“Mục Bá Đạo?”, Mục Hàn đương nhiên biết tên gia nô này của nhà họ Mục ở thủ đô.
Trong những năm Mục Hàn ở nhà họ Mục, vì thân phận con riêng của anh nên trước giờ không được xem trọng. Rất nhiều gia nô đều nhân cơ hội bắt nạt Mục Hàn, chỉ duy nhất tên Mục Bá Đạo đó làm ngơ với anh.
Mục Hàn biết rất rõ rằng không phải là Mục Bá Đạo tốt bụng, không muốn bắt nạt anh, mà là người này tuy thân là một gia nô nhưng trước giờ vẫn luôn kiêu ngạo, không coi Mục Hàn ra gì.
Trong mắt Mục Bá Đạo, Mục Hàn còn không đáng để ông ta bắt nạt.
“Đúng vậy”, Hoàng Điểu gật đầu: “Đại ca, mẹ ruột anh bị giam giữ ở thị trấn Tân Hải bao nhiêu năm nay đều là do Mục Bá Đạo phụ trách trông coi”.
"Còn Mục Bá Đạo cao ngạo, không thèm tự mình trông coi mẹ ruột anh, thế là ông ta giao chuyện này cho ‘Tân Hải Vương’ quản lý, vậy nên mới có chuyện suốt hai mươi năm qua mẹ anh luôn bị đám người ‘Tân Hải Vương’ sỉ nhục đầy bi thảm”.
"Từ một góc độ khác mà nói, Mục Bá Đạo cũng là thủ phạm chính mang lại những cực khổ đau thương suốt hai mươi năm cho mẹ ruột của anh”.
“Tôi biết rồi”, Mục Hàn đầy vẻ nghiêm túc.
"Đại ca, có cần...", Hoàng Điểu đưa tay ra làm động tác cắt cổ.
“Không cần”, Mục Hàn lắc đầu nói: “Chắc chắn Mục Bá Đạo đã biết chuyện tôi đưa mẹ tôi đi rồi. Ông ta sợ không biết phải ăn nói với nhà họ Mục ở thủ đô như thế nào, chắc chắn sẽ tìm đến tận cửa thôi”.
"Tôi cần gì phải đích thân đi đối phó với ông ta?"
“Đúng vậy!”, Hoàng Điểu lập tức hiểu ý: “Một gia nô cỏn con của nhà họ Mục còn không đủ tư cách để đại ca anh xem trọng!”
Nhà họ Lâm ở Sở Dương.
Sau khi Lâm Lợi Cương và Tần Lệ quay về, họ liền nhìn thấy đám người bà cụ Lâm đầy vẻ giận dữ, không khí rất không ổn.
Tần Lệ đầy nghi hoặc hỏi: "Mẹ, mọi người sao thế này? Sao ai nấy đều cứ như kiểu đã xảy ra chuyện gì không vui vậy?”
“Hừ!”, bà cụ Lâm khịt mũi, không để ý tới Tần Lệ.
Tần Lệ hơi ngượng ngùng nhìn sang phía mấy người Lâm Long, Lâm Phi Yến với ánh mắt cầu cứu.
“Thím Lệ, chuyện này thím phải hỏi cô con gái quý giá Lâm Nhã Hiên của thím rồi”, Lâm Phi Yến cáu kỉnh nói: “Thím có biết nó đã làm gì không?”
“Nó đã làm gì?”, Tần Lệ ngây người hỏi.
“Lâm Nhã Hiên đã đón mẹ ruột của Mục Hàn về nhà!”, Lâm Phi Yến đầy vẻ phẫn nộ nói: “Nếu như nói mẹ ruột của Mục Hàn là một người phụ nữ danh gia vọng tộc, con cháu danh môn thì cũng đã đành”.
"Nhưng thím có biết không? Người mẹ ruột đó của Mục Hàn vừa già vừa xấu, lại còn là công nhân vệ sinh, khắp người nhem nhuốc bẩn thỉu, không có chỗ nào sạch sẽ cả”.
Lâm Lợi Cương và Tần Lệ nghe vậy thì đều kinh ngạc.
Lâm Lợi Cương thậm chí còn nói: "Mục Hàn không phải mồ côi sao? Đâu ra mẹ ruột vậy?”
Khi Mục Hàn ở rể nhà họ Lâm, anh đã nói mình mồ côi, không bố không mẹ. Vậy nên nhà họ Lâm vẫn không hề hay biết về lai lịch thực sự của Mục Hàn.
"Vớ vẩn! Mục Hàn nó có phải nhảy ra từ khe đá đâu, chắc chắn là có mẹ ruột rồi”, bà cụ Lâm tức giận nói: “Chỉ là không biết Lâm Nhã Hiên và Mục Hàn tìm đâu ra người mẹ này, cũng không biết là thật hay giả”.
“Được thôi, tạm thời tôi cứ xem như cô ta là thật”, bà cụ Lâm cau mày: “Nhưng mọi người thử nghĩ mà xem, bây giờ thân phận của con bé Lâm Nhã Hiên là gì chứ? Đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thiên Thành, thị trường đã tiến vào đến tỉnh, còn có tập đoàn Phi Long hậu thuẫn, xem như có tiếng tăm rất lớn ở tỉnh rồi”.
Nghe thấy Lâm Nhã Hiên gọi Sở Vân Lệ là ‘mẹ’, Tần Lệ đột nhiên tức điên lên, bà ta quát: “Lâm Nhã Hiên, con gọi linh tinh cái gì đấy? Con chỉ có một người mẹ là mẹ thôi”.
"Con gọi bà công nhân vệ sinh bẩn thỉu này là mẹ là muốn sỉ nhục mẹ sao?”
“Bà ấy là mẹ chồng con, là mẹ ruột của Mục Hàn, sao bà ấy lại không phải mẹ con chứ?”, Lâm Nhã Hiên vặn lại.
Thấy Lâm Nhã Hiên tranh cãi với mẹ ruột cô vì mình, trong lòng Sở Vân Lệ cảm thấy rất áy náy.
- -----------------