Trong quân đội Hoa Hạ có một thần y, tên là Từ Hồi Xuân, y thuật vô cùng cao siêu, chuyên chữa trị các di chứng nặng nề do chiến tranh gây ra, có thể khiến cho binh lính hồi máu nhanh chóng vô cùng hiệu quả, khôi phục sức chiến đầu lần nữa.
Năm đó, Mục Hàn xung phong đi đầu, nhiều lần bị tấn công, bị thương nặng không dưới trăm lần, nhưng mỗi lần đều được y thuật tinh thông của Từ Hồi Xuân gắng gượng kéo Mục Hàn về từ cõi chết.
Những cuộc giải phẫu thuật có độ siêu khó như thuật thay đổi khuôn mặt, nối tay cụt, lấy đạn sát tim gì đó, đối với Từ Hồi Xuân mà nói, lại giống như chuyện thường ngày.
Cho nên, khi bác sĩ điều trị chính nói không còn cách nào khác, Mục Hàn lập tức nghĩ đến Từ Hồi Xuân.
Vừa nghe Mục Hàn nói vậy, trong mắt Lư Vy và Lâm Nhã Hiên bỗng lóe lên tia hy vọng.
Mặt Lâm Nhã Hiên đầy vẻ nôn nóng nói: “Chồng này, anh mau nói xem, có cách gì?”
So với Lư Vy, Lâm Nhã Hiên càng hy vọng cô ấy mau chóng hồi phục hơn.
Dẫu sao, bây giờ Lư Vy là một phần quan trọng nhất trong số sự nghiệp của Lâm Nhã Hiên.
Nếu mất đi Lư Vy, với Lâm Nhã Hiên chính là thiệt hại nặng nề.
“Anh có một người bạn am hiểu về Đông y cổ, anh nghĩ ông ấy có cách”, Mục Hàn nói.
Có điều, bác sĩ điều trị chính bên cạnh lại không vui nói: “Bệnh viện chúng tôi là bệnh viện nhiều giáo sư chuyên môn nhất cả tỉnh, nếu ngay cả chúng tôi cũng không có cách, thì người khác càng không thể nào có y thuật giỏi hơn chúng tôi đâu”.
“Tôi cho rằng suy nghĩ này của anh rất không có trách nhiệm, nếu người bạn Đông y cổ của anh chỉ là một tên lang băm, thì chỉ khiến cho tình hình bệnh nhân càng tệ hại hơn”.
“Tôi đề nghị bệnh nhân nghỉ ngơi theo dặn dò của chúng tôi, từ từ hồi phục!”
“Còn về giọng nói và phần khuôn mặt bị hủy hoại của cô ấy, chỉ đành xem hiệu quả chữa trị sau này thế nào thôi!”
Bác sĩ điều trị chính tỏ thái độ nghiêm túc, lại khiến Lâm Nhã Hiên hơi dao động.
Mục Hàn không để ý đến bác sĩ đó, mà nhìn sang Lư Vy, hỏi: “Lư Vy, cô tin tôi không?”
Lư Vy không do dự, gật đầu, ậm ừ thốt lên một câu: “Tin! Đương nhiên tôi tin anh rồi! Ban đầu nếu không phải là anh, thì tôi làm sao có được địa vị ngôi sao tuyến một ngày hôm nay chứ?”
“Được!”, Mục Hàn nói: “Nếu cô đã tin tôi, thì chắc chắn tôi sẽ khiến cho khuôn mặt của cô khôi phục như ban đầu!”
“Đương nhiên, cũng bao gồm giọng nói của cô!”
Mục Hàn nói xong, liền bước ra khỏi phòng bệnh.
Sau đó anh liên lạc với Từ Hồi Xuân vẫn đang ở chiến khu biên giới.
Vừa nghe Mục Hàn muốn ông ấy giúp đỡ, Từ Hồi Xuân không nói lời nào, lập tức tỏ ý sẽ đến tỉnh.
Đợi sau khi Từ Hồi Xuân đặt vé máy bay xong, Mục Hàn liền bảo Hoàng Điểu đến sân bay đón nghênh đón.
Trải qua đường bay dài ba tiếng, Từ Hồi Xuân đã đến tỉnh.
Bởi vì bác sĩ điều trị chính tỏ vẻ ghét bỏ việc Mục Hàn mời người tài giỏi, nên Mục Hàn chỉ đành lén đưa Từ Hồi Xuân vào phòng bệnh của Lư Vy lúc bác sĩ thảo luận bệnh tình của Lư Vy với Lâm Nhã Hiên.
Cách làm âm thầm cứu người này, Từ Hồi Xuân thường dùng trên chiến trường.
Cho nên cũng đã thành thói quen.
Các cậu đang làm gì vậy? đi theo tôi. tránh xa bọn này ra.
“Sao thế, bố?”, Sở Hùng lập tức hỏi với vẻ mặt căng thẳng.
“Tin tức tốt, tin tức tốt động trời!”, Sở Nhậm Hành vô cùng phấn khởi, không nhịn được đập bàn: “Vừa nãy Viên Duy Nhất – tư lệnh chiến khu tỉnh gọi điện đến, ông ấy nói với bố đại thống soái đồng ý tham gia buổi họp thường niên của chúng ta rồi!”
“Chuyện này tốt quá rồi!”, nghe Sở Nhậm Hành nói vậy, mặt Sở Hùng cũng đầy vẻ phấn khích.
Không chỉ Sở Hùng, mà đám người nhà họ Sở ở Đông Hải cũng vui mừng không thôi.
“Tốt, tốt lắm!”, Sở Nhậm Hành không khỏi xúc động: “Nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta có một con khủng long lớn như Sở Chí Toàn làm rạng rỡ tổ tông! Đến lúc đó, sự xuất hiện của nó chắc hẳn có thể khiến cả hội trường chói lóa”.
“Cộng thêm đại thống soái nể mặt nhà họ Sở chúng ta, buổi họp thường niên của nhà họ Sở năm nay, nhà họ Sở ở Đông Hải ắt hẳn sẽ vô cùng nổi trội!”
Suy nghĩ một hồi, Sở Nhậm Hành lại dặn dò: “Đúng rồi! Còn một chuyện nữa! Tin đại thống soái nhận lời tham gia buổi họp thường niên của nhà họ Sở, mọi người đều phải giữ bí mật chặt chẽ, tuyệt đối không tiết lộ ra bên ngoài!”
“Thứ tôi muốn là cảm giác chấn động khi các nhà họ Sở còn lại nhìn thấy đại thống soái đột nhiên xuất hiện!”
Đương nhiên Mục Hàn không hề hay biết tâm trạng phấn khích của nhà họ Sở ở Đông Hải.
Mục Hàn vừa rút một điếu thuốc, đột nhiên nhìn thấy bác sĩ điều trị chính định vào phòng kiểm tra.
Anh vội vàng bước lên, qua ngăn anh ta lại: “Bác sĩ, người bệnh vừa nghỉ ngơi, anh đừng vào làm phiền cô ấy thì hơn”.
“Vậy sao được!”, bác sĩ giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày nói: “Mỗi ngày người bệnh kiểm tra đúng giờ, đều là chuyện bắt buộc”.
“Hay là, muộn chút nữa rồi anh hẵng đến kiểm tra?”, Mục Hàn khuyên: “Anh xem người bệnh cũng đã ngủ rồi”.
“Không cần vội”, bác sĩ lắc đầu: “Tôi chỉ xem tình hình của người bệnh, cũng sẽ không ảnh hưởng người bệnh nghỉ ngơi!”
Dứt lời, bác sĩ định bước vào phòng bệnh.
Mục Hàn không nói nên lời.
Sao bác sĩ này lại khó đối phó vậy nhỉ?