Điện Thoại Từ Chồng Cũ (Chồng Trước Điện Báo)

Chương 16

Tất cả mọi người trong nhà sau khi thức dậy đều bắt đầu bận rộn, thật ra mà nói, cho dù hai người ly hôn, nhưng đối với chuyện Hoắc Kiều kết hôn này, Đồng Thu cũng không xem mình là người ngoài, Hoắc Tri Hành cũng vẫn như trước xem anh là người một nhà.

Dựa theo tập tục bên đây, buổi sáng 7 giờ chú rể phải tới đón dâu, chú rể sẽ đến đây trước, một số thân thích bạn bè cũng đến, thậm chí có mấy đứa nhỏ vì muốn xem cô dâu, sáng sớm thà rằng không ngủ cũng muốn theo ba mẹ tới đây.

Hoắc gia thân thích nhiều, thật sự rất bận. Hoắc Tri Hành ở bên ngoài đón tiếp bạn bè thân thích, Đồng Thu chịu trách nhiệm xử lý đủ loại nhu cầu thượng vàng hạ cám bên trong. Một người chủ nội một người chủ ngoại, phối hợp vô cùng ăn ý.

Hoắc Kiều đêm hôm qua hầu như không ngủ, hơn ba giờ đã thức dậy trang điểm, lúc này đang ngồi một chỗ đói bụng không chịu được, nhăn mặt thở ngắn than dài. Đồng Thu thấy cô có hơi xanh xao, đi ra ngoài dạo một vòng, cầm mấy cái bánh quy cùng kẹo tới cho cô: “Ăn trước một chút đi, cái gì cũng không ăn, lát nữa sẽ chịu không nổi.”

Bảy giờ đón dâu, tới địa điểm tổ chức hôn lễ còn phải làm nghi thức, đợi đến lúc cô có thể ngồi xuống ăn cái gì đó chắc cũng phải xế chiều, Đồng Thu sợ cô sẽ xỉu mất.

“Đa tạ ân nhân….!” Hoắc Kiều cầm lấy bịch bánh quy, không hề khách khí xé ra ăn, “Chị dâu, anh đã ăn gì chưa?”

Hoắc Kiều vừa hỏi xong, Hoắc Tri Hành mang theo cháo cùng bánh bao đi vào.

Hoắc Kiều nhìn thấy bánh bao, thèm muốn chết, nhưng thân là cô dâu, cô tự nói với mình phải biết kiềm chế: “Anh, em bây giờ không thể ăn bánh bao, sợ sẽ dây ra váy cưới.”

“Ai nói cho em ăn?” Hoắc Tri Hành cười với cô, sau đó xoay qua nắm tay Đồng Thu: “Em bận rộn từ sáng sớm, ăn điểm tâm trước đi đã, nếu không lát nữa sẽ đói lả.”

Hoắc Tri Hành dắt tay Đồng Thu đi ra ngoài, để lại cô dâu gặm bánh quy ngậm ngùi nói: “Anh trai gả ra ngoài chính là bát nước đổ đi, cặp mắt to như vậy, cũng chỉ nhìn thấy mỗi chị dâu!”

Cô dâu ở bên trong oán giận, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu ở nhà bếp ăn bánh bao đến vui vẻ.

Bánh bao súp nhân thịt gà, da mỏng nhân to là loại Đồng Thu thích nhất.

“Đói muốn chết!” Đồng Thu cắn một miếng bánh bao, húp một ngụm cháo gà, “Có phải sắp tới giờ đón dâu rồi không?”

“Sắp rồi, nhưng mà bên kia xuất phát muộn, có lẽ sẽ trễ hơn so với dự tính một chút.” Hoắc Tri Hành nhìn đồng hồ, “Em ăn đi, anh ra ngoài nhìn xem.”

“Này!” Đồng Thu giữ chặt hắn, “Ăn miếng cháo rồi đi.”

Hoắc Tri Hành cười cười nhìn anh một cái, nhận cái thìa Đồng Thu đưa cho, ngồi xuống ăn cháo.

“Mệt không?” Lúc Hoắc Tri Hành hỏi anh, thuận tay kéo cái ghế ra, “Đừng đứng, làm thầy giáo đứng quen rồi.”

Đồng Thu đi qua ngồi xuống, cảm thấy chân đứng đến thẳng luôn: “Đừng nói, em đúng là quen rồi, nhưng mà bình thường lên lớp chỉ đứng một chỗ giảng bài, không cần chạy tới chạy lui. Hôm nay đúng là mệt lả, cũng may lúc trước hai chúng ta không làm hôn lễ, thật sự là không lăn lộn nổi mà!”

Hoắc Tri Hành mang theo ý cười nhìn anh: “Anh còn tưởng em bởi vì chúng ta không tổ chức hôn lễ mà cảm thấy tiếc nuối cơ đấy.”

Lúc bọn hắn kết hôn đều cảm thấy hôn lễ là một chuyện phiền toái. Hoắc Tri Hành là người không có cảm giác gì với nghi thức, Đồng Thu tuy rằng cảm thấy cả đời chỉ có một lần không làm cũng có chút đáng tiếc, nhưng lúc đó hai người quyết định chỉ làm đơn giản, mời bạn bè ăn một bữa cơm liền xong.

Không có nghi thức, không có tiệc rượu, thật sự là đơn giản đến qua loa.

“Cũng còn tốt.” Đồng Thu còn nhớ lúc đó cùng bạn bè đi ăn anh liên tục chặn rượu giúp Hoắc Tri Hành, bây giờ nhớ lại vẫn thấy buồn cười. Anh còn nhớ rất rõ đêm đó Hoắc Tri Hành bận trước bận sau, nào là mua thuốc giải rượu, rồi hỏi anh có khó chịu ở đâu không, thật đúng là làm rung động giới gay.

“Nghĩ cái gì thế?” Hoắc Tri Hành rút tờ khăn giấy đưa cho anh, “Đừng để cháo dính lên quần áo.”

Đồng Thu một tay cầm thìa một tay cầm bánh bao, nhất thời không biết làm sao nhận tờ khăn giấy này. Hoắc Tri Hành cười cười, nhét một góc khăn giấy vào cổ áo sơ mi của anh, “Giống y như trẻ con vậy.”

Đồng Thu bị hành động của hắn làm cho xấu hổ. Trong trí nhớ của anh, loại sự tình này đã từng phát sinh một lần, nhưng lúc đó là Hoắc Tri Hành bận việc, sợ vết dầu dính lên quần áo, anh cũng nhét một tờ giấy như vậy cho hắn. Cho nên hiện tại, đây là phong thủy luân chuyển sao?

****

Em gái kết hôn, anh trai cùng cựu chị dâu làm việc quá sức.

Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu trước khi đón dâu bận bịu, đón dâu rồi lại tiếp tục bận bịu, mãi cho đến khi khách đã vào chỗ, hai người nghỉ ngơi chưa tới một phút thì liền có thân thích tới rủ rê Hoắc Tri Hành uống rượu.

Hai người ngồi ở bàn của cậu Hoắc Tri Hành, đều là họ hàng, trước kia hai người kết hôn bọn họ đều biết, nhưng mà tin tức hai người ly hôn cũng chưa có truyền đi nhanh như vậy.

Hai người vừa ngồi xuống, cậu liền lôi kéo Hoắc Tri Hành uống rượu. 

Đồng Thu vội chạy tới chặn rượu, cười nói: “Cậu cả, con thay Tri Hành uống, anh ấy dị ứng cồn.”

Những họ hàng này tuy đều biết anh là “Con dâu nam” nhà họ Hoắc, nhưng nói cho cùng cũng không quá thân thiết. Lúc trước khi biết Hoắc Tri Hành kết hôn cùng đàn ông, đều là do cảm thấy mới lạ, ôm tâm tình hiếu kỳ xem náo nhiệt tới nhà gặp Đồng Thu một lần rồi về. Anh mở miệng nói thay Hoắc Tri Hành uống rượu, những trưởng bối này cũng không so đo quá nhiều, uống hết một vòng không ai nói gì, cũng không còn ai mời tiếp.

Tiệc cưới, tất cả mọi người đều là đi ngang qua sân khấu, có vài người ngồi đợi chú rể cô dâu đến mời rượu, uống xong liền đi. Có người thậm chí cái này cũng không cần, nghi thức vừa kết thúc tranh thủ ăn hai miếng, liền nhấc chân ra cửa. Vì thế đợi đến lúc Hoắc Kiều muốn ném hoa, thì chỉ còn lại mấy người trong nhà cùng vài bạn bè thân thiết.

Cô dâu mời tất cả mọi người đi qua, Hoắc Tri Hành cùng Đồng Thu đứng ở phía sau nói chuyện phiếm, hai người không có ý định tham dự trò náo nhiệt này.

“Hai anh cũng tới đây đi…!” Hoắc Kiều ở đằng kia chỉ huy mọi người xếp hàng, đột nhiên phát hiện không thấy anh trai cùng cựu chị dâu, thế này không được, liền mau chóng chạy đi tìm người.

“Bọn em chơi đi!” Hoắc Tri Hành xua tay, tỏ vẻ không muốn tham dự.

Hoắc Kiều không vui, mặc kệ mọi người, túm váy chạy tới.

Đồng Thu đứng cười, nhìn hai anh em tranh luận, Hoắc Kiều nói: “Cái anh này sao lại như vậy? Anh không tham gia chị dâu em…. Đồng ca làm sao có thể không biết xấu hổ mà tham gia….!”

Đồng Thu nở nụ cười. Anh thật ra đúng là rất thích đoạt hoa cưới, đồ vật may mắn mà. Với lại, anh hiện tại cũng là nam thanh niên đã ly dị, đang thiếu đàn ông đây, cần phải có một chút an ủi.

Anh liếc Hoắc Tri Hành, bước lên trước nói: “Kiều Kiều, chúng ta chơi đi, kệ anh ấy.”

Hoắc Kiều vui vẻ, sung sướng kéo tay Đồng Thu đi trở về, Đồng Thu quay đầu lại nhìn Hoắc Tri Hành, thấy hắn mỉm cười bất lực, nhưng mà vẫn đi theo.

Hoắc Kiều là có tư tâm, trong lòng cô rất thích vị chị dâu Đồng Thu này. Từ khi biết hai người ly hôn, không có chuyện gì liền thổ tào anh trai không biết quý trọng.

Lúc đầu cô nghĩ rằng, hai người là có mâu thuẫn gì đó cho nên mới ly hôn, nhưng hôm nay nhìn vào, lại cảm thấy không đúng, tình cảm vẫn còn tốt lắm. Không tranh thủ nhanh chóng phục hôn đi còn chờ cái gì nữa?

Thân là em gái, Hoắc Kiều cảm thấy cô có trách nhiệm và nghĩa vụ giúp đỡ cho hôn nhân của anh trai và chị dâu.

Bạn bè cũng biết hai người là anh trai và chị dâu của Hoắc Kiều, thấy bọn họ cũng tới, hỏi cô: “Anh trai chị dâu đã kết hôn, làm sao còn cùng cẩu độc thân chúng ta tranh cái này chứ…?”

Hoắc Kiều lý không thẳng nhưng khí vẫn hùng nói: “Tôi là cô dâu, tôi quyết định, để bọn họ tham dự, ai dám không nghe?”

Cô sắp xếp chỗ đứng cho tất cả mọi người, có người bạn cười nói giỡn: “Cậu có phải là có âm mưu gì đúng không….?”

Đồng Thu nhìn lướt qua Hoắc Tri Hành, đúng lúc hắn cũng nhìn anh, anh nở nụ cười với hắn sau đó vội vàng dời mắt.

Hoắc Kiều đúng là có âm mưu, còn là âm mưu lớn.

Hoắc Kiều quay lưng về phía mọi người, đếm ngược “Ba, hai, một” quăng hoa cưới ra sau, Đồng Thu cứ tưởng bó hoa kia là bay về phía anh, không ngờ tới lại vững vàng rơi vào ngực Hoắc Tri Hành.

Cả hai người đều ngỡ ngàng, chỉ có Hoắc Kiều là lôi kéo chồng mình tới chúc mừng Hoắc Tri Hành.

Hoắc Tri Hành cười, đúng lúc này ba mẹ Hoắc cũng vừa tiễn xong họ hàng đi tới đây, hỏi bọn hắn đang chơi trò gì.

Có ba mẹ ở đây, Hoắc Tri Hành lại càng tự tin. Nửa thật nửa giả kéo Đồng Thu qua, đột nhiên quỳ một chân xuống đất, nói với anh: “Thầy giáo Đồng, gả cho anh đi? Nếu không được, thì lấy anh nhé?”

Đồng Thu lúc này nhũn cả chân, chất vấn chính mình: Lúc trước là ai nói Hoắc Tri Hành không có tình thú?

Thầy giáo Đồng đương nhiên là phải nhận hoa cưới, còn phải nói một câu: “Gả hay lấy cũng được, tùy anh.” Vì thế, lúc anh cầm hoa cưới rời khỏi hội trường, còn hấp dẫn ánh mắt người khác hơn cả cô dâu. Ai không biết còn tưởng anh kết hôn.

Hôn lễ của Hoắc Kiều kết thúc, ba mẹ Hoắc còn muốn giữ hai người Đồng Thu ở lại thêm một đêm. Hoắc Tri Hành thì không có gì, nghĩ đến chuyện tối qua còn chưa thành công hôm nay có thể thử lại. Nhưng Đồng Thu lại không dám….  ngủ nữa. Ngủ thêm một đêm, anh sợ chính mình sẽ hóa sói mất, đến lúc đó sói đói tấn công hổ, anh về sau làm sao dám đối mặt với Hoắc Tri Hành?

Chẳng lẽ lại giải thích đêm trăng tròn anh bị ma nhập, đã làm cái gì anh đều không nhớ?

Có quỷ mới tin!

Đồng Thu cảm thấy anh dạo này có lẽ thật sự là nghẹn hỏng rồi. Đối với Hoắc Tri Hành trước kia bị anh ghét bỏ “phương diện kia không được” còn có dục vọng, tuyệt đối không bình thường.

Anh ôm hoa cưới cùng Hoắc Tri Hành rời khỏi Hoắc gia, bây giờ mới là buổi chiều, hai người cũng không tìm được lý do gì tiếp tục dính vào nhau, quyết định ai về nhà nấy.

Trên đường về nhà Đồng Thu gọi điện cho Sở Dao kể chuyện ngày hôm nay. Sở Dao cười đến nấc cục, hỏi anh: “Bảo bối, xuân tâm có nhộn nhạo không?”

“Xuân cái gì tâm? Nhộn cái gì nhạo? Tôi làm sao có thể xuân tâm nhộn nhạo với chồng cũ?” Mạnh miệng như Đồng Thu, tuyệt đối không có khả năng thừa nhận bản thân hiện tại vẫn đang hối hận.

Sở Dao lại cười, cười đến nỗi khiến da đầu Đồng Thu run lên.

“Chồng cũ của ông, người này rất thú vị nha…., nói thật, nếu ai cho tôi tới một phát như vậy, tôi lúc ấy liền cường bạo người đó.” Sở Dao dừng lại một giây, “Ông có cường bạo hắn không?”

“Tạm biệt nha bảo bối!” Đồng Thu định cúp điện thoại, nhưng bị Sở Dao gọi lại: “Từ từ hãy cúp, có chuyện quan trọng còn chưa hỏi ông đâu.”

Đồng Thu có dự cảm xấu, quả nhiên, anh nghe thấy Sở Dao không có ý tốt cười dâm hỏi: “Đêm qua cảnh giường chiếu của ông….”

Sở Dao còn chưa nói xong, như một đóa hoa sen thuần khiết ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm, thầy giáo Đồng lãnh khốc vô tình dứt khoát cúp điện thoại.

Cảnh giường chiếu không có.

Ai nói với ai là nhanh thôi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Thật đáng sợ! Giáo viên trung học dục cầu bất mãn thẹn quá hóa giận