Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 4

Thái độ của Đỗ Minh Nguyệt khiễn Lâm San nhất thời cảm thấy đúng là trời không tuyệt đường sống của con người. Nói không chừng, ông trời đã từ mẹ kế biến thành mẹ ruột.

Thế nhưng, rất nhanh, nàng liền hối hận: Công chúa đuổi mình đi thì mình ngủ ở đâu bây giờ? Không thể cứ mặc hỉ phục ngồi chồm hỗm ở cửa phòng cả đêm được. Nếu bị người trong cung chứng kiến, mặt mũi nàng biết để đi đâu?

Đang lúc tâm tình rối rắm, nàng lại cảm thấy đói bụng.

Đối với việc thành thân mà nói, khổ nhất là tân lang và tân nương. Tuy tân nương cả ngày không được ăn uống gì nhưng dù sao cũng được ngồi yên một chỗ, không như tân lang nàng, phải khổ sở ứng phó với đám hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan. Khổ nhất là phải nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt mà không thể ăn.

Không nghĩ đến thì thôi, bây giờ nghĩ đến thức ăn, nàng lại thấy dạ dày réo ầm ĩ.

Thôi kệ, không lo lắng nữa, tìm cái ăn quan trọng hơn!

Lúc này, một thái giám tuần tra đêm đi ngang qua, Lâm San vội kéo hắn vào một góc.

Tiểu thái giám đáng thương, đang đi tuần tra giữa đêm lại bị một người mặt mũi trắng bệch, mặc y phục đỏ thẫm kéo lại, sợ đến mất hồn mất vía.

"Cứu..."

"Hừ!" Lâm San vội lấy tay che miệng hắn, "Kêu la cái gì? Ta là Phò mã đây!".

Phò...Phò mã?!? Tiểu thái giám khó khăn lắm mới bình tâm lại được, nương theo ánh trăng, mới phát hiện đối phương hình như đúng là Phò mã, lập tức cảm thấy khẩn trương. Mẹ ơi! Phò mã giờ này đáng ra phải ở trong tân phòng cùng Công chúa chứ, tại sao lại chạy đến đây, dùng ánh mắt đắm đuối nhìn mình như vậy?

Chết rồi, Phò mã không phải là có sở thích đặc biệt chứ!!!

Tiểu thái giám căng thẳng vô cùng, run run hỏi : "Phò mã gia, ....tiểu nhân....Có....có chuyện gì sao?".

Lâm San cười giả lả, nhìn hắn nói "Ngươi tên gì?".

"Bẩm Phò mã gia, tiểu...tiểu nhân tên Phúc Toàn.".

Hừm, là một tiểu thái giám nhát gan, dễ bắt nạt nha!! Lâm San hai mắt sáng ngời, nói tiếp "Phúc Toàn, ngươi giúp ta một việc, được không?".

Xong đời, tám chín phần là cái ý kia!!! Tiểu Toàn tử lại càng sợ hãi, cả người run lẩy bẩy.

"Phò mã gia....Ngài....ngài....Có gì phân phó....".

"Ngươi cởi quần áo ra."

Thật...thật sự?!!? Tiểu Toàn tử thiếu chút nữa ngất xỉu.

"Bẩm...bẩm Phò mã gia....Tiểu nhân....tiểu nhân....nhưng....nhưng".

"Nhưng nhị cái gì!! Cởi ra nhanh lên!" Lâm San bực mình nói, tiểu thái giám này , ta cũng chỉ muốn mượn y phục của ngươi mà thôi, ngươi làm gì mà căng thẳng như thấy ma vậy!

Bị dáng vẻ tức giận của Lâm San doạ, Tiểu Toàn tử trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh!

"Phiền phức!" Lâm San nhíu mày, đành tự thân vận động,tự túc là hạnh phúc nha!

Người Phúc Toàn khá nhỏ nên nàng mặc vừa như in bộ y phục thái giám này. Tâm tình vô cùng tốt, nàng thừa dịp bóng đêm chuồn ra khỏi sân.

Quá trình tìm thức ăn cũng rất thuận lợi, trong bộ dạng của một tiểu thái giám, nàng chỉ cần vào ngự thiện phòng, nói dối là Công chúa đói bụng, muốn dùng điểm tâm, thu hoạch được không ít.

Đây chính là trí tuệ của người hiện đại!

Lâm San đắc ý vô cùng, ôm chỗ điểm tâm, hoàng cung to như vậy, nàng đến bên cạnh một hòn giả sơn, ngồi xổm mà ăn.

Haiz, khẩu vị người cổ đại cũng thật khác lạ, còn không bẳng một gói khoai tây chiên tám đồng ở hiện đại. Cũng không biết làm sao mà đám Hoàng tử, Công chúa có thể nuốt trôi.

Lâm San mặc dù phàn nàn nhưng vì cái bụng đói, đành cố nuốt chỗ điểm tâm, định ăn xong rồi tìm đại chỗ nào đó mà ngủ, ai ngờ ăn nhanh quá....Nghẹn!!!

"Nước...nước...nước" Lúc này, Lâm San không khỏi cảm thấy bi ai. Nàng cứ nghĩ, mình mà bị bại lộ thân phận, chịu tội tru di cửu tộc, chết một cách bi bi tráng tráng, lại không nghĩ rằng kết cục hiện giờ của mình đổi thành nghẹn mà chết!!!

Nước! Ta cần nước!!!!

Con người bình thường khi cuống lên thường làm việc mà không suy nghĩ. Tuy rẳng Lâm San làm việc cũng có suy nghĩ nhưng lần này hoàn toàn sử dụng bản năng. Bỗng dưng thấy có người đi qua, nàng không kịp suy nghĩ, vội vàng ôm chầm lấy cánh tay người ta.

"Nước....nước....ta cần nước" Người nào đó giơ nanh múa vuốt, cầu xin.

Đối phương ngẩn ra, không kịp phản ứng.

"Nước...nước" Lâm San nghĩ thế là xong, thì lại liếc thấy trong tay đối phương cầm một bầu rượu, không nói hai lời, cướp lấy uống.

"Khụ...khụ..." Sau một hồi ho khan, cục nghẹn trong cổ rốt cục cũng trôi xuống.

Cuối cùng cũng giải quyết xong!!! Lâm San cảm thấy cực kì hãnh diện, thở hắt ra, đưa bầu rượu cho đối phương "Huynh đê, cảm tạ!".

Đối phương vẫn tiếp tục im lặng, đứng yên ở đó như một pho tượng.

Lâm San cũng không quan tâm lắm...giờ đã là nửa đêm, hoàng thân quốc thích chắc chắn đã về cung nghỉ ngơi, người này chắc chỉ là một thị vệ, có lẽ sẽ không có vấn đề gì lớn, thờ ơ nói: "Huynh đệ, ngươi đừng trách ta, ta thấy mùi vị rượu cũng không có gì đặc biệt, cùng lắm ngày mai ta đền ngươi một bầu rượu khác! Huynh đệ, sao ngươi không nói gì? Huynh đệ...".

Hả! Lâm San ngẩn ra.

Ôi chao! Không ngờ người này đẹp trai như vậy!

Chỉ thấy đối phương mặc y phục của thị vệ, phong thái hiên ngang, khuôn mặt anh khí mười phần, sống mũi cao thẳng, mơ hồ lộ ra một khí thế bức người, nếu không phải hắn mặc y phục của thị vệ, Lâm San chắc chắn sẽ cho rằng mình xui xẻo mà đụng phải một hoàng tử hay một đại nhân vật nào đó.

(anh khí: có khí khái anh hùng)

Không hổ là Hoàng cung,đến một thị vệ cũng anh tuấn như vậy, Lâm San bổng hiểu được, đời người quả thật rất hạnh phúc.

"Huynh đệ, ngươi lớn lên anh tuấn như vậy , đừng có giữ mãi bộ dáng nghiêm túc ấy nữa, cười lên một cái xem nào!".

Khoé miệng đối phương giật giật.

"Chỉ là một bầu rượu thôi mà, sao ngươi keo kiệt vậy? Ta hiểu rồi, bổng lộc của ngươi chắc cũng không nhiều lắm? Ta nói cho ngươi biết, cấp trên chỉ quan tâm đến bản thân mình, đâu thèm quan tâm tới sống chết của cấp dưới? Cũng không biết là ai quản lý việc bổng lộc nhỉ..." Lâm San bắt đầu lảm nhảm.

"Thái tử" Đối phương bỗng nhiên nói.

Lâm San suýt nữa ngất xỉu, ngươi không những anh tuấn như vậy, thanh âm còn dễ nghe, định không cho người ta sống sao?

"Thái tử cũng rảnh rỗi thật, quản cả việc bổng lộc? Tuy vậy, tiền ai người nấy quản vẫn tốt hơn. Này, rượu này là rượu gì vậy? Sao ta thấy choáng váng quá?..." Đang nói chuyện, nàng bỗng thấy mình không đứng vững được nữa.

"Ngươi đỡ ta, ta không đứng nổi nữa...Ta..." Lâm San không kịp suy nghĩ nhiều, bám lấy cánh tay người kia.

Sau đó, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Ngất xỉu, nhưng nàng vẫn không quên sờ soạng mấy cái.

Ôi, sờ thật thích....Ôi, ta hôn mê!