Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 812:Rèn luyện lực lượng hồn phách.

Đây đúng là vô tâm cắm liễu liễu xanh um. Nếu không có thạch quan trong Vạn Ma Quật, Đường Phong cũng không thể dùng hồn phách xuất khiếu đến nơi đây, hồn phách không thể ly thể, dù linh nhũ nằm trước mắt cũng không thể ngâm. Thất chi đông ngung, thu chi tang du, cũng có thể nói như vậy. - Nha đầu, làm sao ngươi biết linh nhũ có công hiệu này thế? Đường Phong nhịn không được xoa bóp bả vai của Linh Khiếp Nhan, bóp vào thấy mềm mềm, làm cho Đường Phong nhịn không được bóp thêm vài cái. - Trên đời này thứ mà ta không biết không nhiều. Linh Khiếp Nhan ngạo nghễ nói. - Vậy đây là nơi nào? ... Từ Vạn Ma Quật mới có thể đi thông đến thế giới này, điều này thì Linh Khiếp Nhan không thể biết. - Linh nhũ ngoài tác dụng làm cho người ta thoát thai hoán cốt, tăng cường lực lượng hồn phách ra, còn có tác dụng trọng yếu khác. Linh Khiếp Nhan đổi chủ đề. Đường Phong hưng mấy, vừa nghịch hồ nước, vừa hỏi thăm. - Không phải Phong ca ca có hứng thú với kỳ hoa dị thảo sao? Nếu có thể mang một ít linh nhũ chỗ này đi, thời điểm gieo trồng dược thảo quý hiếm nhỏ một ít linh nhũ vào, thời kỳ sinh trưởng của thảo dược sẽ rút ngắn rất nhiều. Hai mắt Đường Phong tỏa sáng, tinh thần phấn chấn. Hiện tại Mạc Lưu Tô luyện chế đan dược, cần rất nhiều dược liệu quý hiếm, hơn nữa có một ít dược liệu yêu cầu số năm rất hà khắc, cho nên muốn tìm dược liệu có đủ năm rất khó khăn, tuy những năm này Đường Phong tìm được không ít, đều đã cho Mạc Lưu Tô, nhưng có thể bù đắp số lượng tiêu hao sao? Nếu linh nhũ có diệu dụng này, thì đây chính là một bảo bối. Ngẫm lại, sau khi dùng linh nhũ, sau một tháng có thể có được rát nhiều dược liệu trăm năm, đối với bất cứ Luyện Dược Sư nào cũng là một mê hoặc mê người. - Làm sao ngươi biết nhiều thế? Trang Tú Tú giấu người trong ao nước, lộ nửa đầu nhìn Linh Khiếp Nhan, mặt mũi tràn đầy khâm phục. - Tiểu cô nương, nếu ngươi sống lâu năm, cái gì ngươi cũng biết. Linh Khiếp Nhan đắc ý. - Ah, người già đều thành tinh, không ngờ chuyện này lại là sự thật. Trang Tú Tú gật đầu. - Ngươi nói ai già. Linh Khiếp Nhan nghiến răng nghiến lợi, Trang Tú Tú vội vàng lặn xuống dưới nước, một chuỗi bọt khí bốc lên. Linh Khiếp Nhan vẫn còn nghiến răng nghiến lợi. - Này nha đầu, ta cảm giác có chút nóng. Đường Phong uốn éo hạ thân, chẳng những nóng, lại rất hưng phấn quay đầu nhìn Linh Khiếp Nhan, thấy mặt nàng cũng ửng hồng, khuôn mặt giống như táo đỏ. Thò tay đem Trang Tú Tú khéo lên, phát hiện nàng cũng thế. Đường Phong sợ hãi: - Chẳng lẽ linh nhũ này có tác dụng như xuân dược sao? Một khi ngâm lâu như vậy, nếu nó bộc phát... - Cái gì? Trang Tú Tú tò mò hỏi. - Chính là... - Phi... Linh Khiếp Nhan gắt lên một tiếng, duỗi ngón tay chỉ vào đầu Đường Phong: - Phong ca ca đang nghĩ cái gì? - Hiện tượng bình thường a. Ta là nam nhân, bên người có hai mỹ nữ vây quanh ngăm nước, đương nhiên muốn rồi. Vẻ mặt Đường Phong rất nghiêm túc. - Linh nhũ không có tác dụng hạ lưu như dược vật ngươi nói, cảm giác hưng phấn của ngươi bây giờ, là do hồn phách của ngươi đang hấp thu năng lượng trong linh nhũ, thân thể ngươi ngâm trong nước, thân thể thoải mái, bây giờ hồn phách đang ngâm trong linh nhũ, cho nên hồn phách sẽ rất thoải mái, chẳng lẽ ngươi không chịu nổi sao? - Nguyên lai là vậy. Đường Phong bừng tỉnh đại ngộ. Lại nói trở lại, thời gian ngâm trong linh nhũ càng lâu, cảm giác hưng phấn càng ngày càng mạnh, Đường Phong phải uốn éo không ngừng để giảm bớt cảm giác thèm muốn trong thân thể. Trang Tú Tú cũng như thế, nói thế nào nàng cũng là nữ hài tử, không giống trống khua chiên như Đường Phong, nhưng đang trong ao nước đang lăn tăn gợn sóng. Chỉ có một mình Linh Khiếp Nhan là không có ảnh hưởng, luận cường độ hồn phách, nàng cao hơn Đường Phong và Trang Tú Tú không chỉ một bậc, tuy linh nhũ cũng có tác dụng với nàng, nhưng không có phản ứng lớn như vậy. Cái ao nước vốn không lớn, ba người ngâm ở trong đã tràn đầy, uốn qua uốn lại như vậy, sẽ đụng phải những thứ không nên đụng, làm cho Đường Phong càng nóng hơn nhiều. Nửa canh giờ sau, Trang Tú Tú không chịu nổi, bước chân tập tễnh leo ra, sau một hồi, Đường Phong cũng không chịu nổi. Sau khi bò ra, Đường Phong phát hiện linh nhũ này quả thật là thứ kỳ diệu, ngâm trong đó có cảm giác như ngâm trong nước nóng, sau khi đi ra lại phát hiện toàn thân khô ráo, không ướt chút nào, ngay cả một giọt nước cũng không có. - Nhất định phải dò hỏi xem đây là địa phương nào, một ngày nào đó ta sẽ trở lại, mang ao linh nhũ này đi! Đường Phong nằm trên mặt đất để bình phục cảm giác khô nóng và hưng phấn trong lòng, nhìn ao linh nhũ trước mắt nói lời thề son sắt. Linh Khiếp Nhan cười tươi như hoa, sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, hai tay khoác sau lưng, dựa vào góc ao nhìn Đường Phong. Sau khi cảm giác khô nóng và hưng phấn trong người biến mất, Đường Phong lại tiến vào trong ao nước lần nữa, tiếp tục rèn luyện lực lượng hồn phách. Lần này cảm giác mạnh hơn lần trước rất nhiều. Khó có cơ hội được rèn luyện hồn phách như thế này, nhưng Đường Phong và Trang Tú Tú hay Linh Khiếp Nhan đều mất ăn mất ngủ cố gắng, lần sau tới nơi này, dù có phát hiện ra nơi này, chỉ sợ cũng không có cơ hội linh hồn xuất khiếu. Sau khi Linh Khiếp Nhan tiến vào trong nước vẫn chưa đi ra, không giống Đường Phong cùng Trang Tú Tú, cứ cách một thời gian đi lên hít thở không khí, giảm bớt cảm giác khô nóng và hưng phấn trong thân thể. Hai phu thê Sở Hoài Thiên vẫn lưu lại một ít đồ dùng sinh hoạt chưa dùng tới, nhưng ba người đều do hồn phách hóa thân, căn bản không cần ăn uống, chỉ cần lực lượng hồn phách không hư nhược, thì vẫn có thể tiếp tục. Lúc ban đầu chỉ ngâm được nửa canh giờ, đến một giờ, lại đến hai giờ."Đường Phong cảm giác lực lượng hồn phách của mình càng ngày càng mạnh, thành quả do ngâm linh nhũ còn nhanh hơn bất cứ kiểu lịch lãm rèn luyện nào. Nhưng làm cho người ta cảm thấy tiếc hận là, càng về sau, lực lượng hồn phách tăng trưởng càng có hạn. Giống như người tu luyện phục dụng linh nhũ cũng có hạn, linh nhũ cũng rèn luyện lực lượng hồn phách cũng có hạn, không có khả năng tăng trưởng vô hạn. Trong động không có ngày tháng, Đường Phong không biết đã ở trong động bao lâu. Thật lâu sau Linh Khiếp Nhan cũng đi ra khỏi ao linh nhũ, từ đó về sau không xuống nữa, theo lời nàng nói, linh nhũ đã không còn bất kỳ tác dụng gì với nàng rồi. Xem chừng đã qua khoảng một tháng, Đường Phong ngâm trong linh nhũ càng lúc càng lâu, thời gian đi lên đã giảm bớt. Cảm giác khô nóng và hưng phấn trước đây đã biến mất từ lâu, hiện tại ngâm mình trong linh nhũ, không khác gì ngâm trong nước bình thường chút nào.