Thấy cảnh tượng Sở Nhậm Hành ấm ức chịu thua, Sở Nhậm Hòa vô cùng vui vẻ.
Bởi vì trong số nhà họ Sở toàn quốc, nhà họ Sở ở Đông Hải có lợi thế về địa lý, do đó có thể xếp vào hàng ngũ vương tộc.
Những phân nhánh nhà họ Sở khác, thành tựu cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp bậc bán vương tộc.
Mà thực lực của nhà họ Sở ở Nam Hồ ở mức dưới vương tộc, trên bán vương tộc, còn có thể đột phá bất cứ lúc nào.
Do đó, nhà họ Sở ở Nam Hồ vẫn luôn xem thường nhà họ Sở ở Đông Hải, thậm chí còn âm thầm tranh giành vị trí đứng đầu nhà họ Sở toàn quốc với nhà họ Sở ở Đông Hải.
Thấy Sở Nhậm Hành không nói gì, Sở Nhậm Hòa cười tít mắt, nói: “Chú Nhậm Hành này, sao lại sững sờ vậy, mau xin lỗi đứa con hoang này đi, à, không, mau xin lỗi cháu ngoại của chú đi chứ!”
Mục Hàn nhìn chằm chằm Sở Nhậm Hòa.
Mục Hàn đã biết tỏng mưu đồ nham hiểm của lão cáo già này từ lâu.
“Ông ta nên xin lỗi”, Mục Hàn cười khẩy, giơ tay chỉ vào Sở Nhậm Hòa, lạnh lùng nói: “Nhưng ông cũng phải xin lỗi!”
“Tôi xin lỗi cậu ư?”, Sở Nhậm Hòa bật cười, châm chọc nói: “Dựa vào đâu mà bảo tôi xin lỗi cậu chứ?”
“Dựa vào đâu ư?”, Mục Hàn liếc xéo Sở Nhậm Hòa, khịt mũi nói: “Chẳng lẽ ông cho rằng tôi không biết trong lòng ông đang nghĩ gì hay sao?”
“Hơn nữa ông còn cố tình chọn lúc này để đến đây, không phải chỉ để xem trò cười của nhà họ Sở ở Đông Hải à?”
Sở Nhậm Hòa không ngờ Mục Hàn trẻ tuổi vậy mà đầu óc lại rất lanh lợi.
Nếu đã bị vạch trần thì Sở Nhậm Hòa cũng dứt khoát không giả bộ nữa, cụ ta nói thẳng: “Đúng, không sai, tôi đặc biệt tới đây để xem trò cười nhà họ Sở ở Đông Hải đấy!”
“Ngược lại tôi muốn xem thử, nhà họ Sở ở Đông Hải sẽ giải quyết đứa con hoang như cậu thế nào!”
“Ông nói lại lần nữa xem!”, Mục Hàn trừng mắt nhìn Sở Nhậm Hòa, đôi mắt đằng đằng sát khí.
Dù Sở Nhậm Hòa đã từng trải qua những chuyện sóng to gió lớn cũng không khỏi sợ hãi, rùng mình trước ánh mắt của Mục Hàn.
Đồng thời, cụ ta cũng thầm thắc mắc, sao Mục Hàn lại có khí thế lớn mạnh đến vậy?
Thấy Sở Nhậm Hòa sợ hãi, Mục Hàn cũng không làm khó cụ ta nữa.
Anh quay đầu nhìn Sở Nhậm Hành, nói: “Xin lỗi!”
“Không bao giờ!”, Sở Nhậm Hành vẫn ngoan cố như cũ: “Sở Nhậm Hành tôi sống đến tuổi này rồi, sao có thể xin lỗi đứa con hoang như cậu được chứ?”
“Cậu từ bỏ ý định đó đi!”
“Ông sống nhiều năm như vậy rồi, mà giờ này vẫn ngang ngược vô lý!”, Mục Hàn điên tiết, lúc này đã giận tới cùng cực, anh giơ tay lên tỏa ra sát khí lạnh lùng.
Ngay cả không khí cũng bị đóng băng.
Chỉ cần Mục Hàn tung đòn thì Sở Nhậm Hành sẽ mất mạng ngay tại chỗ.
“Ông chết đi!”, Mục Hàn bỗng ra tay.
“Đừng, anh Mục Hàn!”, bỗng nhiên ngay lúc này, một bóng người cản trước mặt Mục Hàn: “Anh Mục Hàn, anh tuyệt đối đừng giết gia chủ!”
Người ngăn cản kịp thời là Sở Chiêu Quân.
Mục Hàn liền thu tay về.
Nghĩ lại hành động vừa nãy của mình, Mục Hàn lập tức bình tĩnh lại.
Tuy lời nói và hành động của Sở Nhậm Hành rất quá đáng, chạm tới giới hạn của Mục Hàn, nhưng dù sao đi chăng nữa Sở Nhậm Hành cũng là ông ngoại ruột của anh, sự thật này không thể nào thay đổi được.
Cháu ngoại ra tay giết ông ngoại là chuyện vi phạm luân thường đạo lý.
Thấy Mục Hàn dừng tay, Sở Chiêu Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Sở Chiêu Quân muốn xoa dịu tâm trạng của Mục Hàn bèn đề nghị: “Anh Mục Hàn, hay là em dẫn anh ra ngoài đi dạo nhé!”
Mục Hàn gật đầu, nói: “Được!”
Sau khi Sở Chiêu Quân dẫn Mục Hàn ra khỏi nhà họ Sở, Sở Nhậm Hòa châm chọc Sở Nhậm Hành vài câu, rồi cũng rời đi.
Nhưng tin tức nhà họ Sở ở Đông Hải có một đứa con hoang đã lan truyền khắp đầu đường cuối ngõ ở Đông Hải.
Suy cho cùng, nhà họ Sở ở Đông Hải cũng là vương tộc, với dân thường mà nói thì mấy tin lá cải của vương tộc còn thú vị hơn mấy chuyện khác.
Bây giờ là thời đại phát triển mạng internet và các phương tiện truyền thông mới.
Tin tức đứa con hoang vừa truyền đi thì các trang giải trí lớn đã đăng lên tin nóng ngay lập tức, không hề e dè mà cứ thế thổi phồng nó lên.
Điều này khiến Sở Nhậm Hành vô cùng đau đầu, cụ ta bỏ điện thoại xuống: “Đúng là tức chết tôi mà! Tên khốn Sở Nhậm Hòa này lại không đếm xỉa tới mặt mũi nhà họ Sở, đi vạch trần khuyết điểm nhà họ Sở ở Đông Hải với người ngoài! Sao lại có cái lý đó chứ!”
“Gia chủ, cháu thấy đáng hận nhất vẫn là Mục Hàn!”, Sở Chí Minh đứng bên cạnh nói: “Nếu không phải do đứa con hoang này thì nhà họ Sở ở Đông Hải chúng ta cũng không đến mức bị động như này!”
“Phải!”, Sở Nhậm Hành gật đầu, nói: “Chuyện đã đến bước này, nếu nó lại xuất hiện ở buổi họp thường niên của nhà họ Sở nữa thì ắt sẽ bị Sở Nhậm Hòa rêu rao lần nữa, chúng ta sẽ càng khó xử hơn!”
“Tôi quyết định, lát nữa sẽ đi tìm nó, bắt nhốt nó lại”.
“Như vậy thì sẽ không ai biết tin tức của nó, một thời gian dài sau ắt sẽ dần quên chuyện này”.
Mục Hàn không hề hay biết ý nghĩ của Sở Nhậm Hành, lúc này anh đang đi bộ trên đường phố Đông Hải cùng Sở Chiêu Quân.
“Anh Mục Hàn, em biết giờ tâm trạng anh không được tốt”, Sở Chiêu Quân nói: “Có điều em biết một chỗ này có thể làm dịu tâm trạng khó chịu của anh!”
“Để em dẫn anh đi nhé!”
Mục Hàn mỉm cười, gật đầu nói: “Được!”
Cả nhà họ Sở ở Đông Hải cộng lại còn không hiền lành bằng cô em họ Sở Chiêu Quân này.
Sở Chiêu Quân dẫn Mục Hàn tới quán bar có tên là “Quán Bar Thị Dã”.
“Đâu chỉ là mùi nhà quê không đâu!”, lúc này, một nam thanh niên khác tên Trương Phong cũng lên tiếng với giọng điệu kỳ quặc: “Hắn là đứa con hoang của nhà họ Sở đang nổi danh trên mạng đó!”
Nghe thấy cụm “đứa con hoang”, Sở Chiêu Quân liền ngẩn người.
Không ngờ chuyện xấu trong nhà đã truyền ra ngoài nhanh như vậy, ngay cả bạn học của cô cũng biết cả rồi.
Đồng thời, Sở Chiêu Quân vô thức liếc nhìn Mục Hàn, không khỏi lo lắng.
- -----------------