"Nữ ma đầu, tại sao ngươi lại cứ thích từ cửa sổ tiến vào vậy?"
***********
Phó Vân Mặc nhìn thân bạch y kia, bỗng nhiên thu hồi ánh mắt, giấu đi thủy quang nơi khóe mắt, xoay người về bên giường, nhưng mà nàng lại không đem cửa sổ đóng lại, việc này tựa như không tiếng động mà mời vào.
Nàng từ cửa sổ mà đi vào, thấy người nọ đứng ở bên giường đưa lưng về phía nàng, động tác thân thể so với lí trí của bản thân càng nhanh hơn một bước, nàng tiếng lên ôm chặt nàng ấy.
"Điếm tiểu nhị..."
Giọng nói lười biếng mà khàn khàn truyền đến, tâm như mặt nước khẽ động, nổi lên từng cơn sóng chập chờn.
"Nữ ma đầu, ngươi tại sao lại cứ thích từ cửa sổ tiến vào vậy?"
Phó Vân Mặc nhớ rõ, nữ ma đầu cũng không phải lần đầu tiên từ cửa sổ tiến vào phòng nàng, người này hình như rất thích từ cửa sổ tiến vào.
"Ân..."
Dạ Khê Hàn giống như không rối rắm với vấn đề này, nàng đem đầu gác lên vai của Phó Vân Mặc, thái độ thân mật, mơ hồ mang theo tràn đầy sự thương nhớ, kỳ thật quan hệ của hai người cũng chỉ thiếu một câu nói, bất quá hai người đều không nói ra, giữa hai người có tình cảm rất mông lung, đẹp nhưng dễ vỡ.
"Ngươi muộn như vậy mới đến đây, chính là vì ôm ta sao?"
Thanh âm của Phó Vân Mặc nhẹ nhàng hơn thường ngày rất nhiều, chỉ là nàng chưa phát giác ra, mặt của bản thân đã đỏ lên một mảnh.
"Ngươi không phải tìm ta cả một ngày sao?"
Dạ Khê Hàn cười khẽ, hơi thở phả vào trên cổ của Phó Vân Mặc, làm Phó Vân Mặc cmar thấy có vài phần tê dại vài phần ngứa, lập tức rụt rụt cổ lại.
"Ai rảnh đi tìm ngươi chứ."
Phó Vân Mặc không thừa nhận, không thừa nhận đi trên đường lớn nàng vẫn nhìn xung quanh, muốn nhìn thấy người mà mình tâm tâm niệm niệm, có xuất hiện hay không.
"Ta đều thấy được."
Dạ Khê Hàn buông Phó Vân Mặc ra, Phó Vân Mặc xoay người lại, dưới ánh sáng của ánh nến mờ nhạt chiếu xuống, hai người đều có thể thấy nét ửng đỏ trên gương mặt của đối phương.
"Vậy sợ là ngươi nhìn nhầm rồi."
Phó Vân Mặc hừ một tiếng, nàng thật sự không muốn thừa nhận bản thân nhớ nhung Dạ Khê Hàn, nhưng trong lòng vừa rồi lại thành thật như vậy, lúc nhìn thấy nàng ấy kia, nàng thiếu chút nữa đã bật khóc rồi.
Phó Vân Mặc không hề nhìn Dạ Khê Hàn, vòng qua đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, sau đó rót tách trà, mà Dạ Khê Hàn cũng ngồi xuống theo, lật lại tách trà, để Phó Vân Mặc cũng rót trà cho mình, nàng hình như cũng không có dự định rời đi ngay lập tức.
Hai người không nói gì, sau khi nhấp ngụm trà, Phó Vân Mặc hít sâu một hơi, nói: "Nữ ma đầu, ta ở trong lòng của ngươi, được xem là gì?"
Phó Vân Mặc muốn sự rõ ràng, cái loại cửa sổ lưới cứ cố đâm thủng thế nhưng trước sau cũng không đâm thủng nổi, làm cho trong lòng nàng khó chịu vô cùng.
"Ngươi rất đặc biệt ở trong lòng ta...Ta muốn ngươi chỉ thuộc vào một mình ta..."
Dạ Khê Hàn cũng thẳng thắn thừa nhận, Phó Vân Mặc đích thực đặc biệt, từ ánh nhìn đầu tiên liền bắt đầu cảm thấy nàng ấy rất đặc biệt, về sau mỗi lần đuổi bắt nàng áy, Dạ Khê Hàn biết người này khác với tất cả mọi người mà mình biết, mọi thứ đều khác biệt, nàng ấy có thể dễ dàng ảnh hưởng đến quyết định của mình, cũng có thể dễ dàng làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình.
Phó Vân Mặc cười, nàng vừa lòng với đáp án này, nhưng mà trong lòng nàng còn có một nghi ván, tới bên miệng, nhưng lại mất dũng khí nói ra.
"Nhưng mà...Điếm tiểu nhị..."
Đôi mắt Dạ Khê Hàn rũ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, lại làm biểu tình hiện tại của nàng càng thêm cô tịch.
"Nhưng mà ngươi muốn báo thù đúng không?"
Phó Vân Mặc giương mắt nhìn về phía Dạ Khê Hàn, bức bách nữ ma đầu cũng nhìn chính mình, chỉ là lúc nữ ma đầu đối diện với ánh mắt của mình, Phó Vân Mặc lại không chịu được quá nhiều sự bất đắc dĩ trong đôi mắt kia.
"Ngươi đã biết?"
Dạ Khê Hàn chưa bao giờ dự định muốn nói cho Phó Vân Mặc biết, loại chuyện này, chỉ có tự mình nàng có thể làm được, nàng không hy vọng bất cứ người nào biết, vết thương sâu đậm trong tận đáy lòng của mình.
Bàn tay Phó Vân Mặc đặt lên trên mu bàn tay Dạ Khê Hàn, lúc này mới phát hiện cả tay cũng đều lạnh như vậy, không phải bởi vì khí trời lạnh, mà lạnh từ trái tim.
"Nữ ma đầu, ta thích ngươi..."
Phó Vân Mặc nắm chặt tay Dạ Khê Hàn, giống như sốt ruột đem suy nghĩ lẫn tâm ý đều nói hết cho nàng ấy biết.
Dạ Khê Hàn an tĩnh mà nhìn Phó Vân Mặc, sắc thái trong mắt kia, trở thành màu sắc mỹ lệ nhất trong màn đêm, nhưng mà câu nói tiếp theo của Phó Vân Mặc, lại làm cho sắc mặt của nàng thay đổi.
"Nhưng mà, trong lòng ngươi còn có Hạ gia, thậm chí ngươi cũng không buông bỏ được Hạ Lân, đúng không?"
Hạ Lân...hai chữ này phảng phất như một lời nguyền rủa, thẳng tắp quấn lấy trái tim Dạ Khê Hàn, cơ hồ trong mỗi một giấc mộng, nàng đều có thể nhìn thấy được đại nam hài tươi cười, tìm mọi cách để sủng nịch mình...!
Hắn nói, muốn cưới mình làm thê tử, để mình trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất khắp thiên hạ, nhưng mà hắn nuốt lời.
Dạ Khê Hàn rút tay về, mơ hồ bàn tay của Phó Vân Mặc vào giờ phút này đều là mang gai, đâm vào lòng bàn tay của mình sinh ra đau đớn.
"Ta phải đi rồi."
Dạ Khê Hàn có chút thất thố, thậm chí không biết làm sao để đối mặt của Phó Vân Mặc, mà Phó Vân Mặc lại cười, dưới ánh nến, một giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống...!
Nàng biết chứ, chính nàng biết sự tồn tại của Hạ Lân, thì nàng đã biết, trước sau nàng đấu không lại một người đã chết...!
"Nữ ma đầu, đây là lựa chọn của ngươi, đúng không?"
Dạ Khê Hàn dừng lại bước chân, thậm chí không dám quay đầu lại nhìn Phó Vân Mặc, không dám nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của nàng ấy, càng không muốn nàng ấy nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của bản thân.
Không có trả lời...cũng giống như tiến vào sự yên tĩnh vĩnh hằng.
"Nữ ma đầu, đa tạ ngươi."
Rất nhiều lời muốn nói, cuối cùng, lại chỉ hóa thành ba chữ "Đa tạ ngươi", Dạ Khê Hàn giờ phút này không hiểu đây là có ý gì, mãi đến về sau, nàng mới biết được, đây là lời từ biệt ôn nhu mà tàn nhẫn nhất mà Phó Vân Mặc dành cho nàng.
Dạ Khê Hàn cuối cùng vẫn rời đi, chỉ còn lưu lại không khí lạnh băng từ cửa sổ thổi vào...!
Phó Vân Mặc nhìn tách trà còn nóng kia, ngay sau đó đứng lên đi tới bên cửa sổ, nhìn bầu trời tối đen kia...vào giây phút này lại xuất hiện điểm điểm hoa tuyết trắng...!
Tuyết rơi rồi...đây là tuyết đầu mùa đông, thế mà lại dừng lại ở buổi tối này...!
Phó Vân Mặc rốt cuộc hiểu rõ, có người cầm lên được, lại không thể bỏ xuống được có lẽ là thời cơ chưa tới, có lẽ là duyên phận chưa đến...chung quy chính là bỏ lỡ....!
Đa tạ ngươi...để ta biết thì ra thích một người, là loại cảm giác đau đớn thế này.
"Dạ Khê Hàn...ta sẽ quên được ngươi chứ?"
Phó Vân Mặc nói xong, dòng nước ấm lại lần nữa chảy xuống dưới, nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo...!
Cửa sổ đóng lại, giống như vừa rồi nàng vì người nọ mà mở cửa trái tim.
- ---------------
Hôm sau, Phó Vân Mặc nói cho Nam Côn Luân biết, bản thân lựa chọn bế quan một năm, mà Nam Côn Luân cũng quyết định như thế, Viên Uyên vẫn luôn đi theo bọn họ cũng cảm thấy là thời điểm để tăng thực lực của bản thân, liền muốn đi theo hai người cùng nhau bế quan.
Sau khi ba người quyết định xong, liền đi tìm Tiểu Lý chưởng quầy.
"Các ngươi quyết định xong rồi?"
Tiểu Lý chưởng quầy rót trà cho ba người, giương mắt lên nhìn, lại có thể nhìn thấy thần sắc ảm đạm của Phó Vân Mặc, không ngăn được mà âm thầm thở dài.
"Ân, quyết định rồi, nhưng mà ba người chúng ta cần một nơi, ta biết ngươi nhất định là có."
Khéo miệng Phó Vân Mặc lộ ra ý cười, chỉ là trên khuôn mắt mệt mỏi của nàng, ít nhiều cũng có chút gượng ép.
"Có, hơn nữa đủ để không ai có thể tìm được, ta cũng có thể giúp các ngươi."
Tiểu Lý chưởng quầy buông tay, thở dài, giống như làm ăn lỗ vốn, nhưng mà Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân đều biết rõ, Tiểu Lý chưởng quầy là người trọng tình nghĩa, hắn kỳ thật không để ý một chút nào.
"Còn nữa, Tiểu Lý chưởng quầy, nếu có thể, hứa với ta một chuyện."
Phó Vân Mặc mở miệng, Tiểu Lý chưởng quầy làm hành động mời, Phó Vân Mặc liền tiếp tục nói: "Không cần nói cho bất cứ người nào biết hành tung của chúng ta, bất cứ người nào."
Phó Vân Mặc đem "bất cứ người nọ" nhấn mạnh, Tiểu Lý chưởng quầy là người thông minh, tất nhiên hiểu được Phó Vân Mặc mà muốn chỉ đến ai, cũng gật đầu đồng ý.
"Cho nên chỗ kia là chỗ nào a?"
Nam Côn Luân có chút chờ mong ngày tháng bế quan một năm này, hắn cũng hy vọng có thể trong một năm tích lũy được năng lực đầy đủ.
"Tầng hầm ngầm của Thiên Cơ lâu."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, nhấp ngụm trà, nói: "Chỗ đó vốn dĩ là nơi ngày thường ta bế quan, chỗ đó có một cái đại sảnh, có vài căn phòng đá, tất nhiên cũng có nhà xí, ta sẽ để người đúng giờ đưa cơm, lau dọn nhà xí, đương nhiên khi các ngươi có yêu cầu gì có thể lắc lắc chuông được bố trí ở nơi đó, sẽ có người đi xuống dưới."
Tiểu Lý chưởng quầy nói xong, Phó Vân Mặc và Nam Côn Luân không thể tin được mà nhìn thoáng qua nhau, nói: "Thật sự phục vụ tốt như vậy?"
Phó Vân Mặc cho rằng Tiểu Lý chưởng quầy chỉ là cung cấp chỗ ở, không nghĩ tới còn cung cấp loại phục vụ thế này.
"Ân ân ~"
Tiểu Lý chưởng quầy chỉ cười cười, cũng không có nói gì thêm, Nam Côn Luân lập tức hỏi: "Hừ, ngươi cứ việc nói thẳng đi Tiểu Lý chưởng quầy, muốn chúng ta giúp ngươi làm gì?"
Thương nhân trước sau cũng là thương nhân, bản chất sẽ không thay đổi, nhưng mà Tiểu Lý chưởng quầy hiển nhiên mở đường hỗ trợ bản thân và Phó Vân Mặc, từng bước mà giúp đỡ.
"Kỳ thật cũng không có gì, chính là một năm sau đi chào hỏi mấy đại môn phái, mang về cho ta một chút tình báo hữu dụng là được."
Tiểu Lý chưởng quầy tiếp tục uống trà, vẻ mặt không biểu hiện gì, mà Phó Vân Mặc nhăn nhăn mày, nói: "Nếu như không có tình báo?"
"Vậy cũng không sao, Thiên Cơ lâu ta một năm nuôi ba người vẫn dư dả."
Phô trương giàu có a! Phó Vân Mặc cùng Nam Côn Luân cũng không ngăn được mà trợn trắng mắt...!
- ------------
Lúc sau, ba người dưới sự chỉ dẫn của môn nhân Thiên Cơ lâu đi tới một gian phòng, sau khi mở cơ quan ra, xuất hiện một cầu thang thật dài, ba người liền đi xuống tầng hầm, chỉ là không ngờ, tầng hầm ngầm này lại có thể thông gió, đèn đuốc sáng trưng, nếu không phải không thấy mặt trời, sợ là nơi này rất thoải mái.
"Nơi này làm sao thông gió được thế."
Viên Uyên cũng cảm thấy thần kỳ, chẳng lẽ có lỗ thông gió gì đó?
"Lâu chủ đã từng Linh Lung trang chỉ thiết kế qua, tầng hầm ngầm này có tổng cộng một trăm lẻ tám lỗ thông gió bí ẩn, cho nên ba vị cứ yên tâm mà ở."
Vị môn nhân kia dặn dò vài câu, sau đó ý bảo mỗi phòng đều có một cái lục lạc, chỉ cần kéo kéo, liền có người xuống giúp đỡ, lúc sau người nọ cũng rời đi.
Ba người lựa chọn một phòng, sửa sang lại tay nải của mình, Phó Vân Mặc sau khi sửa sang lại xong, nằm ở trên giường, thở dài.
"Dạ Khê Hàn....một năm này, ta sẽ quên ngươi, ngươi cũng sẽ quên ta thôi!"
Nhắm mắt lại, theo bản năng muốn giấu đi lời nói dối trong mắt mà bản thân không đành lòng vạch trần.
- -------------------
Dạ Khê Hàn ở vùng ngoại ô một ngày, buổi sáng mời trở về Thiên Cơ thành.
Nàng thức trắng cả đêm, nàng sợ, sợ thấy gương mặt tuấn tú của người nọ...!
Lân đại ca...!
Từ nhỏ đã ở chung một chỗ với Hạ Lân, cũng không có tiếp xúc qua người nào khác, lúc ấy nàng cũng cho rằng nửa đời sau của nàng thuộc về Hạ Lân...!
Đáng tiếc gặp thay đổi lớn....nàng lại gặp được Phó Vân Mặc, một nữ nhân thú vị...!
Nàng ấy cho mình rất nhiều lần đầu tiên...!
Lần đầu tiên hôn nhau, lần đầu tiên vì một người mà ghen, lần đầu tiên vì một người mà nôn nóng bất an, lần đầu tiên vì một người mà vui vẻ, lần đầu tiên vì một người mà lo lắng...!
Quá nhiều lần đầu tiên, nàng cũng đếm không hết...!
Lân đại ca...!
Ta nên làm sao đây?
Dạ Khê Hàn hồn bay phách lạc mà đi ở trên đường lớn, bất tri bất giác mà đi tới Tứ Hải lâu, nàng hít sâu một hơi rồi bước vào.
"Chưởng quầy, người ở trong phòng chữ Địa số ba còn ở không?"
Lý nhân tinh giương mắt, tất nhiên nhận ra được nàng là giáo chủ Dạ Nguyệt thần giáo – Dạ Khê Hàn, lập tức cũng hiểu rõ nàng ta tới tìm ai.
"Nàng ấy sáng nay rời đi rồi."
"Rời đi? Đi đâu?"
Dạ Khê Hàn bỗng nhiên có chút bất an, vội vàng đến nỗi nắm lấy cổ áo của Lý nhân tinh.
"Không biết, nàng ấy đã trả phòng, e là rất lâu sẽ không trở về nữa."
Dạ Khê Hàn buông Lý nhân tinh ra, sự bất an trong lòng không ngừng tăng lên...!
Nàng chạy ra đường lớn, trong đám người nhìn trái nhìn phải...vọng tưởng muốn tìm được thân ảnh của Phó Vân Mặc, nhưng trước sau cũng tìm không thấy...!
Phó Vân Mặc....Điếm tiểu nhị...Ngươi đi đâu...?
----------Hết chương 63-----------
Ngày đăng: 9:30 pm ngày 22/5/2021.