Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 882:Đây là thành ý của ta

Nhìn thấy những gương mặt này, Đường Phong khẽ cười một tiếng: - Tiêu hộ pháp, đã lâu không gặp! Thần sắc Tiêu Tham Trữ lo lắng vô cùng, lạnh lùng nhìn Đường Phong, hận không thể xông lên phía trước trực tiếp đánh chết hắn, nhưng lại nghĩ tới một kiếm kinh thiên kia, Tiêu Tham Trữ lại đứng nguyên tại chỗ. - Vãn bối Thiên Tú Đường Phong, bái kiến Đại hộ pháp, Lê hộ pháp, Vệ hộ pháp! Biểu hiện của Đường Phong giờ phút này hoàn toàn không giống tới đây nháo sự, nho nhã lễ độ, bộ dạng giống như tiểu bối bái kiến tiền bối. Nhưng làm cho đám người này có chút giật mình, tên Thiên Tú Đường Phong này vậy mà lại nhận ra bọn họ, hắn là một ngoại nhân làm sao biết được rõ ràng như vậy? Sắc mặt Đại hộ pháp vẫn như thường, nhìn những Linh giai cao thủ đang nằm trên mặt đất, lại nhìn Đường Phong, mở miệng nói: - Tốt một tuổi trẻ tuấn kiệt, ra tay quyết đoán và có chừng mực như vậy, lão phu thay những đệ tử này tạ ơn Đường thiếu hiệp đã hạ thủ lưu tình. Những người nằm trên mặt đất không chết, chỉ tạm thời bị hôn mê, cũng không bị trọng thương gì, xem ra tên Thiên Tú Đường Phong này không cố ý tới đây nháo sự, nếu cho nên không trực tiếp đánh chết những người này, nếu không làm sao lưu tính mạng của họ chứ? - Đại hộ pháp quá lời rồi. Đường Phong cười cười. - Tiêu hộ pháp, người này chính là Linh giai trung phẩm cao thủ trong miệng của người đó sao? Lê Kiếm Sinh dò xét Đường Phong không chỉ một lần, rốt cuộc cũng nhịn không được chế nhạo một tiếng. Tuy người này tuổi còn trẻ đã có thực lực Linh giai đã làm cho hắn khiếp sợ, nhưng hắn không phải là Linh giai trung phẩm, từ cương khí chấn động trên người mà xét, chỉ là một Linh giai hạ phẩm mà thôi Lê Kiếm Sinh hỏi những lời này, ngay cả Đại hộ pháp cũng nhịn không được liếc qua Tiêu Tham Trữ. Thần sắc Tiêu Tham Trữ tràn đầy nghi ngờ nói: - Thời điểm ở Thiên Tú người này đúng là Linh giai trung phẩm, tại sao hiện tại... - Hừ... Lê Kiếm Sinh hừ một tiếng. - Xem ra Tiêu hộ pháp lúc ở Thiên Tú bị dọa sợ vỡ mật, nhãn lực cũng yếu đi không ít, ngay cả Linh giai hạ phẩm cũng nhìn sai thành Linh giai trung phẩm, đúng là chuyện cười! Tiêu Tham Trữ đang muốn giải thích, tiếng quần áo phất phơ từ đằng xa nhanh chóng truyền tới, ngay sau đó là một thân ảnh xinh đẹp xuất hiện trong tầm mắt mọi người. - Tô hộ pháp? Vệ Đông Lâu chợt nhìn thấy Tô Luyến Thủy, còn tưởng rằng hắn thấy quỷ, trước đây Tiêu Tham Trữ đã xác nhận tin tức Tô Luyến Thủy bị một kiếm của Đường Phong chém chết, không hề giả dối. Nhưng bây giờ nhìn thấy, Tô Luyến Thủy đang sống rất tốt. Thân thể Tô Luyến Thủy bay bổng xuất hiện trước mặt mọi người, tiếc hận và bất đắc dĩ nhìn Đường Phong, lúc này mới đi tới trước mặt Đại hộ pháp chắp tay nói: - Thuộc hạ bái kiến Đại hộ pháp. Đại hộ pháp nhẹ nhàng gật đầu, vẻ nghi hoặc trong mắt càng đậm, Tiêu Tham Trữ mang về tin tức, không có điều nào là đúng, điều này đã làm cho hắn tràn đầy ngờ vực vô căn cứ. - Không phải ngươi đã chết rồi sao? Tiêu Tham Trữ nhìn Tô Luyến Thủy, giống như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng hỏi thăm. Tô Luyến Thủy chần chờ nửa ngày, lúc này mới gật đầu, nhìn qua Đường Phong nói: - Đúng là đã chết, nhưng chính là bọn hắn đã cứu sống ta. - Tô hộ pháp. Đại hộ pháp trầm giọng hô một câu. - Có thuộc hạ. - Nói như vậy, hắn có thể tới được Thánh cung, lại biết được thân phận của chúng ta, là ngươi nói cho hắn biết? Thần sắc Đại hộ Pháp có chút âm trầm, tuy người trước mặt không có tính uy hiếp với hắn, nhưng tin tức về Thiên Thánh Cung tuyệt đối không cho phép người nhà tiết lộ. Mà Đường Phong và Tô Luyến Thủy một trước một sau đi tới đây, nếu không phải kết bạn mà đi, Đại hộ pháp không tin, hơn nữa Đường Phong có ân cứu mạng với Tô Luyến Thủy, cũng có thể giải thích được vì sao đối phương lại tìm được Thánh cung, lại biết đám người bọn họ. - Thuộc hạ không dám. Tô Luyến Thủy vội vàng nói: - Tuy thuộc hạ cảm kích ân cứu mạng của bọn họ, nhưng ta tuyệt đối không tiết lộ tin tức về Thánh cung mảy may. - Nàng không nói cho ta biết những chuyện này, ta từ chỗ người khác mà biết được. Đường Phong nhàn nhạt giải thích một câu, còn vấn đề tin hay không là chuyện của bọn họ. - Việc này tạm thời không đề cập tới. Đại hộ pháp cũng không muốn ở trước mặt Đường Phong dây dưa những việc vặt này, ánh mắt lão lóe ra hào quang, nhìn Đường Phong hỏi: - Xin hỏi Đường thiếu hiệp lần này đến Thánh cung chúng ta muốn làm gì? Tuy dùng thực lực và số lượng cao thủ của Thánh cung muốn giết Đường Phong rất đơn giản, Đại hộ pháp dù sao cũng là Đại hộ pháp, không muốn ở trước mặt đệ tử làm chuyện lấy lớn hiếp nhỏ, lấy nhiều khi ít, cho nên vẫn hỏi rõ một câu. Tô Luyến Thủy nhếch miệng mệt mỏi nhìn qua Đường Phong, nàng thật sự sợ Đường Phong ở đây nói ra muốn báo thù cái gì đó. - Cung chủ quý cung bế quan quanh năm, cho nên vãn bối vô duyên được nhìn thấy, nếu như vậy, Đại hộ pháp hẳn là người thay mặt Thánh cung nói chuyện? Đường Phong nhìn qua Đại hộ pháp nói. - Không tệ. Đại hộ pháp nhíu mày, không nghĩ tới người trẻ tuổi này cũng biết được một chút tin tức về cung chủ. - Đường thiếu hiệp có chuyện gì, nói với lão phu là được. - Vậy vãn bối sẽ nói. Đường Phong cười khẽ một tiếng. - Chuyện này rất đơn giản, vãn bối muốn nói quý cung nên ước thúc đệ tử của mình một chút, chớ để bọn họ lại tới Thiên Tú của ta là được, Thiên Tú của ta thế đơn lực cô, phần lớn đều là những nữ hài chưa thấy qua các mặt trái của xã hội, không chịu nổi đệ tử quý cung giày vò, hù dọa những tiểu cô nương này sợ đã là tốt lắm rồi. Thần sắc Đại hộ Pháp sững sờ, chợt cười ha hả. Sắc mặt Đường Phong rất nghiêm túc, thần thái cũng rất chăm chú, nhìn thẳng về phía Đại hộ pháp. - Làm càn! Lê Kiếm Sinh nhịn không được quát một tiếng, tuy vừa rồi Đường Phong rất bình thản, nhưng ai cũng nghe ra được ý uy hiếp trong lời nói. Chỉ là một Linh giai của thế tục, có tư cách gì uy hiếp Thánh cung? Trên đại lục chỉ có hai thế lực cao nhất là Thiên Thánh Cung và Huyết Vụ Thành, không phải Thiên Thánh Cung và Thiên Tú tông! Tiếng cười của Đại hộ pháp dừng lại, phất tay với Lê Kiếm Sinh, ánh mắt như kiếm nhìn về phía Đường Phong nói: - Nếu lão phu không đáp ứng thì sao? Đây là chuyện không thể đáp ứng, dù Đường Phong nói rất lễ độ, nhưng nếu muốn Đại hộ pháp nhận lời, cảm giác rất không tốt, điều này đồng nghĩa với việc hạ thấp uy danh của mình, tăng trưởng uy phong cho đối phương. Lại nói, lần này Thiên Thánh Cung tới Thiên Tú tông cũng bị hao tổn vài tên đệ tử, tuy Tô Luyến Thủy sống sót, nhưng đây là một chuyện sỉ nhục với Thánh cung. Thù này không báo, làm sao có chỗ đứng chân? - Đại hộ pháp, oan gia nên giải không nên kết! Lần này vãn bối đến đây, mang theo thành ý mười phần! Ngôn từ Đường Phong khẩn thiết. - Thành ý đâu? Đại hộ pháp hùng hổ dọa người, chỉ có một mình mà xâm nhập vào Thánh cung còn dám nói thành ý? Đây quả là một chuyện cười. - Mấy người kia chính là thành ý! Đường Phong chỉ vào ba tên đệ tử Thiên Thánh Cung đang nằm hôn mê trên mặt đất. - Vừa rồi nếu vãn bối nguyện ý, bọn họ sớm đã biến thành người chết. Thần sắc Đại hộ Pháp lập tức âm trầm hơn rất nhiều, Đường Phong nói đúng, có thể dưới loại tình huống thế này, đối phương vẫn có thể nói được lời này, đây mà là thành ý sao? Ngược lại giống như đang thị uy. Đường Phong muốn hòa giải với Thiên Thánh Cung, tuy mình đã giết không ít người của Thiên Thánh Cung, nhưng phần lớn là giết người diệt khẩu, ngay cả cao thủ như Ngũ Triêu Dương cũng bị mình giết, nhưng không ai biết được. Lần này hắn tới Thiên Thánh Cung mục đích chủ yếu là lập uy, mà không phải là báo thù! Bên Thiên Tú cũng không có ai chết, cho nên chuyện này không quá căng thẳng, chỉ có một địch nhân cường đại như Huyết Vụ Thành là quá đủ rồi. Chỉ cần người của Thiên Thánh Cung biết được mình cũng không dễ chọc, khi đó Thiên Tú mới có thể bình an phát triển. Liều đến lưỡng bại câu thương, cũng chỉ có Huyết Vụ Thành là ngư ông đắc lợi mà thôi, đây là việc mà không ai muốn nhìn thấy. - Dù lời nói là thế, nhưng Đường thiếu hiệp muốn đàm phán điều kiện với lão phu, chỉ sợ chưa đủ tư cách và thực lực! Đại hộ pháp chậm rãi lắc đầu. Điều kiện là thứ chỉ khi thực lực song phương không chênh lệch với nhau, một mình Đường Phong sao có thể đánh đồng với Thiên Thánh Cung chứ? Nếu lần này hắn đáp ứng, chỉ sợ sau này tùy tiện một thế lực trong thế tục cũng muốn đàm phán điều kiện với Thiên Thánh Cung, chẳng lẽ khi đó phải đáp ứng toàn bộ sao? Thánh cung không phải là nơi từ thiện. - Tư cách và thực lực sao? Đường Phong thở dài một tiếng, xem ra chuyện lần này không làm lớn một chút, sẽ không có biện pháp tiếp tục đàm phán. Nếu như thế, vậy thì quấy cho nước đục là được, làm cho bọn họ biết rõ, mình hoàn toàn có tư cách và thực lực đàm phán với họ. - Tại sao là Linh giai hạ phẩm, sao có thể là Linh giai hạ phẩm chứ? Tiêu Tham Trữ từ nãy tới giờ vẫn luôn thì thầm, hắn phải nhìn xem, Đường Phong vẫn chỉ có thực lực Linh giai hạ phẩm, chứ không phải là Linh giai trung phẩm như lần trước hắn nhìn thấy. Thời điểm đang nói thầm, bỗng nhiên Tiêu Tham Trữ phát hiện trong tay Đường Phong xuất hiện một thanh kiếm, luồng kiếm ý xung thiên như Khốn Long xuất hải bạo phát ra. Kiếm ý lập tức bộc phát, một vòng ánh sáng tỏa ra, sau đó là một tiếng vang nhỏ truyền tới, Tiêu Tham Trữ cảm thấy gò má tê rần, đột nhiên sau lưng cách đó không xa truyền tới một tiếng nổ mạnh rung trời lỡ đất. Tròng mắt mỗi người đều run rẩy, ngay cả Đại hộ pháp cũng không ngoại lệ, biến hóa trong nháy mắt vừa rồi quá nhanh, một cổ lạnh lẽo từ tay và chân truyền lên não làm hắn giật mình, lạnh hết sống lưng. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tòa kiến trúc cách đó vài dặm đột nhiên bị cắt ra, nửa khúc trên của kiến trúc không có điểm tựa, đang từ từ trượt xuống, rơi xuống mặt đất, khói bụi bay lên bốn phía, tiếng ầm ầm vang lên không dứt. Rắc một tiếng, thanh Thiên binh trong tay Đường Phong lập tức bị vỡ vụn, Tiêu Tham Trữ đang lau đôi má, lòng bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi. - Không có ý tứ, đánh sập một kiến trúc rồi. Đường Phong vứt bỏ nửa chuôi kiếm trong tay, nhìn qua Đại hộ pháp nói: - Đây là thành ý của vãn bối, Đại hộ pháp thấy thế nào? Thần sắc Đại hộ Pháp âm lãnh và mang theo vẻ khiếp sợ, kiếm ý của một kiếm vừa rồi vẫn đang làm nội tâm của hắn kích động, đâm vào kinh mạch trong người rất đau, một kiếm đáng sợ như vậy, dù Đại hộ pháp tự nhận có kiến thức rộng rãi, cũng chưa bao giờ nhìn thấy. Một kiếm này, nếu hắn thật sự ra tay với mọi người ở đây, trừ mấy Linh giai trung phẩm có thể bảo vệ tánh mạng ra, chỉ sợ những người khác ngay cả thời gian phản ứng cũng không có liền bị đánh chết. Một kiếm như thế, người trẻ tuổi kia hoàn toàn có đủ tư cách nói chuyện ngang hàng với mọi người ở đây. Nhưng chiêu thức càng cường đại, hạn chế khi thi triển càng lớn. Nhìn thanh Thiên binh vỡ vụn dưới chân Đường Phong, Đại hộ pháp biết rõ một kiếm như vậy không thể nói thi triển thì thi triển, một thanh Thiên binh cũng không chịu nổi kiếm ý, chỉ sợ cũng cần một lượng cương khí vô cùng khổng lồ. Tên trẻ tuổi này, không thể để hắn phát triển tiếp, nếu không dù là Thánh cung cũng không thể áp chế nổi hắn, không bằng nhân cơ hội này bóp chết hắn từ trong trứng nước, mới có thể bảo vệ Thánh cung sau này bình yên không lo. Nghĩ tới đây, Đại hộ pháp chậm rãi giơ tay lên, lập tức chém một cái thật mãnh liệt, nói: - Giết hắn! Lông mày Đường Phong nhíu lại, hắn biết dù mình có thi triển ra Vô Cấp Kinh Mang Kiếm, cũng không có khả năng uy hiếp được đám người kia. Đại hộ pháp vừa hạ mệnh lệnh, vô số người công kích về phía Đường Phong, Tô Luyến Thủy cũng khẩn trương nhìn qua, có ý định mở miệng ngăn cản, nhưng lời nói vừa đến miệng liền nuốt trở vào. Nhìn qua có rất nhiều đệ tử Thiên Thánh Cung đang công kích về phía mình, thần sắc Đường Phong lạnh lẽo: - Đại hộ pháp đã cảm thấy thành ý của vãn bối không đủ, vậy vãn bối sẽ không làm Đại hộ pháp thất vọng, hy vọng Đại hộ pháp chớ trách vãn bối hạ thủ không lưu tình! Tá Thi Hoàn Hồn! Cương khí chấn động của Linh giai hạ phẩm biến đổi, trực tiếp biến thành Linh giai trung phẩm, ở trước mặt bao nhiêu người, trong tay Đường Phong lập tức xuất hiện một thanh trường kiếm màu bích lục, chuôi kiếm này vừa xuất hiện, liền có một phiến mây mù xuất hiện theo, bao phủ những đệ tử Thiên Thánh Cung đang vọt tới bên người Đường Phong vào bên trong. Khiên Ti Lung Hải, Địa Võng Thiên La! Đem đám đệ tử Thiên Thánh Cung bao phủ vào trong đám mây độc, một thanh phi đao không chút chần chờ phóng ra ngoài, trên phi đao được cương tâm quán chú một tầng hào quang óng ánh, một cổ kình đạo kỳ diệu đến cực điểm, hơn mười chuôi phi đao giống như thế trải rộng thành một cái lưới, cao thấp trái phải đều bay thẳng về phía trước, sau đó cắt qua thân thể của đám cao thủ Thiên Thánh Cung.