Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Chương 56

Cảm giác vì dân trừ hại thật tốt, thế nên ác mộng tích tụ trước đó của Lâm San trở thành hư không, hai ngày sau nàng đều ăn no ngủ ngon, nhàn nhã không có gì làm đành ôm hộp bảo vật kia của mình tính toán.

"Đây có thể dùng để mua một tòa nhà ở Giang Nam." Lâm San rút ra một tấm ngân phiếu đặt lên bàn, "Còn đây có thể mua vài mẫu ruộng, hai con trâu. Còn có, Tiểu Lục, ngươi nói ta dùng này tấm này mở khách sạn tốt hơn hay là mở tiệm rượu tốt hơn?"

Tiểu Lục nhìn Lâm San: "Công tử, trước kia ngài không phải đã nói sẽ mở thanh lâu sao?"

"Đó là trước kia!" Lâm San liếc Tiểu Lục một cái, "Ta nghĩ qua rồi, thanh lâu nhiều mỹ nữ như vậy, dụ hoặc quá lớn, dễ dàng gặp chuyện không may. Hơn nữa thanh lâu rất phổ biến, không có cách nào thể hiện được khí chất xuất trần của ta nên ta đã thay đổi chủ ý, ta muốn mở khách sạn! Tên gọi sẽ là Long Môn khách sạn kiêm mua bán bánh bao!"

Tiểu Lục hiển nhiên bị lôi cuốn: "Công tử, ý tưởng của người thật sự không giống người thường."

"Đó là đương nhiên!" Lâm San dương dương tự đắc, "Ta còn tính mở tiêu cục, mở rộng nghiệp vụ áp tải!"

"Ngươi tính đặt tên gì cho tiêu cục kia?"

Lâm San xoay đầu nghĩ nghĩ: "Có! Kim Đao tiêu cục!"

Tiểu Lục mới uống trà uống xong, thiếu chút nữa sặc chết, ai oán nhìn Lâm San: "Công tử, ngài không quên được kim đao sao?"

"Vô nghĩa, đó là vàng!" Lâm San đương nhiên lắc đầu.

Tiểu Lục không nói gì, một lát sau mới lại nói: "Nói đến kim đao, tính ngày thì chắc hôm nay Liên đại nhân sẽ trở về."

"Ừ." Lâm San gật đầu, ra vẻ bình tĩnh.

Tiểu Lục lập tức hưng phấn: "Công tử, chi bằng chúng ta đến cửa cung chờ Liên đại nhân?"

"Phi! Ngươi đúng là không có tiền đồ, có cô nương nào làm vậy sao? Phải rụt rè, hiểu không?"

Tiểu Lục ủy khuất lầu bầu: "Là ai sáng sớm vụng trộm núp sau tượng đá nhìn người ta, còn rụt rè..."

"Ngươi nói cái gì?"

"Nô tỳ gì cũng chưa nói!" Tiểu Lục vội vàng lắc đầu.

"Vậy còn được." Lâm San hừ một tiếng rồi bắt đầu đếm số ngân phiếu kia, lúc đếm tới lần thứ ba, nàng rốt cục nhịn không được đem ngân phiếu bỏ vào hộp, ngẩng đầu nói với Tiểu Lục: "Nếu không, chúng ta ra đó xem sao?"

"... Công tử, phải rụt rè!"

"Con mẹ ngươi! Ta đi đón kim đao không phải đón người!" Nàng nói xong cất hòm rồi kéo Tiểu Lục ra ngoài.

Đáng thương cho Tiểu Lục, trà mới uống một nửa liền không đầu không đuôi bị Lâm San kéo đi ra ngoài.

Đỗ Hạo đã sớm dẫn người lên rồi. Đứng trên đài cao có thể nhìn ra xa hơn. Ánh mắt hắn chăm chú vào con đường rộng lớn ngoài cổng hoàng thành thẳng tắp xuyên qua toàn bộ kinh thành, ngã tư đường là nơi phồn hoa nhất, bao nhiêu vinh hoa phú quý, bao nhiêu vàng son choáng ngợp đều ở đó.

Nhưng ngoài cửa thành phồn hoa lại là mấy vạn đại quân của Đỗ Diệp đang đóng binh, mỗi một tướng sĩ đao trên tay từng chĩa vào kẻ thù ngoài biên cương thì nay lại nhắm vào quốc gia của mình, con dân của mình, ngôi vị hoàng đế của mình.

Đó là hoàng tộc thân thích sao? Vĩnh viễn thân tình, máu mủ tình thâm sẽ chống không lại quyền lợi dụ hoặc, huyết mạch tương tàn. Hắn nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, định hưởng thụ bình tĩnh cuối cùng khó thấy này nhưng không khí đã đầy bất an, hết sức căng thẳng nào đó đang rục rịch kéo đến.

"Điện hạ, có người đến !" Binh lính quan sát từ xa phi ngựa đến tường thành cấp báo.

"Đi, xuống đó xem!" Đỗ Hạo xốc lại tinh thần, hắn biết thắng bại chỉ mới bắt đầu.

Đỗ Hạo cùng đám người đang chờ đi xuống, cửa thành chậm rãi mở ra, hai con ngựa lao như điên tới cửa cung, kim đao bên hông người đang chạy sáng lập lòe.

Trong đám người, Tiểu Lục nói với Lâm San: "Công tử, mau nhìn! Kim đao!"

"Tiền đồ!" Lâm San nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng nhịn không được mỉm cười, nhìn ra cửa tâm tình chờ mong. Dần dần, tiếng vó ngựa ngày càng rõ, hai bóng dáng cao lớn ngăm đen mang theo bao nhiêu hy vọng của mọi người nhưng ngay lúc đó, biểu tình trên mặt Lâm San cứng đờ.

Khuôn mặt kia... không mang mặt nạ!

Cùng lúc đó, trên mặt Đỗ Hạo cũng có chút thay đổi, từ lúc thấy Cố Tả đi vào biểu hiện thực quỷ dị.

Rốt cục ngựa đã tới trước mặt, Cố Tả lập tức nhảy xuống, quỳ rạp trước mặt Đỗ Hạo. Trên người hắn vết máu loang lổ, vẻ mặt dơ bẩn, nhìn qua đã biết hắn vừa trải qua một hồi ác chiến. Cận thần của hắn thần tình ngưng trọng khác thường.

"Thần đáng tội chết vạn lần, có thể hoàn thành nhiệm vụ điện hạ sai phái, thỉnh điện hạ giáng tội!" Cố Tả quỳ rạp trên đất, thanh âm chấn động tâm can mỗi người đang có mặt tại đây.

Cửa cung náo nhiệt lập tức trở nên yên tĩnh dị thường, Đỗ Hạo sắc mặt âm trầm, xám như tro tàn, thật lâu sau mới khàn khàn nói: "Liên đại nhân đâu?"

"Khởi bẩm điện hạ, bọn thuộc hạ cùng tiến vào rừng, bị phục kích, phản đồ Xích Phi gian trá, Liên đại nhân gặp chuyện đã ngã xuống vực. Thuộc hạ cùng Thường Ngộ đã xuống tìm kiếm, bất đắc dĩ dưới đó sông chảy xiết, chỉ tìm được kim đao của Liên đại nhân."

Cố Tả không nói gì thêm, dâng kim đao bên hông lên, còn có cả mặt nạ Liên Phong, chất bạc bị tịch dương phủ lên một tầng màu vàng bi tráng.

Đỗ Cảnh không sai thái giám bên người lại lấy mà bước lên cầm mặt nạ trong tay Cố Tả. Cùng lúc đó, trong đám người phía sau bỗng nhiên truyền đến một trận xì xào, có cả tiếng Tiểu Lục gào lên: "Không tốt, người đâu mau tới! Phò mã té xỉu!"

Đỗ Hạo trầm xuống, quay đầu liền thấy người té xuống kia, nhìn Lâm San mặt mày tái nhợt, tim như bị cào xé đau nhói. "Còn không đi? Mau truyền Thái y!"

"Truyền Thái y!" Bỗng chốc có đủ thanh âm ầm ĩ, vài thị vệ luống cuống tay chân định nâng Lâm San dậy nhưng ngay sau đó đã bị một đôi tay hữu lực đoạt lấy.

Đỗ Hạo vô cùng vội vàng, ôm lấy Lâm San đi về tẩm cung, phía sau một đám hạ nhân luống cuống tay chân kêu khóc, nhất thời ở cửa cung không ai chú ý tới một tiểu thái giám thừa dịp hỗn loạn rời đi về hướng cung điện của đại hoàng tử.

"Khởi bẩm điện hạ, thuộc hạ tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không sai." Trong Hoa Khánh cung, mật thám đông cung Hàn Anh vốn là tâm phúc của Đỗ Diệp đang bẩm báo lại toàn bộ sự việc vừa chứng kiến.

"Sao?" Đỗ Diệp bất động thanh sắc, bình tĩnh nói, "Ngươi thấy Phò mã quả thật hôn mê bất tỉnh?"

"Thuộc hạ đã nhìn kỹ, thiên chân vạn xác, không thể là giả vờ được."

Đỗ Diệp bỗng nhiên cười rộ lên: "Thái tử cùng thị vệ tranh giành nữ nhân, thú vị, rất thú vị!"

"Điện hạ, nếu hoàng thượng hẳn phải chết, chuyện ngoài thành kia..."

Đỗ Diệp ánh mắt lập tức sắc bén: "Chuyện này khi nào mới đến lượt ngươi hỏi?"

Hàn Anh sợ tới mức vội vàng quỳ xuống: "Thuộc hạ lắm miệng, thuộc hạ biết sai rồi! Mong điện hạ thứ tội!"

"Đứng lên đi." Đỗ Diệp phất phất tay áo.

"Tạ điện hạ tha tội, tạ điện hạ tha tội!" Hàn Anh run run đứng lên, không ngờ đã bị dọa đến đổ mồ hôi.

"Ngươi nhớ kỹ, làm việc cho bổn vương, không hỏi không nói, chỉ cần nghe lệnh làm theo, hiểu không?"

"Thuộc hạ hiểu được."

"Được, đi đi."

"Thuộc hạ cáo lui..." Hàn Anh nhẹ nhàng thở ra, xoay người rời đi, vừa bước ra cửa đột nhiên bị thủ hạ của Đỗ Diệp một kiếm đâm xuyên tim, ngã xuống.

Trước khi chết, Hàn Anh cuối cùng quay đầu, bất khả tư nghị nhìn Đỗ Diệp mặt không đổi sắc đang ngồi ở sau: "Điện hạ, vì... Vì sao..."

Đỗ Diệp chậm rãi đến trước mặt hắn, đứng khoanh tay, có chút thất vọng nhìn hắn: "Không hỏi không nói, vừa rồi ngươi đã đáp ứng bổn vương, sao còn chưa rõ?"

Đang nói, thủ hạ kia đã rút kiếm ra, Hàn Anh quỳ rạp xuống, trâng trối trong chốc lát, rốt cục mở to mắt mà chết.

"Không hỏi không nói, cũng là chết, hiểu chưa?" Đỗ Diệp nhìn qua người vừa ra tay kia nói.

"Thuộc hạ hiểu được."

Thi thể Hàn Anh bị tha ra ngoài, trên cửa còn một vũng máu đỏ sẫm, tựa hồ biểu thị trận huyết tinh không lâu sau sẽ bắt đầu.

Cùng lúc đó, ở Minh Nguyệt cung, Đỗ Hạo lo lắng đứng trong phòng, Thái y đang bắt mạch cho Lâm San.

"Điện hạ yên tâm, Phò mã chính là bị kích thích quá độ, không đáng lo ngại, chỉ cần uống thuốc, nghỉ ngơi một lát liền có thể tỉnh lại." Thái y dứt lời liền cùng Tiểu Lục ra ngoài sắc thuốc.

Đỗ Hạo đi đến trước giường, nhìn Lâm San mặt mày tái nhợt, mắt nhắm nghiền, môi không còn chút máu, tim đau đớn. Một khắc kia, hắn ghen tị, ghen tị với thân thế của Liên Phong, ghen tị với những gì Liên Phong trải qua, thậm chí ngay cả việc hắn ngã xuống vực cũng ghen tị. Nếu người ngã xuống kia là ta, ngươi sẽ vì ta thương tâm sao?

Tay hắn nhịn không được sờ lên gương mặt đang hôn mê của Lâm San, tư vị chua xót quanh quẩn trong lòng...

Đúng lúc này, Lâm San bỗng nhiên mở mắt, im lặng nhìn Đỗ Hạo.

"Liên Phong?" Lâm San hô lên, thanh âm nhẹ nhàng.

Đỗ Hạo không lắc đầu, chỉ nắm tay Lâm San liền bị nàng gạt ra.

"Ngươi không phải Liên Phong..." Lâm San tự nhủ, "Liên Phong đi tìm thuốc giải còn chưa về, trời đã tối rồi, nếu hắn lạc đường thì sao? Đường về xa như vậy, hắn nhất định đói bụng lắm, ta phải chuẩn bị đồ ăn cho hắn." Nói xong, Lâm San định đứng lên.

Từng câu của nàng giống như kim đâm vào người, Đỗ Hạo nén đau, ngăn Lâm San lại: "Ngươi vừa tỉnh, đừng ngồi dậy."

"Ngươi không cần ngăn ta, ta phải lột chút hạch đào, Liên Phong thích ăn hồ đào, chính là hắn ngượng ngùng nên thế nào cũng phải là ta lột cho hắn..." Lâm San dường như hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng của chính mình, vô luận Đỗ Hạo cản trở thế nào vẫn kiên trì đứng lên, lục tung tìm hạch đào.

"A? Hạch đào đâu? Nhất định là Tiểu Lục ăn vụng, lần tới ta phải mắng nàng..."

"Lạc Lạc, ngươi đừng như vậy, Lạc Lạc!" Đỗ Hạo vội vàng ngăn Lâm San đang muốn đi ra ngoài tìm Tiểu Lục, "Đừng như vậy, ngươi còn chưa tỉnh, ngủ một chút rồi đi được không, ngoan..."

"Ta rất thanh tỉnh, ngươi đừng ngăn ta! Ta còn muốn ra cửa thành chờ Liên Phong, hắn còn chưa về, nhất định ta phải chờ hắn, hắn mới về, hắn muốn ta chờ hắn, ta đi..." Thanh âm của nàng càng ngày càng nhẹ, rốt cục thấp giọng khóc, "Ngươi... Ngươi đừng ngăn ta nha... Đừng ngăn ta... Van cầu ngươi... Van cầu ngươi..." Nàng rốt cục chịu không nổi nữa, chân mềm nhũn, thiếu chút nữa té trên mặt đất.

Đỗ Hạo ôm chặt lấy nàng, cảm giác nữ nhân trong lòng khóc vì tuyệt vọng, mỗi một tiếng đều xé rách tâm can. Hắn yêu nữ nhân khóc vì một nam nhân khác nhưng hắn lại bất lực, chỉ có thể ôm nàng, ôm thật chặt.

Lâm San khóc thật lâu, tư duy hoàn toàn hỗn loạn, mắt mê man, một mặt khóc một mặt mắng chửi: "Liên Phong! Tháng ba ta tiến cung, con mẹ nó ngươi tới đón ta, bắt ta lên ngựa! Mười tám tháng ba, ngươi ngay cả rượu có xuân dược cũng không rõ, nếu ta không một gậy đánh ngươi hôn mê, ngươi có phải đã chuẩn bị làm cha hay không? Hai mươi tháng ba, ngươi bị đòn còn cậy mạnh, ta không bôi thuốc cho ngươi, ngươi tính chịu đau mà chết sao? Tháng năm, ngươi để lại cho ta một con ngựa hư hỏng không nghe lời, khinh thường ta, tính tình y hệt ngươi! Mười lăm tháng sáu, ngươi thừa lúc ta hôn mê, vụng trộm thay quần áo cho ta có phải không? Ngươi cái đồ sắc lang, ăn đậu hủ bỏ chạy, ngươi nghĩ ta không biết là ngươi sao? Tháng bảy, ngươi đoạt ngọc bài của ta còn không biết xấu hổ nói đó là sính lễ... Mười sáu tháng chín, ngươi đáp ứng ta đợi khi tìm được thuốc giải sẽ trở lại dẫn ta đi, hiện tại đã qua năm ngày, ngươi sao còn chưa trở lại, ngươi có phải nam nhân hay không? Nói không giữ lời, ngươi đem sính lễ trả lại cho ta... Trả lại cho ta..."

Nàng cứ vậy vừa khóc vừa mắng, đến khi mệt lả không nói được, tiếng khóc càng ngày càng nhỏ, rốt cục đã ngủ trong cơn hỗn loạn.

Lúc tiếng khóc cuối cùng trong lòng biến mất, Đỗ Hạo nhẹ nhàng thở dài, hắn nhắm mắt lại, một khắc kia, hắn nghĩ mình đã hiểu được, có lẽ nữ nhân này thật sự lựa chọn không sai...