Vô Thường (Đường Môn Cao Thủ Tại Dị Thế) - 唐门高手在异世

Quyển 1 - Chương 946:Xông núi

- Cổ linh khí này... Đường Phong có chút kinh ngạc. - Ha ha, phát giác rồi sao? Tần Thả Ca khen ngợi Đường Phong. - Ngự Thần Sơn, bản thân của nó chính là một đầu linh mạch. Cho nên nơi này mới hình thành Linh Mạch Chi Địa này. Thì ra là thế! Đường Phong vốn nghi hoặc, Linh Mạch Chi Địa nhỏ như vậy, linh mạch được giấu ở nơi nào, giờ nghe Tần Thả Ca nói thế, giờ mới hiểu được Ngự Thần Sơn trước mặt, chính là linh mạch! Nhưng là một đầu linh mạch không có người khai thác! Đây vốn là một đầu tử mạch, vì sao thời điểm Huyết Thiên Hà đặt chân lên núi, lại sinh ra biến hóa như vậy? Linh mạch phản ứng, giống như một nữ tử băng thanh ngọc khiết, không muốn bị người quá nhiều thân cận. Bỗng nhiên trên đỉnh núi phát ra một đạo ánh sáng mà Đường Phong mở to mắt ra nhìn, đạo công kích này giống như kiếm quang từ trên đỉnh núi đánh xuống, khoảng cách ngàn trượng, thoáng cái đã đến, nhanh chóng đến mức làm cho người ta hoa mắt, xem thế là đủ rồi. Đạo công kích này, là linh khí công kích thuần túy nhất, giống như kiếm quang, nhưng lại không phải kiếm quang, tốc độ dù nhanh nhưng uy lực không lớn. Huyết Thiên Hà thân là cao thủ Linh giai thượng phẩm, ứng phó công kích như vậy, không cần động tay chân gì nhiều, chỉ cần vung tay lên, đã làm đạo linh khí công kích này bị đánh tan. Huyết Thiên Hà hướng bước tiếp một bước! Trên đỉnh núi lập tức xuất hiện hai đạo hào quang công kích, uy lực không kém một đạo trước bao nhiêu. Huyết Thiên Hà không hoảng hốt bất loạn, điểm ra hai chỉ, còn chưa chờ công kích tới gần, đã bị hắn đánh tan. Bước chân không ngừng nghỉ, Huyết Thiên Hà bước ra bước thứ ba, lúc này trên đỉnh núi xuất hiện ba đạo công kích! Nhưng Huyết Thiên Hà ứng phó thuận buồm xuôi gió, không chút khó khăn. Quá trình thu phục Thần binh Ngự Thần, trước kia Đường Phong đã nhìn thấy từ trong trí nhớ của Huyết Vân Lưu, biết rõ sẽ xuất hiện tình cảnh này, chỉ cần người nào đặt chân lên Ngự Thần Sơn, sẽ bị Ngự Thần trên đỉnh núi quấy nhiễu! Mỗi bước bước ra, liền nhiều hơn một đạo công kích, hơn nữa công kích càng ngày càng mạnh, càng lúc càng nhanh, vừa bắt đầu không có gì khó khăn, nhưng càng lên cao ứng phó càng nhiều công kích, cường hoành như Thiên Cốc Thọ đồng tử, vì sao lại dừng lại ở giữa sườn núi? Bởi vì hắn cũng không có cách nào chóng lại công kích nhiều như châu chấu kia được. Thọ đồng tử cũng không ứng phó nổi, Huyết Thiên Hà chỉ sợ đồng dạng cũng không ứng phó qua nổi, cái này là ngự thần từ ngàn năm nay, chưa từng bị người thu phục chiếm được duyên cớ! Trong mười tức ngắn ngủi, Huyết Thiên Hà đã đi được khoảng cách trăm trượng, bước chân hắn rất lớn, giống nhau khí phách của hắn, mỗi khi bước một bước, đều cách nhau một trượng. Hiện nay, Thần binh trên đỉnh núi công kích, đã nhiều đến trăm đạo, Huyết Thiên Hà cũng không còn ứng phó nước chảy mây trôi như trước, bước chân đi về phía trước, hai đấm huy động liên tục, một mảnh quyền ảnh đánh ra, đánh tan toàn bộ công kích trên đỉnh núi đánh xuống. Đi đến loại trình độ này, đã vượt qua cực hạn của Huyết Vân Lưu, tuy Huyết Vân Lưu là thân đệ đệ của Huyết Thiên Hà, cũng là Linh giai trung phẩm đỉnh phong, nhưng cũng chỉ trăm trượng mà thôi, Đường Phong nhìn không chớp mắt, chuyên chú nhìn qua, càng nhìn càng minh bạch. Nắm đấm Huyết Thiên Hà rất nhanh, một hơi cũng có thể đánh ra hơn trăm quyền, nhìn thần sắc của hắn, hiện tại còn không phải cực hạn của hắn. Chỉ qua mười tức thời gian, Huyết Thiên Hà đã vượt qua khoảng cách hai trăm trượng, công kích trên đỉnh núi đã nhiều hơn hai trăm, rốt cuộc bộ pháp của Huyết Thiên Hà cũng trì hoãng trở lại, thần sắc càng chuyên chú, cường hoành như hắn, hiện tại dù bị Ngự Thần quấy nhiễu, cũng không cần phải cẩn thận từng li từng tí. Hơn nữa linh khí công kích hiện tại, đã vượt qua lúc ban đầu rất xa, nếu lúc bắt đầu là là một kích của Địa giai, như vậy hiện tại, hiện giờ chính là công kích của Thiên giai, uy lực không thể so sánh nổi, hơn hai trăm Thiên giai cao thủ cùng công kích một nơi, sao Huyết Thiên Hà có thể khinh thị? Lại một quyền hủy thiên diệt địa, một quyền khí phách tuyệt luân, khí thế thượng thiên hạ địa, duy ngã độc tôn, một quyền đánh nát hơn trăm đạo công kích, quyền thứ hai, tất cả công kích đều biến mất không thấy gì nữa. - Xem ra tên côn đồ này tiến bộ không ít. Tần Thả Ca nhịn không được tán thưởng một tiếng, lúc trước hắn và Huyết Thiên Hà đều đến nơi này cùng lúc, hai người không thể đi tới hai trăm trượng, nhưng nhiều năm như vậy, hai người đều đột phá cực hạn, cho tới bây giờ, đã có thể đi bốn năm trăm trượng. Bởi vì Ngự Thần khó thu, cho nên hai đại cao thủ đứng đầu mới đem nơi này là nơi tu luyện, ứng phó chiến đấu với Thần binh, so với ngồi xuống tu luyện buồn tẻ còn tốt hơn nhiều. - Ngươi cảm thấy hắn có thể đi được bao xa? Đột nhiên Tần Thả Ca hỏi Đường Phong một tiếng. - Vãn bối không biết. Đường Phong lắc đầu, đây là lần đầu tiên Đường Phong nhìn thấy có người mới tiến Ngự Thần Sơn, sao dám suy đoán chứ? - Ha ha, nhìn kỹ đi, ngươi cũng có chỗ tốt đó. Tần Thả Ca nói. Trong khi nói chuyện, Huyết Thiên Hà đã đi được ba trăm trượng, ứng phó với linh khí công kích càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cố hết sức, cho tới bây giờ, hắn đã không thể ngăn cản toàn bộ công kích, chỉ có thể thi triển thân pháp, vừa ngăn cản, vừa tránh né công kích đến từ đỉnh núi. Dù là vậy, Huyết Thiên Hà cũng đang từ từ giật gấu vá vai, bộ dáng hết sức khó xem, biên độ linh khí công kích được tăng cường, làm cho hắn càng ngày càng khó ứng phó, mỗi một lần bước lên đều có công kích phô thiên cái địa, đã vượt qua Diệt Thế Chi Quyền của hắn. Cuối cùng Huyết Thiên Hà cũng thất bại, thời điểm hắn đi được khoảng cách năm trăm trượng, hắn đành phải lui lại. Đến khoảng cách này, Thần binh trên đỉnh núi quấy nhiễu, mỗi một bước là hơn năm trăm đạo công kích. Nếu gần năm trăm đạo công kích của tiêu chuẩn Địa giai, Huyết Thiên Hà ứng phó không có việc gì khó, nhưng những đạo công kích này chẳng khác gì công kích của Thiên giai đỉnh phong. Kiên trì lâu như vậy, đã là cực hạn của Huyết Thiên Hà. Nhắc tới cũng lạ, hắn xông lên Ngự Thần Sơn, thời điểm đi về phía trước, công kích trên đỉnh núi chưa từng dừng lại một khắc, nhưng sau khi hắn lui một bước về phía sau, đỉnh núi liền an tĩnh lại, tùy ý để cho hắn bình an rời khỏi Ngự Thần Sơn. Thần sắc của thành chủ Huyết Vụ Thành có chút chật vật, nhưng trong đôi mắt khí phách của hắn ẩn hiện một tia sắc thái vui mừng. - Chúc mừng Thiên Hà huynh, đã đột phá cực hạn, thứ cho tiểu đệ vụng về, hôm nay đã đi bược bốn trăm bảy mươi ba bước phải không?