718:Chào từ biệt

Đường Đỉnh Thiên và Diệp Dĩ Khô đều tỏ ra lo lắng, nhưng Đường Phong lại hoàn toàn không lo lắng gì cả. Cho dù người của Huyết Vụ Thành giết đến đây, hắn cũng có đường lui mà rút! Bạch Đế bí cảnh của Bạch Đế Thành, chỗ đó không có một bóng người, cùng lắm thì di chuyển toàn bộ Đường Gia Bảo tới đó, linh khí ở đó còn tinh thuần hơn ở Linh Mạch Chi Địa, hơn nữa còn có số lượng tài nguyên tu luyện đang đợi khai phá, có thể nói nếu di chuyển Đường Gia Bảo tới đó, phát triển sẽ càng nhanh hơn. Hơn nữa còn rất an toàn, trên thế gian, ngoài Bạch Đế ấn trong đan điền của mình, không có cách thứ hai mở ra Bạch Đế bí cảnh. Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng Đường Phong cũng không nói, dù sao di chuyển một gia tộc thật sự rất phiền toái, hơn nữa Đường gia khởi nguyên phát triển ở đây, không có cơ hội và lý do thích hợp, kêu toàn bộ bọn họ di chuyển đến một nơi xa lạ, sẽ không có ai cam tâm tình nguyện. - Phong nhi, sau này con định như thế nào? Diệp Dĩ Khô nhìn Đường Phong hỏi - Tiếp tục lưu lại đây tu luyện sao? - Không. Đường Phong lắc đầu. - Con rời Thiên Tú cũng quá lâu rồi, cũng cần phải trở về. Diệp Dĩ Khô khẽ cười nói: - Ta biết con nghĩ như vậy, dù sao nơi đó còn có người lo lắng cho con. Đường Phong gãi gãi má, Chu Tiểu Điệp ở bên cạnh, giương mắt nhìn hắn, hiếu kỳ không thôi. - Lần này con đến Đường Gia Bảo, chính là muốn từ giã hai người. Qua đêm nay con sẽ đi. Đường Phong nghiêm mặt nói. - Nhanh như vậy sao… Thần sắc Diệp Dĩ Khô buồn bã, nói ra thời gian Đường Phong đến Linh Mạch Chi Địa mặc dù không ngắn, nhưng ngày tháng thật sự ở bên cạnh mẫu thân còn chưa đến hai tháng. - Phong nhi phải đi thì để hắn đi, cũng không phải không gặp nhau nữa. Đường Đỉnh Thiên ngược lại suy nghĩ thoải mái hơn Diệp Dĩ Khô, nhìn Đường Phong chằm chằm nói: - Sau này nhớ chúng ta thì đến thăm, Đường Gia Bảo hiện giờ con cũng quen thuộc rồi. - Vâng. Đường Phong nhẹ gật đầu. - Ngươi muốn đi chào từ biệt bọn họ không? Những ngày qua nha đầu kia cứ hỏi ngươi lúc nào trở về. Đường Đỉnh Thiên hỏi. - Không cần. Đường Phong lắc đầu. - Còn có thể gặp lại mà. Đêm xuống, Đường Phong và Chu Tiểu Điệp ở lại Thính Tuyền Cư nghỉ tạm một đêm, ngày hôm sau sắc trời chưa sáng rõ, Chu Tiểu Điệp đang ngủ say liền bị Đường Phong kéo dậy. Hai người nhanh chóng thu dọn, nhân lúc trời còn tối rời khỏi Đường Gia Bảo. Mặc dù Đường Gia Bảo ở đây, nhưng đối với Đường Phong mà nói, Thiên Tú mới là ngôi nhà thật sự của hắn, bước trên đường về nhà, tâm tình tự nhiên sung sướng, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhõm không ít, đường đi cũng rộng rãi hơn nhiều, ngoài miệng còn lẩm bẩm một khúc hát ngắn. Chu Tiểu Điệp theo sát sau lưng Đường Phong, vuốt ve một chiếc vòng ngọc trên tay nàng. - Thứ này ở đâu ra? Đường Phong nghi hoặc nhìn chiếc vòng trên tay nàng, nếu như nhớ không lầm, ngày hôm qua chiếc vòng này nằm trên tay lão nương mới đúng. Nhưng chiếc vòng tay xanh tươi đeo trên cổ tay mềm mại, trắng nõn của Chu Tiểu Điệp, thoạt nhìn cũng đặc biệt đẹp mắt. - Là quà gặp mặt bá mẫu cho ta. Chu Tiểu Điệp mỉm cười, lại lấy từ trong bao vải bên hông ra một khối linh thạch nói: - Nhìn xem, đây là bá phụ cho ta. - Hừ.... Của không chính đáng! Đường Phong không khỏi cười chế nhạo. Cha mẹ ra tay thật đúng là hào phóng, cũng không hỏi xem nha đầu kia có lai lịch thế nào, vậy mà trực tiếp tặng cho thứ quý giá như vậy. Vòng ngọc thì cũng thôi đi, bản thân nó cũng không có gì quý trọng, chẳng qua chỉ là đồ trang sức. Đối với người tu luyện chỉ là thứ vô dụng, nhưng khối linh thạch cấp thấp kia lại là bảo bối vô cùng, đệ tử Đường gia bình thường đều rất hiếm khi nhìn thấy thứ này. - Đưa linh thạch cho ta, ta sẽ bảo quản cho nàng. Đường Phong ngoắc ngoắc ngón tay với nàng. Chu Tiểu Điệp lập tức bĩu môi, ủy khuất nhìn Đường Phong, sóng động huỳnh quang trong mắt vô cùng đáng yêu. - Sắc đẹp không hấp dẫn được ta đâu. Đường Phong vẫn bình thản. - Thất phu vô tội, mang ngọc có tội, thực lực hiện tại của nàng thấp như vậy, cầm linh thạch cũng vô dụng, sẽ chỉ chọc ra phiền toái, sau này cần đến ta đương nhiên sẽ đưa cho nàng. - A... Chu Tiểu Điệp hoàn toàn không muốn đưa linh thạch cho Đường Phong, lại hiếu kỳ hỏi thăm: - Đúng rồi, nghe nói đệ nhất thi đấu cá nhân được ban thưởng một khối linh thạch đỉnh cấp, hình dạng như thế nào? - Muốn nhìn không? - Muốn, muốn. Chu Tiểu Điệp ra sức gật đầu. Đường Phong dí vào trán nàng: - Không cho nàng xem. Chu Tiểu Điệp đang tràn đầy chờ mong lập tức hóa thành ủy khuất, tức giận đuổi theo Đường Phong đấm đá một hồi. Đi trọn vẹn ba ngày, cuối cùng hai người mới đến nơi. Trước mặt là cửa vào Linh Mạch Chi Địa lần đầu tiên Đường Phong tiến vào, một vầng sáng khác thường đứng sừng sững giữa không trung. Đường Phong còn nhớ rõ, khi mình vừa đặt chân đến đây, đã gặp tập kích của Chung Lộ, nháy mắt mấy tháng đã trôi qua. Chu Tiểu Điệp nhìn vầng sáng kia, không khỏi khẩn trương nuốt nước miếng. Mọi người trong linh mạch chi địa đều biết, đi qua khe hở này, sẽ bước vào thế tục, nhưng không có việc gì ai chạy ra bên ngoài làm gì? Linh khí của Linh Mạch Chi Địa dồi dào như vậy, căn bản thế tục không thể so sánh được, đối với người của Linh Mạch Chi Địa mà nói, thế tục quả thực là dơ bẩn và hỗn loạn. Các trưởng bối hay nói chuyện giật gân lại cộng thêm quan niệm thâm căn cố đế của người xuất thân từ Linh Mạch Chi Địa, làm cho bình thường bọn họ sẽ không rời khỏi nơi đây tiến vào thế tục. - Đừng sợ, đi theo ta là được. Đường Phong nhìn ra vẻ lo lắng của Chu Tiểu Điệp, ôn nhu an ủi một câu. - Được. - Đi thôi. Đường Phong bước một chân vào trong vòng sáng mờ mịt, sau một khắc, cảnh tượng trước mắt như biến ảo, khi lấy lại tinh thần đã đã một sơn động u ám. Quay đầu lại quan sát, nhìn thấy Chu Tiểu Điệp từ trong Linh Mạch Chi Địa xông ra. Tiểu cô nương vừa ra tới, lập tức vọt tới bên người Đường Phong, thò tay túm chặt góc áo hắn. Đường Phong khẽ mỉm cười, đi trước dẫn đường. Sống lâu ở Linh Mạch Chi Địa, khi đến thế tục quả thật có thể cảm nhận được sự pha tạp và yếu ớt của linh khí ở đây, cảm giác này giống như một đám mây bay phiêu lãng, thoáng cái đã rơi xuống mặt đất. Tám cửa mê cung, trước khi Đường Phong đến Linh Mạch Chi Địa cũng đã xông qua một lần, bản thân cũng không có nguy hiểm, chỉ cần nhắm đúng phương hướng là được. Hắn dẫn theo Chu Tiểu Điệp cứ thế đi xuyên qua tám cửa mê cung, đợi đến lúc ra khỏi sơn động, chân đã đặt đến Khúc Đình Sơn u ám, nhìn phong cảnh Khúc Đình Sơn hoàn mỹ tuyệt đẹp, Chu Tiểu Điệp lúc này mới không nhịn được tung tăng như chim sẻ.