ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 549: Ba điều kiện hà khắc

Bởi vì nơi tổ chức buổi họp thường niên của nhà họ Sở toàn quốc là nhà họ Sở ở Đông Hải nên nhà họ Sở ở Đông Hải rất chú trọng đến vấn đề này.

Hơn nữa Sở Nhậm Hành tự cho rằng nhà họ Sở ở Đông Hải có một tướng quân như Sở Chí Toàn và mời được đại thống soái đến nên càng kiêu ngạo thông báo rộng rãi ra bên ngoài, đến mức mọi người đều biết về buổi họp mặt của nhà họ Sở toàn quốc.

Thậm chí vượt cả thanh thế của nhà họ Mộ Dung đứng đầu vương tộc ở Đông Hải.

Nhà họ Sở ở Đông Hải càng cẩn thận trang trí, sắp xếp hội trường hơn.

Nhà họ Sở ở Đông Hải nằm trên phố Tây Đại ở Đông Hải, cánh cổng phong cách cổ xưa vững chắc, ánh đèn lồng treo trên cao sáng lấp lánh mang dáng dấp lễ chúc mừng.

Hai bên cổng là hai con sư tử bằng đá uy lực vô cùng.

Ngoài ra, nhà họ Sở ở Đông Hải còn trang trí rất nhiều cho biệt thự, trông có vẻ rất hoành tráng.

Dù còn một ngày nữa mới đến ngày diễn ra buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc nhưng nhà họ Sở ở Đông Hải cực kỳ bận rộn.

Ai cũng muốn thể hiện thật tốt vào thời điểm quan trọng trong buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc để được các gia chủ ở mọi lĩnh vực chú ý. Dù sao điều này cũng rất có lợi cho việc họ tranh giành vị trí người thừa kế gia chủ nhà họ Sở ở Đông Hải.

Lúc này trên con đường trước cổng biệt thự nhà họ Sở ở Đông Hải có rất nhiều loại xe hạng sang.

Rất nhiều người nhà họ Sở ở các khu vực khác đến tham gia buổi buổi họp thường niên nhà họ Sở toàn quốc đều đã đến trước.

Hôm nay các khách mời liên tục đến nhà họ Sở ở Đông Hải.

Không ít nhà giàu nghe tin đến nịnh bợ nhà họ Sở ở Đông Hải đều ào ào chạy đến.

Sở Chiêu Quân đến tỉnh đón Mục Hàn.

Sau khi đến nhà họ Sở ở Đông Hải với Sở Chiêu Quân, nhìn thấy đám người nối đuôi nhau vào trong, Mục Hàn không khỏi bật cười nói: “Xem ra nhà họ Sở ở Đông Hải vẫn là gia tộc khá có tiếng trong giới nhà giàu”.

“Phải đó, anh Mục Hàn!”, Sở Chiêu Quân gật đầu nói: “Dù nhà họ Sở ở Đông Hải chẳng được việc gì đi chăng nữa, nhưng tốt xấu gì cũng là gia tộc đứng trong top mười bảng xếp hạng vương tộc, đây cũng là vinh dự của nhà họ Sở ở Đông Hải”.

“Chẳng qua…”

Nói đến đây, Sở Chiêu Quân lướt nhìn bốn phía, sau đó mặt lộ vẻ khó hiểu: “Lạ thật, sao đều là mấy nhà giàu hạng hai, hạng ba thế, chẳng thấy gia chủ của mấy vương tộc kia nhỉ!”

“Theo lý mà nói thì nhà họ Sở ở Đông Hải tổ chức bữa tiệc linh đình như vậy, gia chủ của mấy vương tộc kia cũng sẽ đến chúc mừng mới phải!”

“Có lẽ gia chủ của mấy vương tộc kia không muốn đến”, Mục Hàn nói với vẻ sâu xa.

Mục Hàn cũng nhận ra tình thế này.

Bốn mươi chín gia chủ của vương tộc ở Đông Hải đều nghe theo Mộ Dung Vô Địch nên không một ai đến cả.

Hiển nhiên họ đã thầm ám chỉ loại bỏ nhà họ Sở ở Đông Hải ra ngoài rồi.

Nhưng nhà họ Sở ở Đông Hải vẫn không hề hay biết gì.

“Thôi vậy, đây không phải là chuyện em nên bận tâm”, Sở Chiêu Quân có nghĩ thế nào cũng không hiểu bèn lắc đầu nói: “Anh Mục Hàn, chúng ta vào trong trước đi”.

Mục Hàn đi theo Sở Chiêu Quân, vừa định vào cổng thì lại bị bảo vệ gác cổng chặn lại.

Sở Chiêu Quân vội nói: “Anh ấy là anh Mục Hàn, cháu ngoại của gia chủ, tôi mời anh ấy đến theo lời của gia chủ”.

“Cậu ta đúng là cháu ngoại của gia chủ!”, lúc này giọng Sở Hùng vang lên: “Nhưng muốn bước vào cửa nhà họ Sở ở Đông Hải thì không dễ vậy đâu”.

Sở Chí Minh, Sở Chí Bình và đám người Sở Lão Lục đi theo sau Sở Hùng.

“Đúng đó!”, Sở Chí Minh nói hùa theo: “Muốn vào nhà họ Sở thì phải có điều kiện”.

Đám người Sở Hùng có ý đối địch rất rõ với Mục Hàn.

Nhất là Sở Hùng, sau khi bị sỉ nhục ở tỉnh, ông ta càng chỉ muốn xé xác Mục Hàn ra thôi.

Mục Hàn lại thản nhiên hỏi: “Điều kiện gì, nói tôi nghe xem”.

“Được, cậu nghe cho rõ đây!”, Sở Hùng tỏ vẻ nham hiểm, giơ ba ngón tay ra nói: “Đầu tiên, cậu phải quỳ xuống trước mặt tất cả thành viên của nhà họ Sở ở Đông Hải bao gồm cả gia chủ, chúng tôi mới công nhận thân phận cháu ngoại này của cậu”.

Nghe ông ta nói vậy, Sở Chiêu Quân nhíu mày nói: “Bác hai, bác làm vậy là ép người quá đáng đấy”.

“Bảo anh Mục Hàn quỳ lạy gia chủ thì còn được”.

“Nhưng bác lại bảo anh Mục Hàn quỳ lạy với tất cả thành viên trong nhà họ Sở ở Đông Hải thì e là bị điên rồi?”

“Tất cả thành viên có huyết thống trong nhà họ Sở ở Đông Hải cộng lại cũng đến mấy trăm người, chỉ riêng quỳ lạy mọi người thôi đã phải quỳ mấy tiếng rồi!”

Thế nhưng Mục Hàn lại giơ tay ra vỗ vai Sở Chiêu Quân tỏ ý cô đừng nói nữa.

“Ông nói tiếp đi”, Mục Hàn vẫn rất bình tĩnh.

“Điều kiện thứ hai là cậu phải đổi họ”, Sở Hùng nhìn chằm chằm vào Mục Hàn nói: “Cậu muốn vào nhà họ Sở ở Đông Hải với thân phận là cháu ngoại nhưng cậu không có quyền lợi của cháu ngoại, phải đổi theo họ của nhà họ Sở ở Đông Hải, từ nay về sau không còn gọi là Mục Hàn nữa mà là Sở Hàn”.

Điều kiện này của Sở Hùng như một đòn tâm lý.

Thân phận là cháu ngoại nhưng không hề có quyền lợi của cháu ngoại.

Chỉ có thể làm vật đi theo nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Bác hai, bác hơi quá đáng rồi đấy!”, Sở Chiêu Quân nghe vậy bèn hét lên với Sở Hùng.

Mặc dù nói Mục Hàn muốn bước chân vào nhà họ Sở ở Đông Hải đã sự thật không thể xoay chuyển với đám người Sở Nhậm Hành, nhưng họ không cam lòng nên mới làm vậy để khiến Mục Hàn chịu giày vò mới có thể vào được nhà họ Sở ở Đông Hải.

“Thế này nhé, tôi cho cậu một phút”, Sở Nhậm Hành liếc nhìn Mục Hàn nói: “Sau một phút, hoặc là cậu tự mình cút, hoặc là chấp nhận ba điều kiện”.

“Ha ha ha!”

Sở Nhậm Hành vừa dứt lời, Mục Hàn đã ngửa đầu bật cười thành tiếng.

Giống như đang cười nhạo họ.

- -----------------