Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 920:Làm thịt một phen!

- Loại phương pháp khác càng dễ dàng hơn, nhưng chỉ đối với Phong ca ca thôi, nếu là người khác, nhất định không thể nào thực hiện được. Linh Khiếp Nhan tự hào nhìn Đường Phong: - Bởi vì ngươi có linh mạch hình rồng, hơn nữa còn mang theo nó bên người. - Dùng linh mạch hình rồng để giúp nàng tu bổ lực lượng bổn nguyên? Đường Phong nghe thấy liền nghi hoặc. - Linh khí của linh mạch thì bất kể là người hay linh thú đều có thể hưởng dụng, linh mạch hình rồng chính là linh mạch cao cấp nhất trong thiên địa, chỉ có nó mới có tư cách tu bổ lực lượng bổn nguyên của Hỏa Phượng. Dùng những linh mạch khác thì không thể thành công, bởi vì cấp bậc không đủ, những năm nay Hỏa Phượng một mực đi ra ngoài chính là vì tìm kiếm linh mạch hình rồng, nhưng vẫn không nhìn thấy. - Nếu nói như vậy, chuyện này có thể xử lý dễ dàng rồi. Tròng mắt Đường Phong sáng lên. - Phong ca ca đừng vội cao hứng, Hỏa Phượng tu bổ lực lượng bổn nguyên cần hao phí lượng linh khí khổng lồ vô cùng, nếu dùng phương pháp này, ngươi phải chuẩn bị tâm lính thừa nhận mới được, nhu cầu linh khí của nàng rất nhiều. - Nàng có thể làm hao tổn hết linh khí trong linh mạch hình rồng? - Không đến mức này, chỉ cần một phần mười linh khí mà thôi, nhiêu đó đã đủ thành công. Nhưng một phần mười linh khí của linh mạch, là con số không cách nào tưởng tượng. - Chỉ cần có thể đổi lấy Hỏa Phượng Chi Huyết, một phần mười thì có làm sao? Đường Phong căn bản không thèm quan tâm. Linh Khiếp Nhan cảm động, Đường Phong làm chuyện này tất cả đều vì nàng, nhấc tay là đã hao phí một phần mười của một đầu linh mạch cao cấp nhất, nếu là người khác thì sẽ nghĩ lại khoản mua bàn này lời lỗ ra sao, mà Linh Khiếp Nhan cải tạo thân thể cũng không nhất định phải cần Hỏa Phượng Chi Huyết, chỉ là hiệu quả của Hỏa Phượng Chi Huyết tốt hơn mà thôi. - Cứ làm như thế, trước tiên ta phải nghĩ xem cần lấy bao nhiêu máu của nàng mới được. Đường Phong hưng phấn xòe đầu ngón tay ra tính toán. Một giọt máu là mười năm khổ tu của Hỏa Phượng, lần trước đã lấy tám giọt, chẳng khác nào thành quả tu luyện tám mươi năm của nàng. Thời gian tám mươi năm, dù là Hỏa Phượng mà nói, cũng không phải thời gian ngắn. Nàng muốn tu bổ lực lượng bổn nguyên, tuy phải trả giá thật nhiều, chuyện này tuyệt đối nắm chắc, hiện tại Đường Phong phải nghĩ xem điểm mấu chốt của nàng là ở đâu mới được. Chuyện này giống như buôn bán, không thể bỏ qua tâm lý của người khác, nếu không có khả năng sẽ lỗ vốn. Nếu như vượt qua điểm mấu chốt tâm lý có thể thừa nhận của người ta, mua bán sẽ không thành công, muốn thành thương gia, nhất định phải biết chuyện này. Cân nhắc cả buổi, Đường Phong hăng hái mười phần đứng lên, đi nhanh về hướng nhà gỗ. Cửa nhà gỗ không khóa, Hỏa Phượng vẫn ngồi ngay ngắn trên bồ đoàn, nhắm chặt hai mắt, thời điểm Đường Phong đi tới nàng chưa từng liếc nhìn một cái, chỉ tiện tay chỉ về phía trước. Đường Phong nhìn theo ngón tay của nàng, lập tức trợn mắt há hốc mồm. Không biết từ khi nào ở cửa ra vào đã dựng một tấm bảng, trên đó viết một dòng chữ to: - Đường Phong và chó không được đi vào! Cái này... Quá ngây thơ! - Tiền bối, ngài là người trưởng thành, tại sao vẫn chơi những chuyện này? Đường Phong cười khổ một tiếng. Hỏa Phượng mở to mắt, trong đôi mắt có một tia tức giận, sắc mặt âm trầm: - Ngươi nói ai già! - Khục khục... Đường Phong nghĩ thầm, vừa rồi là mình nhanh miệng nên nhất thời nói sai, cho nên bị Hắc Phượng nổi giận. - Tiền bối, ý của ta là... - Ngươi nói ai già! Hỏa Phượng nghiến rằng ken két. - Tiền bối... - Ngươi nói ai lão! Hỏa Phượng vẫn đang cắn răng! Được, không thể nói tiếp. Nữ nhân là người chẳng bao giờ nói lý, dù là Hỏa Phượng cũng thế, không nên xoắn xuýt vấn đề tuổi tác. Đường Phong hít sâu một hơi, trên mặt treo một nụ cười, dùng một loại ngữ khí khiến cho người ta buồn nôn, gọi một tiếng: - Phượng tỷ tỷ! Linh Khiếp Nhan nghe thấy, lập tức ở trong cương tâm rùng mình, hàm răng run lên cầm cập. Trên mặt Hỏa Phượng đỏ ửng, hiển nhiên cũng không có ý muốn tiếp nhận xưng hô này của mình, khua tay nói: - Ít chiếm tiện nghi của, gọi phu nhân là được rồi. - Vâng, phu nhân! Đường Phong cảm giác xưng hô này cũng được. - Nếu như ngươi muốn Hỏa Phượng Chi Huyết, hiện tại có thể cút ra ngoài, trong lúc ta còn chút kiên nhẫn thì đi đi, nếu không ta sẽ động thủ. Hỏa Phượng nói không lưu tình chút nào. Đường Phong tiến lên trước một bước, không có vẻ sợ hãi: - Kỳ thật ta tới đây là để giao dịch với phu nhân. Hỏa Phượng cười một tiếng: - Bổn phu nhân đã từng nói qua, ta không cần gì cả, cho dù ngươi mang một thanh Thần binh tới đây, bổn phu nhân cũng không làm giao dịch với ngươi. - Thật không? Đường Phong khẽ cười một tiếng: - Nếu như ta nói, ta có biện pháp giúp phu nhân tu bổ lực lượng bổn nguyên thì sao? Lời này vừa thốt ra, khí thế của Hỏa Phượng đã ép tới, sau đó lại biến mất không thấy đâu nữa, đôi mắt Phượng nhìn chằm chằm vào Đường Phong, nói: - Ngươi từ đâu biết được tin tức này? Việc này có thể lớn có thể nhỏ, Đường Phong không có địch ý với Hỏa Phượng, hắn biết rõ cũng không sao, nhưng nếu Đường Phong là người bụng dạ khó lường, thừa dịp ngày cực âm hàng năm, thời điểm Hỏa Phượng thừa nhận vô cùng thống khổ để ra tay, dùng cảnh giới của Đường Phong là Linh giai thượng phẩm, Hỏa Phượng không cách nào ngăn hắn nổi. Mà bây giờ, Đường Phong lại muốn Hỏa Phượng Chi Huyết của nàng, nếu hắn có tâm tư này, Hỏa Phượng đương nhiên phải cảnh giác. - Phu nhân chớ tức giận, vãn bối tuyệt không có ác ý. Đường Phong vội vàng lên tiếng. - Là nha đầu chết tiệt kia nói! Hỏa Phượng chỉ suy nghĩ một chút, liền biết rõ tin tức này Đường Phong có từ đâu. Nhất định là Thi Thi nói cho hắn biết, Thi Thi ở cùng nàng mấy năm, hàng năm thời điểm Hỏa Phượng thống khổ nàng cũng nhìn thấy, cho nên biết rõ bí mật này. Hỏa Phượng suy đoán cũng đúng, nhưng cũng có một chút quanh co mà nàng khó hiểu. Trầm tư một chút, Hỏa Phượng nhìn Đường Phong hỏi: - Ngươi vừa mới nói ngươi có biện pháp tu bổ lực lượng bổn nguyên của ta? - Đúng! Đường Phong gật đầu. - Ta làm thế nào mà tin tưởng ngươi? Theo ta được biết, cương tâm của ngươi không thích hợp luyện dược, hơn nữa cũng không có khả năng tìm ra tài liệu thích hợp để luyện ra đan dược có thể tu bổ lực lượng bổn nguyên của ta. - Không, vãn bối không phải nói đến phương pháp này! Đường Phong liên tục lắc đầu. - Không phải phương pháp này? Hỏa Phượng hồ nghi, chợt thất kinh, rốt cuộc cũng không cách nào trấn định lại được, trực tiếp đứng dậy, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Đường Phong, trầm giọng hỏi: - Ngươi biết linh mạch hình rồng ở đâu? - Phu nhân đoán đúng rồi! Đường Phong mỉm cười.