ĐIỆN CHỦ Ở RỂ

Chương 620: Tham gia đại hội đấu thầu

Lần này nhà họ Sở ở Đông Hải đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn qua đó nhận tổ quy tông, Lâm Nhã Hiên không đi.

Nhưng hôm nay cô không đi làm mà ở nhà, đích thân xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon, để tiếp đón Sở Vân Lệ và Mục Hàn.

Cho dù Lâm Nhã Hiên là cô chủ nhà họ Lâm ở Sở Dương, gần như chưa từng xuống bếp bao giờ, tay nghề nấu ăn cũng kém xa Sở Vân Lệ, nhưng bữa cơm này, Sở Vân Lệ thấy rất ngon miệng.

Lúc ăn cơm, Mục Hàn hỏi Lâm Nhã Hiên: "Chuyện đấu thầu dự án trăm tỷ tệ kia thế nào rồi?"

Tuy Thịnh Uy Khống Cổ rất bá đạo, khiến phía dự án đổi ý, nhưng theo quy tắc liên quan, Lâm Nhã Hiên vẫn có thể tham gia đấu thầu lần nữa.

“Ngày mai sẽ tiến hành đấu thầu”, Lâm Nhã Hiên gật đầu đáp: “Em đã chuẩn bị xong rồi, em không tin Thịnh Uy Khống Cổ có thể một tay che trời!”

“Em nhất định phải lấy được dự án trăm tỷ tệ này!”

Chỉ cần lấy được dự án này, thì địa vị của Lâm Nhã Hiên trong nhà họ Lâm ở Sở Dương sẽ tăng vọt, lời nói cũng có trọng lượng hơn, có thể sánh với bà cụ Lâm.

Đến lúc đó, Lâm Nhã Hiên có thể tự do quyết định việc chung thân đại sự của mình.

Chứ không bị nhà họ Lâm can thiệp nữa.

“Nhã Hiên, em cứ cẩn thận một chút thì hơn”, Mục Hàn dặn dò: “Người phụ nữ Dương Tử Yên này không phải loại người tốt lành gì! Mấy năm trước lúc ở Sở Dương, cô ta đã rất xảo quyệt rồi”.

“Em cũng nghĩ đến chuyện này rồi”, Lâm Nhã Hiên nói: “Nên em đã tìm Phương Viên, lấy danh nghĩa của tập đoàn Thiên Thành và tập đoàn Phi Long để tham gia buổi đấu thầu”.

“Dương Tử Yên dù có trăm phương nghìn kế cũng không ngờ đến đâu, cho dù cô ta giở trò hãm hại em, thì bạn thân Phương Viên của em vẫn sẽ đến được buổi đấu thầu, giành được dự án trăm tỷ tệ này”.

Thấy Lâm Nhã Hiên tràn đầy tự tin như vậy, Mục Hàn cũng không đả kích cô, chỉ thản nhiên nói: “Em sắp xếp ổn thỏa là được”.

Trong mắt Mục Hàn thì Lâm Nhã Hiên vẫn còn quá ngây thơ.

Những gì cô ấy nghĩ đến thì chắc chắn Dương Tử Yên cũng nghĩ đến.

Nếu không, với chút mưu mô của Dương Tử Yên, sao có thể nhanh chóng leo lên làm quản lý cấp cao của Thịnh Uy Khống Cổ trong mấy năm ngắn ngủi chứ?

Chắc chắn là tâm cơ của Dương Tử Yên đã phát huy vai trò quan trọng.

Ở bên khác.

Đông Hải.

Trong tòa nhà trụ sở chính của Thịnh Uy Khống Cổ.

Thân là tổng giám đốc, Mục Diệp đang ngồi trong văn phòng, hơi thấp thỏm bất an.

Mục Diệp cứ cảm thấy mí mắt phải giật giật, dường như có dự cảm không lành.

“Reng reng…”

Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên.

Mục Diệp bỗng rùng mình, giơ tay ra nhấc điện thoại.

“A lô!”, nghe thấy giọng nói ở đầu bên kia điện thoại, Mục Diệp lập tức thẳng lưng, dáng vẻ cung kính, nói: “Vâng vâng! Tôi chắc chắn sẽ làm được, không phụ sự kỳ vọng của cậu!”

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Mục Diệp lập tức gọi Dương Tử Yên và mấy quản lý cấp cao đến.

“Tôi vừa nhận được một cuộc điện thoại”, Mục Diệp nhìn một lượt các quản lý cấp cao này, vẻ mặt đắc ý nói: “Có biết là ai gọi cho tôi không?”

Đám người Dương Tử Yên đều lắc đầu.

“Là trưởng lão sao?”, có người hỏi.

“Ha ha! Trước mặt người này thì trưởng lão chẳng là gì cả”, Mục Diệp vô cùng kiêu ngạo nói: “Không đoán được chứ gì? Tôi nói cho các người biết, người vừa gọi cho tôi chính là cậu chủ Mục Sảng!”

“Cậu chủ Mục Sảng đích thân gọi điện cho tôi!”

Mọi người nghe thấy thế đều không khỏi há hốc miệng.

Mục Sảng là con trai của Mục Thịnh Uy – gia chủ đương nhiệm của nhà họ Mục ở thủ đô, cũng là người thừa kế số một của nhà họ Mục.

Để phòng ngừa bất trắc, Lăng Sở Sở thậm chí còn lựa chọn mấy người giỏi giang, lập thành đội bảo vệ để hộ tống Lâm Nhã Hiên.

“Sở Sở, đại hội đấu thầu hôm nay rất quan trọng đối với tôi, cô phải hành sự thật cẩn thận đấy”, Lâm Nhã Hiên còn dặn dò Lăng Sở Sở: “Đối thủ rất có khả năng sẽ gây phiền phức cho tôi giữa đường”.

Lăn lộn trong giới kinh doanh nhiều năm như vậy, thực ra Lâm Nhã Hiên cũng biết khá nhiều về các mánh khóe chiến tranh thương mại.

Nhất là khi tham gia các hoạt động đấu thầu quan trọng, để xử lý đối phương, các đối thủ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Tôi hiểu”, Lăng Sở Sở gật đầu nói: “Tôi sẽ hộ tống cô đến địa điểm đấu thầu”.

- -----------------