Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 804:Cứu người cứu cho trót

- Muốn báo thù thì đừng chết. Linh Khiếp Nhan nắm lấy lợi kiếm của nữ tử, nữ tử không nói được lời nào, cũng không dám phản kháng, ngây ngốc nhìn nàng. - Các hạ người phương nào, dám can đảm nhúng tay vào việc của Tiểu Trọng Môn. Một tiếng gầm truyền đến, vốn tên kêu gọi đầu hàng này trông cậy vào việc báo ra tên tông môn sẽ làm cho người đến kiêng kỵ một chút, nhưng Linh Khiếp Nhan đã nghe qua tên Tiểu Trọng Môn sao? Lời này chỉ tăng thêm sát cơ của Linh Khiếp Nhan mà thôi. Lợi kiếm trong tay vẩy nhẹ, một đạo lưu quan lóe lên, bay thẳng đến tên kêu gọi đầu hàng kia. Hào quang hiện lên, tên kêu gọi đầu hàng như phản xạ có điều kiện giơ vũ khí lên ngăn cản, nhưng đạo hào quang kia lại trực tiếp tiến vào thân thể hắn. Sau một khắc, thần sắc người này ngạc nhiên, từ mi tâm đến dưới háng, ngay vị trí trung tâm xuất hiện một đạo tơ máu. PHỐC một tiếng, huyết dịch phun ra, cả thân thể người này trực tiếp tách ra, máu tươi và nội tạng rơi đầy đất, tràng diện huyết tinh bạo lực vô cùng. Kiếm của Linh Khiếp Nhan chuyển hướng, vừa muốn ra tay với tên khác, Đường Phong đuổi tới vội vàng hét lớn: - Chậm động thủ đã! Năm tên còn lại thấy tên lợi hại nhất bên bọn chúng không ngăn được một kiếm liền bị chém thành hai khúc, đang kinh hồn táng đảm thì nghe câu kia, trong lòng vui vẻ, còn tưởng có cứu binh, vội vàng quay đầu nhìn về hướng của Đường Phong. Đường Phong lại nói một câu làm cho họ tuyệt vọng. - Để đó cho ta giết! Trên tay Đường Phong ngưng tụ một thanh trường kiếm, đằng đằng sát khí đánh về phía một tên gần nhất, Trang Tú Tú cũng không cam chịu yếu thế, chọn một tên làm đối thủ của mình. Thực lực của tất cả bọn người này đều là Thiên giai, kể cả một nam một nữ bị thương, đổi lại bình thường, Đường Phong muốn đối phó bọn họ quả thực dễ dàng, nhưng hôm nay chỉ có thể vận dụng lực lượng hồn phách, Đường Phong cũng chỉ có thể duy trì cục diện bất phân thắng bại. Đường Phong cùng Trang Tú Tú giết đến, hai người vốn bị vây công cũng không rõ tại sao lại có hỗ trợ, nhưng không chút do dự, chọn một đối thủ để chiến. Linh Khiếp Nhan cầm trường kiếm trong tay đứng không nhúc nhích, lực lượng tinh hồn của nàng quá kinh khủng, những người này ở trước mặt nàng giống như con sâu cái kiến, hiện tại Đường Phong muốn rèn luyện, cho nên nàng không nhúng tay hỗ trợ, chỉ đứng ở một bên lược trận, thuận tiện giải quyết tên đệ tử Tiểu Trọng Môn không tiến vào trong ứng chiến. Năm người đối năm người, đánh chết là được, Đường Phong dần dần quen thuộc lực lượng hồn phách, sử dụng bổn sự toàn thân, tuy trình độ của đối thủ không kém, nhưng luận trình độ âm hiểm thì đối phương không cách nào so sánh được, kiếm pháp, chưởng pháp, ám khí, tầng tầng lớp lớp. Người không nhẫn nại nhất chính là tên đệ tử Tiểu Trọng Môn khi bị Linh Khiếp Nhan chốt chặc, hắn không phải là đối thủ của Linh Khiếp Nhan, hiện giờ giống như một con gà bị ném đi, mất hết hy vọng, dù hắn muốn chạy cũng không thoát. Đợi đến lúc Đường Phong thật vất vả mới giải quyết xong đối thủ của mình, thời điểm hắn chuyển mục tiêu, Linh Khiếp Nhan mới không tiếp tục đùa bỡn hắn. Trận chiến tiếp tục không lâu, bất luận là một nam một nữ bị vây công, hay là Đường Phong cùng Trang Tú Tú, cộng thêm Linh Khiếp Nhan siêu cấp cao thủ đứng ở bên cạnh lược trận cũng không phải là đối thủ mà đệ tử Tiểu Trọng Môn có thể đối phó, đệ tử Tiểu Trọng Môn còn tâm tứ chiến đấu sao? Sống chết trước mắt mà dám phân thần, kết cục sẽ vô cùng thê thảm. Sau nửa nén hương, Đường Phong cuối cùng đã giải quyết xong đối thủ thứ hai, hắn đã cảm thấy mệt mỏi. Loại chiến đấu chỉ vận dụng hồn phách làm cho Đường Phong có chút không quen, nếu có thể dùng thân thể, Đường Phong sẽ không thở hồng hộc như vậy. Trên đất đều là tử thi của đệ tử Tiểu Trọng Môn, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Linh Khiếp Nhan cùng Trang Tú Tú đứng bên cạnh Đường Phong, Đường Phong tinh tế cảm nhận thấy hồn phách của mình đang biến hóa, tuy lúc chiến đầu lực lượng hồn phách bị tiêu hao một chút, nhưng hắn có thể cảm nhận được, lực lượng hồn phách xác thực gia tăng. Không tệ không tệ, nếu có thêm mấy cuộc chiến như thế này, có lẽ hắn sẽ quen thuộc, đến lúc đó lực lượng hồn phách sẽ gia tăng nhanh chóng. Thời điểm này, một nam một nữ bị vây công dìu nhau đi tới trước mặt bọn họ, Đường Phong nhớ bọn người Tiểu Trọng Môn gọi nam nhân này là Sở Hoài Thiên. Trên người hai phu thê Sở Hoài Thiên tràn ngập máu tươi, máu tươi thấm ướt áo, sắc mặt tái nhợt, mặc dù đã thoát khốn, nhưng không có vui mừng chút nào, trên hai đầu lông mày chỉ có ưu sầu nồng đậm. - Đa tạ mấy các vị xuất thủ tương trợ, bảo vệ hai phu thê chúng ta chu toàn, ân tình của các vị Sở Hoài Thiên ghi nhớ trong lòng, ngày sau có cơ hội, chắc chắn sẽ hồi báo! Tiếng Sở Hoài Thiên âm vang, sau khi nói xong cũng không đợi bọn người Đường Phong có phản ứng gì, trực tiếp quay người rời đi. - Thiên ca... Nữ tử dìu dắt hắn đôi mắt rưng rưng, sợ hãi nhìn Sở Hoài Thiên, lại nhìn ba người Đường Phong muốn nói lại thôi. - Đi. Sắc mặt Sở Hoài Thiên âm trầm, quát một tiếng. Nữ tử không có cách nào, chỉ áy náy cười cười nhìn bọn người Đường Phong, dắt díu nhau đi từng bước về phía trước, dọc đường đều lưu vết máu nhìn rất dọa người. - Nhân tâm a! Nha đầu không vui. - Cứu bọn họ mà chỉ nói được vài câu khách sáo, còn bày bộ dáng bất cần, làm như sợ chúng ta có ý đồ với bọn họ vậy. - Không trách bọn họ. Đường Phong lắc đầu. - Vừa rồi nghe bọn họ chiến đấu có nói chuyện, hình như hai phu thê này biết một nơi nào đó, Tiểu Trọng Môn ngấp nghé nơi này nên mới ra tay với bọn họ. Đổi lại là ta, cũng sẽ cảnh giác như họ, bọn họ không biết chúng ta có phải là người Tiểu Trọng Môn phái tới hay không. - Nếu là thế thì chúng ta cũng không cần giết chết những người kia. Trong nội tâm Trang Tú Tú có chút ủy khuất, nàng cũng không cần đối phương báo đáp, chỉ là đối phương cảnh giác như vậy làm cho lòng nàng cảm thấy không được thoải mái. - Điều này cũng không chứng minh được cái gì. Đường Phong cười một tiếng. - Thiên ca! Lúc ba người đang nói chuyện, người nam nhân kia đang đi bỗng nhiên té xuống đất, nữ nhân kia thất kinh hô một tiếng, muốn nâng phu quân của mình lên, nhưng bản thân nàng cũng bị thương không nhẹ, chống đỡ đến bây giờ đã là cực hạn, còn dư nửa phần khí lực nào sao? Cố gắng mấy lần đều không được, ngược lại gấp quá hỏa công tâm, cả người mềm nhũn ngã xuống đất bò tới bên người phu quân bất động. Cứu người cứu cho chót, tiễn Phật tiễn tới tây phương! Đường Phong nháy mắt ra dấu với nhị nữ, đi về phía hai phu thê bọn họ.