Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 877:Tin hay không tùy ngươi

Vì để cho mọi người mau chóng tăng thực lực lên, Đường Phong đem Sơn Hà Đồ và Phong Thần Khế lưu lại, có hai bảo bối này, tốc độ tu luyện của họ sẽ tăng lên gấp bội. Mặt khác, Đường Phong cũng bảo Lưu Tô sư tỷ gom góp dược liệu luyện chế các loại đan dược trân quý trong Dược Thần Phổ. Dược Thần Phổ được Đường Phong lấy được trong Dược Thần tông, đan phương trong đó không cái nào không phải trân quý đến cực điểm, như Ngũ Hành Vô Cực Đan, sau khi phục dụng có thể tăng tiến cộng minh với thiên địa linh khí và bản thân, gia tăng uy lực chiêu thức và sát thương của bản thân, phục dụng một khỏa, sức chiến đấu của bản thân tăng lên ít nhất là nửa thành. Đan dược này trước kia vô dụng với mọi người, nhưng khi tấn chức Linh giai đã có thể phục dụng. Còn có Bất Tử Kim Đan, đây là đan dược bảo vệ tánh mạng, nhưng tài liệu rất khó tìm, dù Mạc Lưu Tô có bản lĩnh luyện chế, nhưng không bột sao gột nên hồ. Mười ngày sau, được Mạc Lưu Tô và Bảo nhi Mộng nhi dốc lòng chăm sóc, thương thế của Tô Luyến Thủy đã hồi phục gần như lúc bình thường, tuy không thể nào chiến đấu trong thời gian dài, nhưng so với mười ngày trước chẳng khác nào một trời một vực. Đường Phong thò tay giải trừ phong ấn kinh mạch của nàng, ánh mắt Tô Luyến Thủy nhìn hắn rất phức tạp. Tâm tình của nàng trong mười ngày nàng rất bất định, không biết Đường Phong có đổi ý hay không, nhưng hiện tại, nam nhân đúng là đã thực hiện lời hứa của mình, thật sự thả nàng rời đi. - Đi thôi. Đường Phong nhìn nàng cười cười. Tô Luyến Thủy khẽ cắn môi, đề thân nhảy lên, nhanh chóng bay ra khỏi Thiên Tú, nàng không muốn gặp lại nam nhân này, nhớ tới gần một tháng trước mình trần truồng khỏa thân trước mặt hắn, Tô Luyến Thủy cảm thấy thực lực của mình so với hắn, vẫn luôn kém hơn một đường. Sau khi trở về cung nhất định phải bế quan, triệt để quên mất chuyện này! Tô Luyến Thủy đã hạ quyết tâm. Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng quần áo phần phật, Tô Luyến Thủy quay đầu nhìn lại, thiếu chút sợ tới mức ngã quỵ từ không trung rơi xuống đất. Nàng phát hiện nam nhân kia đang ở phía sau lưng mình, lúc mình quay đầu nhìn lại, hắn đang nhìn mình cười hì hì. - Ngươi muốn làm gì? Tô Luyến Thủy đột nhiên xoay người, mặt mũi tràn đầy cảnh giác nhìn Đường Phong. - Hộ tống ngươi trở về Thiên Thánh Cung. Đường Phong cười một tiếng. - Ngươi có hảo tâm như vậy? - Tin hay không tùy ngươi. Đương nhiên Tô Luyến Thủy không tin, tuy phẩm tính của nam nhân này không tồi, cũng thực hiện lời hứa trước kia, nhưng giao tình của hai người vẫn chưa tới loại trình độ này. Huống chi, dù gì nàng cũng là Linh giai trung phẩm, dù trọng thương chưa khỏi hẳn, nhưng trong thế tục này có nguy hiểm gì chứ? Cho nên không cần người hộ tống. - Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Càng không đoán ra, Tô Luyến Thủy càng là bất an. Đường Phong nhún vai, lời nói thật mà nàng không tin, vậy không cần nói nữa. Nhìn qua Đường Phong cả nửa ngày, xác định hắn không có ác ý với mình, bất đắc dĩ Tô Luyến Thủy dậm chân xoay người, bay về hướng Thiên Thánh Cung, bay một chút lại quay đầu lại nhìn, Đường Phong vẫn như cái đuôi bám theo phía sau. Thời điểm ban đầu, Tô Luyến Thủy vẫn luôn coi chừng Đường Phong sẽ đột ngột ra tay hạ độc thủ với mình, dù sao nam nhân này lúc trước đại chiến đã biểu lộ ra thực lực không tầm thường, thời gian trôi qua, Tô Luyến Thủy vẫn không còn tâm tư để cảnh giác. Nàng cảm giác ở sau lưng có một ánh mắt, tính xâm lược rất mạnh, nàng như đứng trong đống lửa, như ngồi trên đống than, toàn thân không được tự nhiên. Ánh mắt kia nhìn xuống, quần áo của mình như bị xuyên thấu, kìm lòng không được, trong đầu Tô Luyến Thủy lúc này hiện lên một màn kia xảy ra gần một tháng trước. Lần sỉ nhục đó, là vết bẩn cả đời, có rửa cũng rửa không sạch. Tô Luyến Thủy đã không thể bình tĩnh được nữa, sau khi ly khai Thiên Tú nửa ngày, nàng mạnh mẽ dừng lại bộ pháp, quay đầu lại nhìn Đường Phong, hung ác nói: - Đừng có đi theo ta, nếu không đừng trách ta không khách khí. Đường Phong cười hai tiếng, nhìn Tô Luyến Thủy từ trên xuống dưới một lần: - Hiện giờ thân thể của ngươi có thể đánh nhau sao? Tô Luyến Thủy thở dài, nàng trọng thương vẫn chưa khỏi hẳn, chạy đi thì không có vấn đề gì, nhưng nếu muốn chiến đấu với người ta, thực lực toàn thân không thể phát huy hơn năm thành, đối mặt với Đường Phong, nàng không có một chút cơ hội thắng. - Ta không biết ngươi muốn làm gì, nhưng từ giờ trở đi, xin ngươi đừng đi theo ta nữa, nếu không dù liều mạng lưỡng bại câu thương, ta cũng làm âm mưu của ngươi không thể thực hiện được. Thần sắc Tô Luyến Thủy nghiêm túc nói. - Đi! Vượt qua dự kiến của nàng, Đường Phong rất sảng khoái gật đầu, thân thể lóe lên, liền bay về phía trước, cũng không quay đầu lại nhìn. Thấy cảnh này, Tô Luyến Thủy thở ra một hơi, không có Đường Phong ở bên cạnh, nàng cảm thấy nhìn bầu trời thật đẹp, hoa cũng rất thơm, tâm tình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Hít sâu một hơi, Tô Luyến Thủy toàn lực tiền về phía Thiên Thánh Cung, lúc này có thể tìm được đường sống trong chỗ chết hoàn toàn là nhờ vận khí, tiếp theo chỉ sợ không có vận khí tốt như vậy, nàng muốn nhanh chóng trở về cung để dưỡng thương, lần này không chỉ thân thể bị tổn thương, mà thần hồn cũng bị thương. Sắc trời dần tối lại, liên tục đi suốt một ngày, Tô Luyến Thủy cũng cảm thấy mệt mỏi, nếu là trước kia dù để nửa tháng nàng vẫn không cảm thấy gì, nhưng xưa đâu bằng nay, Tô Luyến Thủy thầm nghĩ phải tìm một nơi để nghỉ ngơi một hồi. Phía dưới có một ánh lửa sáng lên, Tô Luyến Thủy nghi hoặc nhìn về hướng đó, lập tức sửng sốt. Bên cạnh ánh lửa có một thân ảnh, trên tay người này đang cầm một thanh trường kiếm, trên trường kiếm là thi thể một con dã thú, đang bị nướng trên lửa, mà người này, chính là Đường Phong vừa mới tách ra khỏi nàng không đến nửa ngày. Đè nén lửa giận trong lòng, Tô Luyến Thủy hạ xuống mặt đất, trực tiếp đi về phía Đường Phong. Nam nhân này muốn làm gì? Vì sao lại cứ xuất hiện bên cạnh của mình? Đi đến bên cạnh đống lửa, ánh mắt Tô Luyến Thủy lạnh như băng nhìn Đường Phong, không nói một lời, nàng đang chờ đối phương đưa ra một lời giải thích hợp lý! Nhưng lại làm cho Tô Luyến Thủy tức giận, đối phương xem nàng như không khí, nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ lấy ra một thanh trủy thủ, cắt thịt khô vàng đã nướng chín xuống, sau đó đưa vào trong miệng. - Bẹp bẹp... ... Hắn ăn rất vang dội, vừa ăn, lại không biết lấy ra từ đâu một bầu rượu, ăn một miếng thịt uống một hớp rượu, vẻ mặt dương dương tự đắc. Ùng ục ục... Đột nhiên Tô Luyến Thủy nghe được trong bụng của mình phát ra một âm thanh khiến cho người ta ngượng ngùng, làm mặt của nàng hồng lên. May mắn là, đối phương giống như không nghe thấy, cũng không chế ngạo hay cười nhạo, càng không nhìn nàng. Ăn uống no đủ, Đường Phong nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưỡng sức, Tô Luyến Thủy ngồi trước mặt dùng ánh mắt rất mãnh liệt nhìn hắn, nàng muốn nhìn chằm chằm vào hắn cho đến khi hắn mở miệng nói chuyện mới thôi! Nửa đêm, Tô Luyến Thủy nhịn không được, mí mắt càng ngày càng nặng, vậy là ngủ say sưa, đợi đến lúc bừng tỉnh, sắc trời đã sáng rõ, đưa mắt nhìn quanh, tên nam nhân kia đã đi từ sớm, bên cạnh chỉ còn một đống lửa đã cháy hết đang tỏa ra nhiệt lượng thừa. - Xú nam nhân đáng chết! Tô Luyến Thủy hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Nàng cho tới bây giờ, cũng không biết được rốt cuộc nam nhân kia muốn làm gì. Nhưng đến lúc này, chỉ sợ sẽ không còn gặp mặt. Trời đất bao la, hai người không có khả năng sẽ tiến lên một con thuyền giống nhau. Lại đi một ngày đường, đợi đến lúc màn đêm buông xuống, Tô Luyến Thủy lại phát hiện ở cách đó không xa có một ánh lửa đang bừng cháy. Một dự cảm không rõ ràng trong lòng hiện lên, lén lút đi tới gần xem xét, Tô Luyến Thủy bất đắc dĩ phát hiện, bên cạnh đống lửa có một thân ảnh quen thuộc, chuyện giống như hôm qua lại tái diễn. Tại sao hắn lại biết mình đi hướng này? Tô Luyến Thủy như đang nằm mơ. Đây tuyệt đối không phải là chuyện trùng hợp, chỉ có một cách giải thích là đối phương đang có cùng lộ trình với mình, cố ý ở chỗ này chờ đợi. Tức giận tiến lên, phất tay đem đống lửa này dập tắt. Đường Phong giương mắt nhìn qua hỏi: - Làm gì thế? Tô Luyến Thủy cũng hỏi ngược lại. - Ta cũng muốn hỏi ngươi đang làm gì. Nói cho ta biết mục đích của ngươi! - Hộ tống ngươi trở về Thiên Thánh Cung, chẳng phải ngày hôm qua đã nói với ngươi rồi sao. Đường Phong nhìn thấy thịt dã thú trong tay vẫn chưa chín, trường kiếm run lên, ném nó sang một bên. - Ít giả nhân giả nghĩa đi! Tô Luyến Thủy hừ lạnh một tiếng, nói: - Ngươi đi theo ta, là muốn tìm hiểu Thiên Thánh Cung nằm chỗ nào đúng không? Thật sự xem những năm qua bổn hộ pháp sống uổng phí hay sao? Ngay cả chút thủ đoạn nhỏ của ngươi cũng nhìn không ra sao? Tô Luyến Thủy cười lạnh liên tục. Đường Phong sững sờ thoáng một chút, nhịn không được cười xùy một tiếng, chỗ Thiên Thánh Cung, đối với người khác chỉ sợ đúng là cơ mật, nhưng với mình chẳng phải là bí mật gì cả, thời điểm giết chết đệ tử Thiên Thánh Cung, Đường Phong đã biết rõ vị trí của đại phái đỉnh cấp này rồi. - Bị ta nói trúng, không dám trả lời sao? Tô Luyến Thủy lạnh lùng nhìn Đường Phong, nói: - Địa phương đặt Thánh cung, dù ngươi biết được thì có thể làm gì chứ? Lấy thực lực hiện giờ của ngươi, có thể tìm Thánh cung báo thù sao? Đúng là không biết lượng sức! Đường Phong chậm rãi lắc đầu, đứng lên đi đến bên cạnh Tô Luyến Thủy, Tô Luyến Thủy nhanh chóng thối lui vài bước, bày ra tư thế phòng ngự: - Đừng tới đây! Đường Phong trực tiếp đi đến trước mặt Tô Luyến Thủy, nhìn chằm chằm vào đối phương, mở miệng nói: - Ngươi có tin ta dùng sức một người là có thể quấy Thiên Thánh Cung của ngươi đến mức long trời lỡ đất hay không? - Cuồng vọng! Tô Luyến Thủy phỉ nhổ một tiếng, xem người khác là đồ ngốc sao, ai dám liều lĩnh như vậy? - Vẫn là câu nói kia, tin hay không tùy ngươi, mục đích lần này của ta, đúng là đi báo thù. Đường Phong cười ha hả một tiếng, quay người đi qua một bên, ngồi xuống nghỉ ngơi. Bỗng nhiên, Đường Phong lại mở mắt ra nói: - Đến lúc đó ta và ngươi sẽ là địch nhân, nếu ngươi dám ra tay với ta thì đừng hy vọng ta hạ thủ lưu tình! Trong lời nói mang theo hương vị cảnh cáo, đột nhiên Tô Luyến Thủy phát hiện hắn không phải đang nói đùa. Trên phiến đại lục này, chưa có bất cứ người nào dám đơn thân độc mã đi đến Thánh cung gây sự, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao? Nếu ngươi đã muốn, bổn hộ pháp sẽ thành toàn cho ngươi, cho người biết thế nào là ếch ngồi đáy giếng, không biết trời cao đất rộng, chỉ hy vọng trước khi chết ngươi đừng hối hận là được! Tô Luyến Thủy oán hận hạ quyết tâm, cũng ngồi xuống nghỉ ngơi. Ngày thứ hai, đợi đến lúc Tô Luyến Thủy mở mắt ra, Đường Phong đã không còn ở đây, nhưng Tô Luyến Thủy biết rõ, nam nhân này vào ban đêm nhất định sẽ chờ mình, hắn muốn vào Thánh cung, nhất định phải dựa vào mình dẫn đường mới được. Đúng như Tô Luyến Thủy sở liệu, thời điểm ban đêm, nàng lại tụ hợp với Đường Phong, hai người xem như không nhìn thấy nhau, cũng không làm bất cứ việc gì. Liên tiếp vài ngày đều xảy ra tình huống như vậy, không đến tám ngày, Đường Phong và Tô Luyến Thủy đã bay ra khỏi bản đồ Lý Đường đế quốc. Đây là lần đầu tiên Đường Phong đi xa như vậy, chỗ của Thiên Thánh Cung, không phải ở trong Lý Đường, mà là ở một vùng đất khác. Tuy chưa từng tới nơi này, nhưng Đường Phong từ trong trí nhớ của các âm hồn, Đường Phong không lo lắng mình đi sai đường, cũng không cần tận lực đi theo Tô Luyến Thủy. Chỉ cần mình đi về hướng Thiên Thánh Cung, nữ nhân này sẽ tự động theo tới. Ban đêm, Đường Phong vẫn như cũ tìm địa điểm nhóm lửa, từ trong Mị Ảnh Không Gian lấy ra một ít đồ nướng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, không tới nửa canh giờ, Tô Luyến Thủy sẽ xuất hiện ở đây. Những ngày này hắn vẫn thả chậm cước trình, chính là sợ Tô Luyến Thủy theo không kịp, nếu đã muốn đi đến Thiên Thánh Cung báo thù, cũng không thể để mất dấu. Nhưng vượt qua dự kiến của Đường Phong, hắn đã đợi một cạnh giờ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của nữ nhân kia, những ngày này vẫn không có bất cứ chuyện gì xảy ra. Chẳng lẽ nàng có chuyện nên chậm trễ thời gian? Đường Phong quyết định chờ một chút. Lại qua nửa canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng của Tô Luyến Thủy đâu cả. Đường Phong mắng thầm một tiếng, đứng dậy, cấp tốc bay về phía sau. Chỉ sợ nữ nhân này đã gặp phải phiền toái rồi. Một đường bay trở về, vừa thả thần thức ra bốn phía điều tra, bay không đến năm mươi dặm, bỗng nhiên Đường Phong phát giác ở bên trái cách ba mươi dặm có một cổ cương khí chấn động truyền đến. Quả nhiên là gặp phiền toái, khi Đường Phong đuổi theo tới nơi, thời gian lại qua nửa nén hương, dưới ánh trăng mông lung, Đường Phong nhìn thấy Tô Luyến Thủy đang bị vài người vây công, tính tình nữ nhân này rất quật cường, mấy ngày nay Đường Phong nướng đồ ăn cho nàng thì nàng vẫn không ăn, trong dã ngoại không tìm được đồ ăn, chỉ uống nước, hiện tại lại đại chiến một phen, bộ dáng rất chật vật, xem ra thể lực đã không còn bao nhiêu. Những người vây công nàng đều có thực lực Linh giai, dù chỉ là Linh giai hạ phẩm, nhưng không phải là đối thủ mà nàng hiện giờ có thể đối phó được. Những người kia đánh rất cẩn thận, hẳn đã nhận ra Tô Luyến Thủy, cũng biết được thực lực của nàng, trợ giúp lẫn nhau, đông đánh một chiêu, tây đánh một chiêu, làm cho Tô Luyến Thủy không biết đâu mà đở.