Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 845:Người trong bức họa.

Thần binh! Chuôi kiếm này tuyệt đối là một thanh Thần binh không thể nghi ngờ! Thiên binh không cách nào có được hào quang sáng chói mắt như thế. Sau khi Bạch Ngọc Long xuất ra chuôi kiếm nầy, ngữ khí cũng đầy lưu luyến không nở, chậm rãi nói: - Thần binh Thủy Hàn Kiếm, lợi khí bài danh thứ tư trong Thần Binh Phổ, dùng Vạn Niên Hàn Thiết chế tạo thành, phong ấn thượng cổ linh thú Băng Hoàng Chi Hồn, người trong thiên hạ muốn có được nhiều vô số kể, chuôi kiếm này đi theo lão phu nhiều năm hôm nay đánh phải tặng cho ngươi vậy. Thần sắc hưng phấn của Đường Phong lập tức biến thành nghiền ngẫm. Đây là Thủy Hàn Kiếm? Tuy Bạch Ngọc Long nói ra tin tức không sai, nhưng Thủy Hàn Kiếm lại đang nằm trong tay lão nương của hắn Diệp Dĩ Khô, tại sao lúc này lại từ trong cổ họa chạy ra? Nhưng nhìn kỹ lại, thanh trường kiếm trong cổ họa xác thực rất giống Thủy Hàn Kiếm, dài ngắn, màu sắc, và hàn khí lộ ra chỉ Thủy Hàn Kiếm mới có. Đường Phong không hề hoài nghi Thủy Hàn Kiếm trong tay lão nương của mình là đồ giả, chân thân Băng Hoàng hắn cũng đã nhìn thấy, cho nên Thủy Hàn Kiếm trong tay Diệp Dĩ Khô tuyệt đối là thật. Chỉ có một cách giải thích duy nhất, thanh trường kiếm của Bạch Ngọc Long lấy ra chính là Thủy Hàn Kiếm giả! Đây tuyệt đối không phải là Thủy Hàn Kiếm, mà là một thanh Thần binh khác, hoặc nó vốn không phải Thần binh! Đầu Long này, thật sự không có hảo tâm, Đường Phong càng ngày càng khẳng định suy đoán trong lòng. Tuy trong nội tâm nghĩ như vậy nhưng trên mặt Đường Phong không biểu lộ ra mảy may. Liên tưởng đến việc nó đưa cho mình chỗ tốt, Đường Phong đoán xem nó đang có chủ ý gì. Nhưng nó ở trong, mình ở ngoài, nó có chủ ý gì? Điểm này làm cho Đường Phong nghĩ mãi không ra. - Như thế nào? Nếu thích thì cầm đi. Ngữ khí Bạch Ngọc Long tràn ngập mị hoặc. - Thích! Rất thích! Đường Phong gật đầu như gà mổ thóc, âm thầm vận dụng cương khí, cảnh giác vạn phần vươn tay chộp tới Thủy Hàn Kiếm. Ngược lại hắn muốn nhìn, trong thanh trường kiếm này ẩn chứa tai họa gì, con Bạch Ngọc Long có tư tâm gì. Ngón tay chạm vào tấm hình, Đường Phong thực sự cầm lấy Thủy Hàn Kiếm giả trong tay, cầm trong tay lạnh buốt, nếu không phải hắn biết rõ, Đường Phong thật sự sẽ cho rằng nó là một thanh Thần bình. Nhưng sau một khắc, dị biến xuất hiện. Bạch Ngọc Long đột nhiên hưng phấn kêu một tiếng: - Đi vào cho ta. Vừa dứt lời, Bạch Ngọc Long hé miệng lớn ra, tấm hình trong cổ họa đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy, vòng xoáy này là một mảnh hỗn độn, một cổ hấp lực khó hiểu, dù Đường Phong có cảnh giác thế nào cũng không thể ngăn cản hấp lực này, cảm thấy mắt hoa lên, cả người liền tiến vào một dãy núi đầy chim hót hoa nở. - Ha ha, ha ha ha ha! Một chuỗi âm thanh cười to vang lên. - Đợi nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người ở cùng với lão phu, rốt cuộc lão phu cũng không lẻ loi một mình rồi. Sắc mặt Đường Phong âm trầm, thông minh như hắn, cũng có ngày bị lật thuyền trong mương sao? Tuy hắn cảnh giác, nhưng hắn không nghĩ tới bức họa sẽ xuất hiện vòng xoáy. Chỉ có thể nói hắn quá coi thường thủ đoạn của Bạch Ngọc Long. Ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, sắc mặt Đường Phong đại biến, ở bên ngoài nhìn Bạch Ngọc Long, tuy khí thế kinh người, nhưng cũng không lớn như vậy, cho nên vẫn không cảm giác gì. Nhưng hiện tại, đầu Bạch Ngọc Long này đang trôi nổi trên không cách hắn vài chục trượng, phóng nhãn nhìn qua, chiều cao của nó ít nhất là ba mươi trượng, toàn thân trắng nõn, thân thể hơi mờ, là một quái vật khổng lồ, chẳng những khí thế kinh người, cảm giác áp bách mười phần. Bên cạnh truyền động tĩnh một chuỗi bọt nước, Đường Phong quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa có một ao nước, trong ao có rất nhiều cá chép đỏ tươi dang du động trong ao. Đây là trong bức họa! Thời điểm vòng xoáy hấp hắn vào, Đường Phong đã chuẩn bị tâm lý, bây giờ nhìn thấy cá chéo trong ao, lập tức khẳng định phán đoán trong lòng. - Tiểu gia hỏa, lão phu đã nói với ngươi, người quá tham lam nhất định không có kết cục tốt, ngươi không nghe lão phu nói, cho nên phải chịu thiệt! Bạch Ngọc Long nhìn hắn rất hả hê nói. Sắc mặt Đường Phong càng âm trầm. Tuy hắn nhìn Long đan rất quen mắt, hắn đã cảnh giác, nhưng thủ đoạn Bạch Ngọc Long này rất khó phòng bị, hiện tại bị người ta chế nhạo cũng không thể nói gì hơn. Thò tay lấy Độc Ảnh kiếm, Đường Phong nhìn Bạch Ngọc Long trên bầu trời, trong mắt lóe ra hung quang: - Tiền bối trăm phương ngàn kế dụ dỗ ta vào đây, chẳng lẽ chỉ muốn ta làm bạn thôi sao? - A! Đó chỉ là một nguyên nhân. Bạch Ngọc Long đáp. - Nguyên nhân lớn nhất là khi ngươi ở bên ngoài, lão phu cảm thấy bất an, nếu ngươi không cẩn thận hủy diệt bức họa này, lão phu sẽ không còn chỗ ẩn thân. Trong nội tâm Đường Phong hối hận! Nguyên lai lúc ở bên ngoài mình hoàn toàn chiếm quyền chủ đạo, vì bức họa này là nơi ẩn thân duy nhất của Bạch Ngọc Long, chỉ cần dùng cổ họa uy hiếp nó, chẳng phải mình muốn làm gì thì làm sao. - Tiền bối có thể trả lời cho vãn bối, ở trong này có cách nào đi ra ngoài hay không? Đường Phong tiếp tục hỏi. - Không có. Bạch Ngọc Long thổn thức một tiếng. - Tiến vào Sơn Hà Đồ vĩnh viễn đừng mong ra ngoài, nếu không lão phu cũng không bị vây khốn ở chỗ này hơn một ngàn năm. Ngươi cứ an ổn ở lại đây, nói chuyện phiếm giải buồn với lão phu, bảo bối lão phu có không ít, ngươi muốn cái gì lão phu cũng có thể cho ngươi. Bức cổ họa này tên là Sơn Hà Đồ? Đường Phong từ trong tin tức của Bạch Ngọc Long nói phân biệt ra. - Thực sự không có bất kỳ biện pháp nào đi ra ngoài sao? Đường Phong lại hỏi một câu. - Ít nhất ta và ngươi không thể đi ra ngoài. Bạch Ngọc Long đáp. - Lời nói vừa rồi, vẫn có biện pháp đúng không? Đường Phong nhếch miệng cười một tiếng, cuối cùng cũng an tâm một ít, sau một khắc, thân thể lóe lên, lẻn đến trước mặt Bạch Ngọc Long, Độc Ảnh kiếm chém ra một đạo kiếm quang, mạnh mẽ công kích nó. Nếu đối phương đã không nói ra cách ly khai nơi này, Đường Phong chỉ có thể ép nó nói ra. Dùng bạo lực! Nhưng khi Đường Phong vọt đến trước mặt Bạch Ngọc Long, tầm mắt co rụt lại, bỗng nhiên hắn phát hiện, ngồi ở trên đầu Bạch Ngọc Long, là một người có hàm râu cá trê, vẻ mặt người này đang tươi cười hèn mọn bỉ ổi, khoanh chân ngồi trên người Bạch Ngọc Long, đang mỉm cười nhìn mình chằm chằm. Kiếm quang quét qua người Bạch Ngọc Long, chỉ thấy hắn ra một tia hoa lửa, không tạo thành bất cứ thương tổn nào. Đường Phong ở giữa không trung đề thân một cái, nhảy lên đầu rồng, đứng cách người có hàm râu cá trê hèn mọn bỉ ổi này năm trượng, Độc Ảnh kiểm chỉ vào hắn, trầm giọng hỏi: - Ngươi là ai?