Điện Quang Ảo Ảnh

Chương 38: 38 Sắp Xếp Thời Gian Đi Tôi Sẽ Ăn Tối Với Cô Ấy - Vĩ Trang Nói

Hướng Tiểu Viên, Phương Hạo và Trâu Nhất Nhuỵ đang tập dợt ở sảnh phụ nhỏ của khách sạn.

Ngay từ đầu họ có chút khó khăn và luôn bị lạc nhịp, không phải Phương Hạo gãi đầu nói: "Chị Tiểu Viên, em vẫn không hiểu" thì cũng là Trâu Nhất Nhuỵ nói: "Này, cô đừng nghiêm khắc như vậy".

Ba người bọn họ ngày nào cũng quay phim cùng nhau, tuổi tác không quá chênh lệch nên nhanh chóng trở nên quen thuộc, nhưng đêm nay mới thật sự kéo gần khoảng cách hơn, rất nhanh đã nói cười với nhau.

Tiểu Viên đã rất kiên nhẫn, mỗi lần tập là mỗi lần giảng.

Trâu Nhất Nhuỵ không phải là người không biết phân biệt tốt xấu, huống hồ phương pháp này đối với cô là có lợi nhất.

Mặc dù vẫn chưa quen trước sự ưu ái đột ngột của Hướng Tiểu Viên, nhưng ngoài mặt cô cũng đã thả lõng rất nhiều, trở nên nghiêm túc hơn, từ từ bắt kịp nhịp điệu.

Khi bầu không khí tốt lên, Phương Hạo cũng tiến vào trạng thái.

Đợi lúc ba người nhìn thời gian thì đã gần 12h.

Hướng Tiểu Viên đã quá buồn ngủ, "Không ấy tối nay đến đây thôi, ngày mai quay phim rồi nói tiếp...".

Ngược lại, Trâu Nhất Nhuỵ đang rất hào hứng, "Diễn xong trang này trước đi rồi hãy đi".

Phương Hạo cũng có tinh thần hăng hái, "Vậy chúng ta diễn một lần đi".

Tiểu Viên ngáp một cái, "Ôi, thứ lỗi cho tôi...!Nếu hai người muốn luyện tập, tôi xin rút lui trước...".

Ngay khi Trâu Nhất Nhuỵ đang định nói, chuông điện thoại reo lên, tìm kiếm sau một hồi, nó hóa ra là của Phương Hạo.

Phương Hạo nhìn thấy tên trên màn hình, vuốt một cái, chuông điện thoại liền tắt.

Cậu ta hơi nhíu mày nhưng không để lộ dấu vết, sau đó mỉm cười, "Vậy thì luyện thêm nửa tiếng nữa đi?".

"..." - Ngay khi Trâu Nhất Nhuỵ đang định trả lời thì bị tiếng chuông thứ hai dành trước, Phương Hạo nhấn tắt một lần nữa.

Trâu Nhất Nhuỵ và Hướng Tiểu Viên nhìn nhau, Tiểu Viên nói: "Sao cậu không nghe máy?".

"Đúng vậy", Trâu Nhất Nhuỵ cười có chút trêu chọc, "Là bạn gái à? Mau nghe máy đi, chậm là không tốt đâu".

"Chỉ là bạn mà thôi", nụ cười Phương Hạo hơi mất tự nhiên, "Vậy em xin về trước".

Cậu ta vội vàng xoay người rời đi, mặc dù bước nhanh nhưng bọn họ vẫn nghe thấy tiếng chuông thứ ba.

"Gọi liên tiếp như vậy, chắc chắn là bạn gái" – Trâu Nhất Nhuỵ nói.

Tiểu Viên vươn vai, "Cũng có thể là mẹ cậu ấy?".

Trâu Nhất Nhuỵ bật cười.

Nếu có điều gì trên thế giới này khiến các cô gái trở nên thân thiết ngay lập tức thì đó chính là chuyện phiếm.

Cô ấy cười, "Hoặc là bạn gái cậu ấy, hoặc là mẹ, nếu không thì là bạn gái như mẹ".

Tiểu Viên nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.

Trâu Nhất Nhuỵ nhìn cô vài lần, vẻ mặt thăm dò, "Về sau, cô với Vĩ Gia Bảo cũng không tốt lên hả?".

Tiểu Viên bị câu hỏi bất ngờ của cô ấy làm cho giật mình, sau khi nghe rõ thì không nói nên lời, "Tất nhiên là không rồi".

"Tôi cũng đoán vậy, nếu không thì cô sẽ không...", Trâu Nhất Nhuỵ kịp thời ngậm miệng lại, lộ ra vẻ "cô biết đấy".

Tiểu Viên liếc nhìn cô ấy, "Cô vẫn để ý đến tôi ha".

Lúc đó, trong đợt quảng bá trước và sau khi phát hành "Lựa Chọn", cô không hề nhắc tới tôi, người có rất nhiều vai diễn với cô, vì không nghĩ tới có thể hợp tác một lần nữa đúng không?

Trâu Nhất Nhuỵ thực sự hiểu được ẩn ý của cô, cô ấy có chút xấu hổ, "Vậy cô cũng biết rồi, Vĩ Gia Bảo là người đã nói là làm, ngoại trừ chị Thần Ảnh dám nhắc đến cô thì còn có ai dám nhắc tới nữa!".

Nhắc tới Hà Thần Ảnh, Tiểu Viên nhớ tới chị ấy đã chủ động nhắc đến cô trong buổi họp báo và khen ngợi cô.

Lâu như vậy nhưng khi nghĩ đến câu nói đó, trái tim cô thấy vẫn ấm áp và khẽ mỉm cười.

"Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện quá khứ nữa, lần này chúng ta hãy hợp tác tốt.

Cô cảm thấy thế nào?"

Lúc này, Trâu Nhất Nhuỵ cảm thấy mình thật sự hiểu Hướng Tiểu Viên, sự kiêu ngạo của cô ấy là dựa vào thực lực của bản thân, sự tự tin của cô ấy không cho phép bản thân làm bất cứ điều gì không quang minh chính đại.

Những người xuất sắc như vậy sẽ có chỗ làm người ta không thích nhưng khi ở chung bạn có thể yên tâm rằng cô ấy sẽ không đâm sau lưng bạn.

Một lúc sau, Trâu Nhất Nhuỵ lúng túng nói: "Tôi cũng không nói là sẽ không hợp tác tốt với cô".

Hướng Tiểu Viên nhìn cô ấy, "Vậy cô nói thì phải giữ lời đó, tôi sẽ không nhường đâu".

Trâu Nhất Nhuỵ khịt mũi, nghĩ tới điều gì đó, "Nghe nói cô được biên kịch lựa chọn, tôi đâu dám đắc tội với cô".

"Còn cô là người của Đồng Hoa đây này, xin hãy giơ cao đánh khẽ và đừng không thích mà không diễn nữa nhé"

"Tôi nào dám, đầu tư chính của bộ phim này là Bác Nghị! Tôi chỉ là một nghệ sĩ của bên đối tác mà thôi"

"Thất lễ thất lễ!", Hướng Tiểu Viên lại ngáp, "Tôi đi ngủ tiếp đây".

Trâu Nhất Nhuỵ cũng đứng dậy đi bên cạnh cô, cô ấy liếc nhìn Tiểu Viên bên cạnh, "Lông mi của cô là tự nhiên hay là nối vậy?"

"Tự nhiên đấy"

"Cô dùng tinh chất gì mà trắng vậy? Hay là đi tiêm trắng da đó?"

"Một nhãn hiệu hữu cơ của dầu tầm xuân1, nó không phải để làm trắng.

Tôi không tiêm thuốc"

"...!Được rồi, được rồi, cô không trắng!" – Trâu Nhất Nhuỵ tức giận nói.

Tiểu Viên lại sững sờ, thật ra, cô đã từng nhìn thấy người có nước da còn trắng hơn cô — đường viền cổ trắng và mảnh mai, lông mày và đôi mắt không có một chút cảm xúc nào,

Giống như thuỷ mặc thanh mảnh, bỏ đi tất cả sự nóng bức và hối hả của thế giới, chỉ còn lại tĩnh lặng.

Trâu Nhất Nhuỵ nhận thấy sự thay đổi tâm trạng của cô nên liếc nhìn.

"Cô đã gặp chị gái của Vĩ Gia Bảo – Vĩ Trang chưa?" – Tiểu Viên đột nhiên hỏi cô ấy.

Trâu Nhất Nhuỵ nghi ngờ nhìn cô, "Cấp bậc bình thường như tôi không thể gặp được chị ấy, nhưng trong cuộc họp thường niên của công ty, tôi đã nhìn thấy chị ấy từ xa và gọi cho chị ấy một lần...".

Cô ấy chợt rùng mình, "Khí chất của sếp quá mạnh, rất đáng sợ, tôi không dám bước tới".

"Ồ..."

Trâu Nhất Nhuỵ: "Tại sao cô đột nhiên hỏi sếp của tôi?".

Hướng Tiểu Viên khịt mũi, "Cũng không có gì, tôi chỉ đang thắc mắc không biết ai có thể dạy Vĩ Gia Bảo thành như thế này".

Trâu Nhất Nhuỵ trợn tròn mắt, "Cô vừa nói, tôi đã nhớ ra một chuyện, hai tháng trước, Vĩ Gia Bảo đã đi nước ngoài, nghe người ta nói thì cậu ta đi học".

Hướng Tiểu Viên: "Trường nào thế?".

"Có vẻ như cậu ta đến UCLA2 để học điện ảnh", Trâu Nhất Nhuỵ hơi hả hê, "Tôi cũng nghe nói cậu ta bị buộc phải đi".

"Không thể về nước trong khi đang học! Thậm chí đến kỳ nghỉ cũng không được về! Phải mất ba năm để học xong! Quá tàn nhẫn!"

Thông thường, Trâu Nhất Nhuỵ sẽ không kể cho người chưa thân thiết những thông tin nội bộ như vậy.

Nhưng vì Hướng Tiểu Viên đã chịu nhiều thiệt thòi từ Vĩ Gia Bảo, mà cô nhìn thấy Vĩ Gia Bảo gặp chuyện không tốt như vậy thì rất vui nên cũng muốn có thêm một người để chia sẻ, thêm một phần vui vẻ.

Điều này quá bất ngờ.

Tiểu Viên ngạc nhiên và hỏi lại: "Làm sao cô biết được những thông tin nội bộ như vậy?".

"Thực ra tin này ở công ty không phải là tin quá lớn gì.

Những người ở cấp cao đều biết, người đại diện của tôi cũng coi như là cấp cao.

Chị ấy dặn dò tôi không được nói ra ngoài", Trâu Nhất Nhuỵ liếc mắt nhìn cô, "Cô có nghe thấy không vậy?".

"Tôi không có ai để nói" – Tiểu Viên quay mặt đi.

Cô có thể gặp được người đã đưa ra quyết định...!nhưng mà thôi.

Vài ngày sau, tài khoản Weibo chính thức của "Tuý Tiêu Dao" cũng đăng ảnh tạo hình và một số tư liệu tuyên truyền.

Trâu Nhất Nhuỵ và Phương Hạo cũng lên Weibo để quảng bá, hai người họ đã quen với phương thức tuyên truyền này của các nhà sản xuất, nhận tiện nhấn nút theo dõi Weibo của Tiểu Viên.

Nhưng trọng điểm hiện tại của bọn họ không phải là sự phổ biến của trước khi chiếu mà là quay phim.

Lần quay sau trôi chảy hơn trước rất nhiều, sắc mặt đạo diễn cũng tốt hơn.

Nhưng mọi người trong đoàn không mất nhiều thời gian để phát hiện ra yêu cầu của đạo diễn đối với nam chính và nữ chính dần thấp hơn, còn nữ thứ hai thì cao hơn.

"Tiểu Viên, vẫn chưa đủ, cô có thể diễn xuất tốt hơn"

"Tiểu Viên, cảm giác còn chưa tới"

"Tiểu Viên, quay lại lần nữa"

Tiểu Viên: "...".

Cảm giác này sao lại quen thuộc như thế...

Trâu Nhất Nhuỵ và Phương Hạo đứng ở bên cạnh chỉ dám nhìn chứ không dám nói nhiều.

Khi Tiểu Viên nhìn thấy họ, cả hai lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Bên ngoài vở kịch, Phương Hạo đã động viên cô, "Chị Tiểu Viên, cố lên".

Trâu Nhất Nhuỵ với vẻ mặt lực bất tòng tâm, mơ hồ còn cười trên nỗi đau của người khác, "Cô mà diễn không tốt thì hai chúng tôi là gì đây".

Phương Hạo gật đầu, Trâu Nhất Nhuỵ nhịn cười.

Tiểu Viên: "...!Hai người đúng là qua cầu rút ván mà!".

Đạo diễn vẫn chưa hài lòng với phần đối diễn, bà ta đã hoãn lại tất cả cảnh quay của ba người, đem các cảnh đánh võ và những phân cảnh của vai phụ khác quay trước.

Vì vậy, vai diễn của Tiểu Viên không được trọn vẹn vào thời điểm hiện tại.

Ba người bọn họ không dám xem nhẹ, dành nhiều thời gian để tập dượt trước.

Với thái độ nghiêm túc như vậy, ngay cả nhà sản xuất Trần cũng không thể soi mói, nhưng sắc mặt của đạo diễn vẫn không được tốt cho lắm.

Tiểu Viên cũng có chút lo lắng, ở đoạn sau tâm lý của Lăng Dao quả thực rất khó nắm bắt, cô luôn cảm thấy mình diễn còn chưa tới.

"Ôi, sầu quá đi mất" – Tiểu Viên ném tập kịch bản đang cuộn lại và ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

Tà dương nhuộm bầu trời một màu đỏ cam nhạt, chẳng lâu sau mặt trời lặn xuống núi và màu đỏ cam cũng được kéo về phía sau núi.

Vào ban đêm, bức màn màu xanh tím được mở ra, rải rác điểm xuyết thêm một vài ngôi sao nhỏ.

Ánh sáng yếu ớt hoà cùng bóng tối hắt vào cửa sổ xe.

Trợ lý Cao đang kiểm tra lịch trình của Vĩ Trang cùng với thư ký Mã trên WeChat.

Thư ký Mã trông giống như một người đàn ông trung niên rất nghiêm túc và giản dị với mái tóc gọn gàng.

Ảnh hồ sơ WeChat của ông ta cũng là ảnh ID.

Hai người đã hợp tác với nhau trong nhiều năm nên rất hiểu nhau, chỉ cần nói vài từ ngắn gọn là đã hiểu ý đối phương.

Trợ lý Cao ngước nhìn sếp của mình, sáng nay họ đã đến thành phố Tây, từ lúc xuống máy bay đến chín giờ hiện tại, Vĩ Trang không nghỉ ngơi một phút nào, tham gia nhiều cuộc họp liên tục.

Bây giờ họ mới có thời gian đến khách sạn để nghỉ ngơi.

Sáng mai lại là một ngày hội họp khác.

Lúc này, Vĩ Trang đang dựa vào lưng ghế tựa, hơi nhắm mắt lại, khóe mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, đường nét trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhìn không ra huyết sắc.

Chị đọc lịch trình của thư ký Mã đưa cho, ở thành phố Tây hai ngày ba đêm, trừ lúc nghỉ ngơi, còn lại đều đầy kín lịch trình.

Buổi tối thứ hai thì có tiệc xã giao nên vẫn còn không gian làm việc khác.

"Tổng giám đốc Vĩ", Trợ lý Cao cân nhắc rồi mở miệng, "Cô Hướng hiện đang quay phim ở Hoành Điếm".

Hoành Điếm rất gần thành phố Tây.

Nếu lái xe nhanh thì có thể đến đó trong một giờ.

Trợ lý Cao đợi câu trả lời của Vĩ Trang, trong lòng thầm nghĩ:

[Gần như vậy, nếu không gặp nhau thì tiếc quá đúng không?]

[Đã hơn hai tháng rồi, thời hạn nửa năm rất nhanh sẽ tới đó!]

[Cô không vội nhưng mà tôi rất vội đó! Ủa mà khoan, sao tôi phải vội...]

Lông mi dài của Vĩ Trang chuyển động, nhưng không nói gì, cũng không biết có nghe thấy lời của chị hay không.

Trên màn hình của IPad, trợ lý Cao đã đặt một dấu chấm hỏi vào cột vào tối ngày XX và lại xóa đi.

[Thôi bỏ đi, bỏ đi, mình đừng nhiều chuyện!]

Xe chạy êm ái, dáng người Vĩ Trang thấp thoáng dưới ánh đèn, sau đó chị mở mắt ra.

Trong xe tràn ngập hương phật thủ3 nhẹ nhàng, rất thoải mái và thư giãn có hiệu quả nâng cao tinh thần.

Vĩ Trang lại nhớ tới một mùi hương khác, một chút hương hoa, một chút ngọt ngào và nồng đậm hơn ở quanh cổ thiếu nữ, nhanh chóng bay vào chóp mũi.

Như khi trời còn hơi sương, những hạt mưa cũng rơi trên cánh hoa, êm đềm và ấm áp.

Ngay cả trong một môi trường lạnh và yên tĩnh, vẫn có một sự ấm áp độc đáo.

Vĩ Trang chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp từ người khác, lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy có chút tò mò.

"Sắp xếp thời gian đi, tôi sẽ ăn tối với cô ấy" – Vĩ Trang nói.

Trợ lý Cao mím môi dưới rồi gật đầu, "Vâng ạ".

Chị lấy bút chấm vào chỗ đã xóa lúc nãy..