Điểm Chí Manhattanhenge

Chương 3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ninh Nhất Tiêu đến buổi tiệc tối muộn, nhưng không một ai trách tội hắn.

Những nhà doanh nghiệp hiển hách hai năm trước, mắt còn cao hơn đầu bây giờ cũng giả vờ như không có gì mà cười cười chào đón hắn, họ nâng ly với kẻ đến muộn là hắn. Những nụ cười ngàn bài một điệu trông cứ giống như là sự tán thưởng đối với thanh niên tài cao vậy.

Nhưng Ninh Nhất Tiêu mãi không thể quên được những cái nhìn lạnh nhạt của bọn họ khi hắn mắc trong vòng gọi vốn series A.

(Vòng gọi vốn Series A là tên thường được đặt cho vòng đầu tư mạo hiểm quan trọng đầu tiên của một công ty. Tên gọi này đề cập đến loại cổ phiếu ưu đãi được bán cho các nhà đầu tư để đổi lấy khoản đầu tư từ họ. Theo wikipedia.)

Hắn cũng nhanh chóng đổi sắc mặt, phủi vội đi u ám vừa rồi, trên mặt hắn lại hiện lên nụ cười.

“Xin lỗi, có chút chuyện làm lỡ thời giờ, hy vọng là chưa có đến muộn quá lâu.”

“Tôi nói mà, Shaw là một kẻ cuồng công việc hàng thật giá thật, cũng là người giữ chữ tín nhất, hôm nay chắc chắn là vì công việc làm lỡ giờ mất.” Owes tiên sinh ngồi gần vị trí chủ tọa cười lên, “Vừa mới bắt đầu thôi, tráng miệng còn chưa lên đâu. Shaw, nể mặt tôi này, tối nay cậu nhất định phải uống hết mình.”

Những người có mặt khác cũng phụ họa đáp theo, cảnh rất náo nhiệt.

Ninh Nhất Tiêu có yêu cầu thì hắn tất sẽ đồng ý, hắn đi theo cùng ngồi vào bàn dài với những nhà doanh nghiệp vô cùng có danh tiếng ở bên ngoài kia, với lí lịch của hắn mà ngồi ở bên cạnh chủ tọa, nếu là người khác ngồi có lẽ sẽ cảm thấy sống nơi cao sẽ thấy cô đơn, nhưng dã tâm của Ninh Nhất Tiêu khiến hắn ngôi một cách yên tâm trong lòng.

Nhận lấy khăn lông ấm mà phục vụ đưa tới, hắn lau tay một cái, nhấp một ngụm rượu trước bữa tiệc. Trong phòng rất ấm, Ninh Nhất Tiêu cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang dần dần tăng lên.

Đại bộ phận người trên bàn này vẫn là đàn ông da trắng như cũ, hoặc có thể nói rằng đế quốc thương nghiệp khu Wall Street và khu vịnh đều thuộc về bọn họ, họ cùng nhau cạnh tranh cùng nhau bảo vệ, không ai có thể phá vỡ mối quan hệ này.

Ninh Nhất Tiêu trước giờ đều tràn đầy tinh thần và thể lực với công việc, nhưng hôm nay hắn có chút khó có thể tập trung tinh thần, rõ ràng hắn đang nghe những người đầu tư này nói chuyện với nhau, nhưng trước mắt lại hiện lên dáng vẻ của Tô Hồi, sắc trời chiều tà xám xịt bao quanh người cậu, trên khuôn mặt trắng đến mức trong suốt đó không có nụ cười.

“Hiếm khi thấy được khuôn mặt mới lạ này nha!”

Giọng của một người phụ nữ xa lạ vang lên, Ninh Nhất Tiêu nhạy cảm cảm nhận được đối tượng mà bà nói hình như là bản thân mình, thế nên hắn chầm chậm nhìn lên, đó là một phụ nữ tóc đỏ đang víu tay Jones tiên sinh cùng bước vào, nhìn có vẻ lớn hơn hắn vài tuổi.

Bà ngồi xuống ở phía chéo đối diện, Jones tiên sinh ngồi ở vị trí chủ tọa, ánh mắt hai người đều nhìn về phía hắn.

Ninh Nhất Tiêu theo bản năng muốn lấy ra danh thiếp trong túi áo ra, nhưng lúc lấy ra mới đột nhiên nhận thấy lúc ngồi ở quán cà phê, tấm danh thiếp này đã bị mình cầm nắm quá lâu, cầm nhăn nheo hết cả rồi nên cũng không thể lấy ra được nữa.

Hắn khựng lại một lát, lại lấy ví tiền của mình ra lấy ra một tấm danh thiếp mới, đưa đến cho người phụ nữ trước mặt.

“Tôi còn tưởng rằng cậu có hai loại danh thiếp để tiện đưa cho người khác nhau nữa đấy.” Đối phương cười nói, bàn tay nhận lấy danh thiếp sơn móng tay màu đỏ tươi, bà nhìn tấm danh thiếp một cái rồi nói, giống như là khoe ra tấm bài của mình trên bàn cờ vậy, bà khoe tấm danh thiếp của hắn ra, đùa giỡn nói, “Uầy, xem ra tôi nhận được vẫn là tấm official.”

Những người khác trên buổi tiệc tối đều cười rộ lên, Ninh Nhất Tiêu cũng chỉ cười một cái mà không giải thích.

“Rất vui gặp được cậu, tôi là Julie Swift, cậu có thể gọi thẳng tên tôi Julie.” Cách một tầng hoa lá và tấm đĩa quý giá trên bàn, bà mỉm cười đưa một tay ra với Ninh Nhất Tiêu.

“Ninh Nhất Tiêu.” Hắn chỉ nắm nhẹ lấy đầu ngón tay tươi sáng như lửa của cô để tỏ ý lịch sự.

“Tôi thích đàn ông phương Đông.” Julie kéo kéo tóc uốn cong trên vai mình, bà cười nói, “Đàn ông phương Đông có một sự dè dặt và gentle rất đặc biệt.”

Một ông lớn ở phía bên kia không chút khách sáo mà giỡn: “Thôi đi cô, cô chỉ thích đàn ông đẹp trai!”

Julie dí dỏm nhìn đối phương một cái, vờ như oán trách, sau đó lại nhìn về phía Ninh Nhất Tiêu: “Lạ thật đây, tôi chưa từng thấy ảnh bìa của cậu trên những bìa tạp chí như “Tài phú” hay “Nhà doanh nghiệp” nào cả.”

Cô bắt đầu đùa: “Nếu như là bản nhân cậu lộ mặt ra để tuyên truyền, nói không chừng sẽ có những hiệu quả marketing chính diện hơn đấy.”

“Shaw đến những buổi gặp mặt ngoài trời còn không dám tự mình làm, ngược lại cứ để nhân viên nghiên cứu cao gầy của công ty bọn họ đi làm, cậu ấy gần như là người sáng lập thần bí nhất trong thung lũng Silicon này rồi đấy.”

“Vậy cứ thôi đi, nếu cậu thật sự lên trang bìa, sợ rằng tạp chí ‘Tài phú” sẽ bị người ta hiểu lầm thành “GQ” mất!”

(GQ là tạp chí thời trang)

Ninh Nhất Tiêu cười cười, “Không khoa trương đến vậy đâu, mặt tôi không có phù hợp với thẩm mỹ chủ lưu bên này đâu.”

“Ai nói đấy?” Nụ cười trên mặt Julie không dừng lại, bởi vì uống rượu lên gò má ửng hồng, bà nói chuyện thẳng thắn hơn, “Cậu trông rất giống con lai Âu-Á, đặc điểm của hai bên đều có, còn đều là những đặc điểm tốt, lúc đi học chắc cũng không ít người theo đuổi cậu đâu nhỉ?”

Những nữ nhân trên chiến trường danh lợi có hứng thú với Ninh Nhất Tiêu, chuyện thế này cũng có xảy ra, những người có mặt ít nhất cũng thấy vài lần.

“Julie, cô còn định tán luôn cậu ta à?” Người bên cạnh hùa theo giỡn, “Đừng nhung nhớ nữa, Shaw sớm đã là hoa có chủ rồi.”

Nụ cười trên mặt Ninh Nhất Tiêu rất nhạt. Trong mắt người khác, trên khuôn mặt này có khí chất  thanh cao, cao quý không ăn nhập lắm của người phương Đông, cho dù cuộc đời của hắn không liên quan gì đến hai chữ tự phụ.

Nghe thấy những lời đùa giỡn của bọn họ, Ninh Nhất Tiêu trong lòng lạnh nhạt thờ ơ, trên mặt lại cười lấy, hắn không có biểu hiện ra chút phản cảm nào. Hắn biết rất rõ, những người ngoài mặt tâng bốc hắn lên, không biết có bao nhiêu lần lén trào phúng hắn sau lưng. Thấy người bắt quàng làm họ, uốn mình làm theo, thông minh thủ đoạn, những từ này hắn cũng nghe được quá nhiều phía sau.

Chủ nhân của tiệc tối và người tổ chức thực tế – Jones tiên sinh lại cười khanh khách nói chuyện với người khác, thỉnh thoảng cũng nói được một hai câu với Ninh Nhất Tiêu, họ bàn luận đến những sản phẩm mới sắp ra mắt của công ty bọn họ. Con người tay to mặt lớn trong thương trường này nhìn trông rất thân thiên, nhưng lúc ông không cười lại có một sự nghiêm túc không cần tức giận cũng rất uy nghiêm.

Trong bữa tiệc tối, Ninh Nhất Tiêu dường như không ăn miếng nào, hắn chỉ ăn được vài miếng sườn bò, thời gian còn lại toàn dùng để giao tiếp với mấy vị người đầu tư, trò chuyện quan niệm, trò chuyện kế hoạch, trò chuyện sách hoạch tương lai, làm tiếp thị cho vòng đầu tư C ngay trước mắt của công ty. Tốc độ nói của hắn không nhanh không chậm, trầm ổn mà lại tự tin.

Chỉ là giữa đường, một người đầu tư nói một câu lái qua chủ đề khác, nhưng lại nói đúng chỗ đau.

“Shaw, cậu hôm nay trong sắc mặt không tốt nhỉ, tối qua lúc tôi thấy cậu còn chưa thế này, đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ninh Nhất Tiêu hơi hơi ngây ra, sau đó lại cười một cái.

“Có đâu, có thể là gần đây thời gian làm việc quá dài, nhìn có vẻ hơi tiều tụy thôi.”

Sau bữa cơm, phục vụ mang món ngọt lên cho bọn họ, nói là Bavarois anh đào với hạnh nhân từ tay đầu bếp đồ ngọt chất lượng cao. Lúc mang lên, Ninh Nhất Tiêu luôn nhìn về phía quả anh đào điểm trụy trên bánh ngọt, nhưng hắn lại không định ăn.

Bavarois

“Shaw?” Jones phát hiện thấy hắn đang “thả hồn bay đi”, “Thử ăn cái này đi, cậu sẽ thích nó thôi.”

Ninh Nhất Tiêu đáp một tiếng, lấy cái nĩa ở một bên lên chỉ lấy một miếng nhỏ, cũng cố ý tránh quả anh đào ngâm rượu phía trên đẹp như bảo thạch ra.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, hắn ở lại nói chuyện với Jones tiên sinh, đối phương nhắc với hắn những kiến nghị giúp đỡ cho hắn rất nhiều, mà chuyện liên quan tới đời tư thì không nhắc một chữ nào, chỉ bảo hắn giữ gìn sức khỏe.

“Tôi sẽ vậy.”

Rời khỏi khách sạn nơi tiệc tối, Julie thấy hắn không có xe đón liền ra lời mời tiện đường tiễn hắn về khách sạn, nhưng bị Ninh Nhất Tiêu uyển chuyển từ chối. Chắc có thể là ít khi gặp phải người không biết điều như thế, Julie ngây người nửa ngày mới nhớ ra phải kéo cửa xe lên.

“Vậy thì chúc cậu có một buổi tối tốt lành.”

Ninh Nhất Tiêu một mình đi bộ trong con đường xa lạ lạnh lẽo ở Seattle, tuyết rơi ngày càng lớn, dường như nó không định dừng lại. Hắn mới nhớ đến lời người ta nói trong bữa tiệc vừa rồi rằng hi vọng tuyết đừng lớn quá nếu không ngày mai chỉ đành bãi công.

Thật là một thành phố yếu đuối, tuyết một đêm thôi đã khiến nó đình công.

Hắn đột nhiên có chút ngưỡng mộ trong lòng, hắn bước chân vào trước một cửa hàng tiện lợi rồi dừng lại. Do dự trong mấy giây, Ninh Nhất Tiêu vẫn là bước vào, lúc ra ngoài trên tay còn cầm một hộp Marlboro, còn cả một gói khăn ướt khử khuẩn, hắn mượn hộp quẹt trong cửa hàng rồi đi ra chỗ ghế ngoài trời ngồi xuống.

Ô dù dùng để che nắng ngày hè này bị quên lãng mãi đến ngày đông, để bàn ghế phía dưới không dính tuyết rơi.

Lâu lắm rồi không có mua loại thuốc lá này, bao bọc bên ngoài hình như lại thay đổi rồi, không còn là “cực quang” trong miệng người nào đó nói nữa, mà chỉ là một màu xanh và đen rất bình thường.

Vừa ngậm một cây thuốc lá đốt lên, Ninh Nhất Tiêu đã nhận được điện thoại của Cảnh Minh.

“Đang đâu đấy? Đã xong việc chưa?”

Ninh Nhất Tiêu phả một ngụm khói ra, khói màu trắng luẩn quẩn trước mắt. Cồn bốc hơi trên da bàn tay, rất lạnh, lại còn có một chút rát đau, giọng của hắn trở nên lười nhác, “Không tham gia còn quan tâm làm gì?”

“Tôi lười đi thôi, phiền lắm.”

Nghe giọng nói tiếng Trung của anh ta làm Ninh Nhất Tiêu luôn cảm thấy kì lạ, “Cậu cứ nói tiếng Anh đi.”

Cảnh Minh là người bạn mà hắn quen được lúc học đại học S, họ rất cùng sóng nhau, anh là con lai Âu Á chân chính, bố anh là thương nhân bán đất người Pháp, mẹ là người gốc Hoa, bà là một nữ cường làm công việc chế thuốc, ban đầu nếu như không có một phú nhị đại nhất thời nóng đầu đi làm thiên sứ đầu tư này, con đường lập nghiệp của Ninh Nhất Tiêu sẽ không tiến bước nhanh được như vậy.

Tuy là một người California chính hiệu nhưng anh ta cực kì thích văn hóa Trung Quốc, ban đầu còn bởi vì Ninh Nhất Tiêu là người Trung Quốc nên mới chủ động kết bạn, còn chọn đi chọn lại cho bản thân một cái tên tiếng trung trong “Nhạc Dương Lâu Ký” làm tên, anh không cho bạn bè gọi mình là Luka còn khuyến khích tất cả mọi người gọi anh ta là “Cảnh Minh”, khiến cho những người bạn bên Mỹ cong lưỡi mãi nói không được, bình thường lúc nói chuyện với Ninh Nhất Tiêu anh nhất định phải nói tiếng trung, còn học giọng Bắc Kinh theo kịch nói, anh cảm thấy nó cực kì thú vị.

“Tôi không đấy, cậu đang làm gì đó?” Cảnh Minh không đổi qua tiếng Anh, thậm chí anh còn cố ý dùng giọng Bắc Kinh mà anh chưa quen miệng.

“Hút thuốc.”

Cảnh Minh cứ như bắt được thóp vậy, giọng anh cao lên, “Không phải muốn cai thuốc à? Thế mà lại hút lại rồi?”

Ninh Nhất Tiêu ừm một tiếng, “Hôm nay hơi khó chịu, muốn hút.”

Cảnh Minh thở dài một tiếng, “Theo lời tôi cứ đừng cai nữa chi cho mệt, hút thì làm sao nào, cũng đâu phải đến mai là chết. Hơn nữa, cả đời người dài như vậy, những con người trừ công việc ra cái gì cũng không biết làm như cậu, phải có một con đường để tiêu khiển chứ.”

Ninh Nhất Tiêu không nghe lọt được bao nhiêu chữ, hắn chỉ im lặng hút thuốc, còn nhả khói trắng dưới chiếc ô dù không hợp thời tiết này.

“Cuồng công việc đáng sợ quá đi, tôi sợ hoạt động nghỉ ngơi duy nhất của cậu là về nhà ngắm nhìn đồ chơi hình mèo con của cậu rồi ngẩn người……”

Ninh Nhất Tiêu đột ngột cắt ngang, đứng dậy, “Tôi về đây.”

“Này này này, về đâu đấy?” Cảnh Minh không có mắt nhìn gì, anh cũng không cảm thấy có cái gì, anh lại hỏi, “Đúng rồi, tôi lát nữa sẽ tham gia một buổi tụ họp, cậu có đến không?”

“Không đâu, tôi về khách sạn, công việc còn chưa làm xong.” Ninh Nhất Tiêu nói xong thì dập tắt đầu thuốc lá, hắn vất luôn cả những cảm xúc như có như không trong lòng mình vào thùng rác.

“Cậu thỉnh thoảng cũng đi giải trí một chút đi. “ Người kia lại thở dài.

Ninh Nhất Tiêu trả lại hộp quẹt, hắn gọi xe đến rồi lạnh nhạt thờ ơ nói: “Người cộng sự như cậu thỉnh thoảng cũng đi làm việc đi chứ.”

Cảnh Minh nói tiếng Trung toàn quen nói nhưng cách biểu đạt của người phương Tây: “Được thôi, chúc cậu có một buổi tối tốt lành!”

Câu này phát âm rất buồn cười, nghe cũng rất buồn cười.

Ninh Nhất Tiêu không hề mong đợi bản thân sẽ có một buổi tối tốt lành tới mức nào, chứ càng đừng nói là vào ngay tối nay sẽ có.

Vừa về khách sạn hắn đã mở máy tính lên mở họp, nhưng đại đa số thời gian hắn đều đang nghe người khác báo cáo. Ninh Nhất Tiêu rất quen với việc làm hai chuyện một lúc, cho nên hắn một bên nghe, một bên xem bảng báo cáo bên tài vụ gửi tới. Hội nghị kéo dài hai tiếng rưỡi đồng hồ, lúc sắp kết thúc hắn mở mail lên trả lời, lúc này mới phát hiện nhận được mail của Carl, có liên quan đến người hôm nay hắn nhờ tra.

Trong mail có nhiều tệp kèm theo, rất nhiều trong số đó là luận văn, Ninh Nhất Tiêu ấn vào tải xuống, sau đó gọi điện thoại cho Carl.

“Nếu như tôi không lầm thì anh ta chắc là một vị bác sĩ lâm sàng khoa thần kinh, theo kinh nghiệm của ban thân, tôi đã thu thập được một vài luận văn hội nghị và báo phát hành theo kì mà anh ta từng phát biểu. Bác sĩ Lương có thể là nghiên cứu chữa trị cho chứng rối loạn tình cảm lưỡng cực là chính. Chúng ta có hạng mục cần phải hợp tác với anh ta à?”

Carl hiểu nhầm ý của Ninh Nhất Tiêu, nhưng anh không nghe thấy Ninh Nhất Tiêu phủ nhận nên liền tiếp tục nói: “Thật ra phòng thử nghiệm của chúng ta có một vị tiến sĩ cùng một thầy với bác sĩ Lương, chính là Elvis đấy, nếu như cần phải hợp tác thì tôi cho rằng có thể thông qua anh ra để bàn xem sao.”

Ninh Nhất Tiêu không nói không rằng, hắn ngừng một lúc mới tiếp tục: “Những cái khác thì sao, những tư liệu không liên quan đến công việc.”

“Không liên quan đến công việc……” Carl suy nghĩ một chút, “Đời sống riêng tư?”

Anh ta hoàn toàn không rõ ý nghĩ của Ninh Nhất Tiêu, nghĩ cả nửa ngày đột nhiên nhớ tới một bản luận văn vừa rồi bản thân nhìn thấy, “À đúng rồi, bác sĩ Lương lúc còn ở khoa chính quy có từng phát biểu một luận văn liên quan tới tâm lý học đồng tính, hơn nữa còn công khai tính hướng của bản thân trong bản văn chương đó, anh ta là một người đồng tính.”

Cái này chắc đủ riêng tư rồi chứ nhỉ?

Carl im lặng chờ câu trả lời, anh còn tưởng rằng Ninh Nhất Tiêu sẽ khen anh ta chu đáo.

Không ngờ tới điện thoại lại bị Ninh Nhất Tiêu cúp ngang.

Carl trong lúc đó sinh ra một ý nghĩ: Nếu như có ngành học tâm lý của cấp trên, anh ta nhất định sẽ báo danh vào học.