Diễn Tinh Xuyên Vào Kịch Khổ Tình

Chương 73

Edit: tiểu an nhi (LQD)

Tiết cuối cùng buổi sáng thứ năm là tiết thể dục, giáo viên số học đã dạy ba tiết liên tiếp rồi, đến tiết cuối cùng, thầy nhìn tấm bảng mình mới viết được một nửa rồi nói: "Bài này còn chưa giải xong, tiết cuối để thầy nói với giáo viên thể dục nhường cho chúng ta học toán."

Cả lớp ai nấy đều phát ra tiếng thở dài ai oán. Giáo viên số học giả bộ như không nghe thấy, quay lưng lại lật giáo án chuẩn bị tiếp tục giảng bài.

Ủy viên môn thể dục ở đằng sau dùng tay ra hiệu cho Thuỷ Ngân, lộ ra ánh mắt chờ mong, còn chắp tay vái cô hai cái. Bạn ngồi cùng bàn bên cạnh cũng khẩn cầu giật giật ống tay áo của cô. Thủy Ngân nhìn ánh mắt lập loè của các bạn xung quanh, bình tĩnh giơ tay lên nói: "Thầy ơi, tiết thể dục này chúng em sẽ được dạy chơi tennis. Bài kiểm tra cuối kỳ môn thể dục là thi cái này, chúng em cần phải luyện tập ạ."

Giáo viên số học dạy lớp một là người nghiêm khắc, các bạn đều có chút e dè sợ hãi, cũng chỉ có mỗi học sinh được thầy yêu quý nhất là lớp trưởng mới có thể giành được khuôn mặt thoáng tươi cười của ông.

Thấy người lên tiếng là lớp trưởng, quả nhiên thầy không tức giận gì, trái lại nhìn quanh một lượt thấy vô số ánh mắt mang theo tia sáng hy vọng, hiếm khi muốn đùa một chút, "Muốn học thể dục lắm hả?"

"Muốn ạ ~" Cả lớp trăm miệng một lời.

Giáo viên số học: "Thôi được rồi, vốn dĩ tôi muốn giảng bài này thật kỹ càng, đã vậy thì để lớp trưởng đi lên đây. Nếu bạn ấy có thể giảng nốt phần còn lại thì tôi sẽ để cho các em đi học tiết thể dục."

Kỳ thực ông chỉ thuận miệng nói vậy thôi, dù sao bài này cũng khó thật, học sinh không dễ gì mà giải được. Ông chỉ định để lớp trưởng lên nói qua cách giải của bản thân một chút, sau đó sẽ thả đám học sinh này đi chơi. Nhưng không ngờ vị lớp trưởng điềm đạm kia bước lên bục giảng tiếp nhận nhiệm vụ của ông lại không hề luống cuống, cô nhìn các bạn học phía dưới cười một tiếng: "Vì để có thể học tiết thể dục, mọi người hãy chú ý lắng nghe mình giảng khoảng mười phút nhé." Sau đó nhận lấy phấn từ trong tay ông tiếp tục viết bảng, vừa viết vừa giải thích rõ ràng.

Tới khi chuông báo hết giờ vang lên, một đám trẻ con hoan hô ùa chạy ra sân thể dục, trong khi đó giáo viên số học vẫn còn đang đứng nhìn nội dung được viết trên bảng, chậc chậc mấy tiếng, tiện tay kéo giáo viên số học của lớp bên cạnh tình cờ đi ngang qua đứng lại xem cùng. Vừa khoe khoang vừa cảm thán: "Vân Tình Không của lớp tôi đúng là một tiểu thiên tài, cậu xem cách giải bài mạch lạc rõ ràng này đi, có giỏi hay không?"

Thủy Ngân đi theo những bạn khác ra tới sân thể dục, nhìn bọn họ đắm chìm trong vui sướng. Niềm vui đó không hoàn toàn là vì có thể được học tiết thể dục, mà là vì bọn họ có thể thay đổi được quyết định của giáo viên, tự dưng dâng lên một loại cảm giác hưng phấn vì thắng lợi.

Thủy Ngân vừa rồi lập được công lớn, được các bạn vây xung quanh cười cười nói nói, đành phải dẫn theo bọn họ đi nhận vợt và bóng tennis dùng cho tiết học này.

Các cô đi xuyên qua sân thể dục, trông thấy học sinh của lớp chín cũng đang học thể dục trên sân. Giáo viên thể dục dạy đồng thời cả hai lớp, hôm nay dạy tennis cũng hướng dẫn chung. Bởi vì lớp một ra tương đối muộn nên thầy giáo hướng dẫn cho các học sinh của lớp chín trước.

Đợi đến khi dạy kiến thức cơ bản cho cả hai lớp xong thì để cho bọn họ tự luyện tập với nhau, còn giáo viên thể dục thì ngồi dưới tán cây buôn chuyện với người khác. Không có thầy giáo trông coi, các học sinh còn thấy vui hơn nhiều, đánh tennis cực kỳ tuỳ hứng, có người còn đánh tennis không khác gì đánh cầu lông.

Vì không có đủ vợt cho tất cả mọi người cho nên Thủy Ngân và một số bạn học ở bên cạnh hoạt động tự do.

"Buồn cười chết mất, mấy người đánh đấm cái nỗi gì chứ." Đám học sinh lớp chín do La Niệm cầm đầu lững thững đi tới, cô ta đá bay một quả tennis lăn đến chân mình, mở miệng nói với mấy nữ sinh của lớp một: "Có biết đánh tennis hay không, đọc sách nhiều quá lú hết cả đầu rồi à?"

Nữ sinh chuẩn bị chạy đi nhặt bóng xấu hổ đỏ bừng mặt, "Thầy giáo mới dạy được một chút, không biết đánh cũng là chuyện bình thường. Cậu mắng chửi người khác là có ý gì, cố tình đến gây sự đấy hả?"

La Niệm và mấy nam sinh bên cạnh nhìn nhau cười ha hả, "Ai da, tôi chủ động tới đây tìm các bạn học sinh giỏi chơi đùa một tí thôi mà. Sao thế? Mấy người có ai biết đánh tennis hay không, qua đây đấu một trận đi."

Nữ sinh của lớp một không ai nhúc nhích, đưa mắt nhìn nhau không biết phải làm thế nào. Đám người La Niệm lại cười quái đản: "Không dám sao? Ối chộ ôi, một đám mọt sách thì sao mà biết đánh tennis chứ."

"Sợ mất mặt có đúng không, nhỡ chẳng may bị bọn tôi đánh cho ngã rạp ra đất không đứng dậy nổi thì kiểu gì chả đi mách thầy giáo."

"Làm sao mày biết chúng nó sẽ đi mách thầy giáo, biết đâu lại về khóc với mẹ thì sao ~ "

Một đám người cười hố hố với nhau, bạn học Tưởng Mộng của lớp một không thể nhịn được nữa, nghiêm mặt đứng ra. Cô nàng ở trong lớp một luôn vững vàng đứng trong top 5, gia cảnh không tệ, là một cô công chúa nhỏ rất kiêu ngạo.

"Tôi sẽ đấu với mấy người."

Thời điểm Thủy Ngân phát hiện ra tình hình phía bên này không ổn, vừa đi qua đã thấy Tưởng Mộng tức giận nắm lấy cái vợt đứng ra. Mà phía đối diện là La Niệm lơ đãng nhìn Thủy Ngân một chút mới thuận miệng đồng ý, "Được, tới đi."

Học sinh của hai lớp cứ như vậy bắt đầu cuộc tranh tài, chia làm hai phe rõ rệt đứng hai bên. Thủy Ngân đứng bên trái, đa phần các bạn học của lớp một đứng vây quanh cô. Có người nhỏ giọng kể cho cô nghe chuyện học sinh của lớp chín vừa rồi chạy qua khiêu khích.

"Rõ ràng là bọn họ cố ý, còn có con nhỏ La Niệm kia nữa. Chúng ta có chọc gì tới nó đâu, đúng là đáng ghét. Khẳng định là ghen tỵ thành tích tốt của lớp chúng ta."

"Ầy, không biết là Tưởng Mộng có thắng được hay không, nếu thua thì chúng ta mất mặt lắm ấy."

Tưởng Mộng bày ra tư thế rất nghiêm túc, còn La Niệm thì nhăn nhăn nhở nhở, hoàn toàn không để đối thủ của mình vào mắt. Tới lúc trận đấu diễn ra, Thủy Ngân biết chắc Tưởng Mộng sẽ thua. Có vẻ như Tưởng Mộng đã từng học tennis trước đó rồi, nhưng chơi cực kỳ nghiệp dư; mà La Niệm đánh thực sự không tệ. So với đại bộ phận học sinh cấp ba ít khi tiếp xúc với tennis thì cũng có thể coi cô ta là hàng đầu rồi, cũng khó trách cô nàng phách lối như vậy.

La Niệm dễ dàng đem Tưởng Mộng ra làm trò đùa ―― cô ta chỉ đứng im một chỗ, nhưng lại khiến cho Tưởng Mộng ở đối diện chạy tới chạy lui cũng không tiếp được bóng. Mỗi lần Tưởng Mộng đánh trượt là các học sinh lớp chín lại hò reo hú hét. Bọn họ suốt ngày bị các thầy cô giáo lấy thành tích ra so sánh với các lớp khác, hiện tại có thể thắng được đám học sinh của lớp một này, tát thẳng vào mặt chúng nó một phát, đương nhiên là vui rồi.

"Mày thua, cút xuống nhanh đi." La Niệm xoay xoay quả bóng, cầm vợt hướng về phía học sinh của lớp một chỉ một vòng: "Lớp chúng mày còn ai nữa không? Có thì lên mau đi đừng làm lãng phí thời gian của tao. À, cái loại có trình độ như vừa rồi thì đừng đi lên làm gì. Nói như thế nào ấy nhỉ, ngữ văn của tao không tốt lắm, là tự rước lấy nhục hay là gieo gió gặt bão thế?"

Tưởng Mộng đờ người đứng sững tại chỗ, bị cô ta nhục nhã đỏ bừng cả mắt, thoáng cái rơi lệ. Mấy nữ sinh có quan hệ tốt với cô tức giận, nhanh chóng đi lên an ủi.

Tưởng Mộng nhìn chằm chằm mặt đất đã mờ đi vì nước mắt, nghe thấy tiếng nghị luận của các bạn học sau lưng, cảm thấy cả mặt đau rát, đầu óc ong ong. Cô không muốn khóc, nhưng nước mắt không thể kìm lại cứ tuôn ra.

Ánh mặt trời nóng bỏng khiến cho Tưởng Mộng không ngẩng đầu lên được. Đúng lúc này, cô nàng cảm giác tay mình được ai đó nắm lấy. Đó là một bàn tay mềm mại ấm áp, đè lại thân thể khẽ run rẩy của Tưởng Mộng. Người đó dắt cô nàng đứng sang một bên, giọng điệu vẫn là kiểu không nhanh không chậm như trước, mang theo tự tin và thong dong, "Cậu đã vất vả rồi, ngồi xuống đây nghỉ ngơi một chút đi."

Tưởng Mộng ngẩng đầu, nhìn thấy vị lớp trưởng mà mình vốn không quá ưa thích kia. Cô ấy lấy vợt tennis, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, sau đó trước cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người đi tới phía đối diện với La Niệm.

"Bắt đầu đi." Thủy Ngân dùng vợt vụt qua vụt lại vài cái, nhớ tới trước đó cũng có một cô gái không có đầu óc muốn dùng tennis để nhục nhã cô. Hình như mấy cô gái không có đầu óc đều thích dùng một chiêu như nhau thì phải.

La Niệm cũng không vội vàng ra tay, mà là liếc mắt lên xuống dò xét cô một chút, không hề che giấu thái độ thù địch, "Học sinh giỏi hạng nhất toàn trường ơi, biết đánh tennis đấy à?"

Thủy Ngân cười một tiếng, "Có đánh được hay không chẳng phải thử một chút sẽ biết hay sao."

Nụ cười kiêu ngạo trên mặt La Niệm biến mất, "Phách lối quá nhỉ."

Thủy Ngân: "Vì tôi có tư cách để phách lối thôi." Giọng điệu của cô không hề kiêu ngạo giống như La Niệm, nhưng thái độ bình thản hoàn toàn không coi đối phương ra gì của cô thực sự chọc cho thiếu nữ trẻ tuổi tức giận.

La Niệm không nói một lời, bất ngờ phát bóng. Dáng vẻ của cô ta giống như chờ xem kịch vui, chuẩn bị thưởng thức bộ dạng xấu hổ của kẻ thù phía đối diện. Nhưng Thuỷ Ngân chỉ bước sang phải một bước đã dễ dàng đánh bóng ngược trở lại. La Niệm còn chưa hoàn hồn, không phòng thủ kịp thời bị trượt mất bóng.

"A a a! Lớp trưởng giỏi quá!"

"Lớp trưởng dạy dỗ cô ta đi!"

Các bạn học của lớp một thoát khỏi sự suy sụp lúc trước, trở nên cực kỳ hưng phấn, dồn dập hò hét cổ vũ cho cô. Thủy Ngân còn tranh thủ âm thầm cảm thán, quả nhiên mấy đứa nhỏ thật sự rất dễ hoà nhập vào làn sóng của tập thể.

La Niệm chửi một tiếng thô tục, "Tiếp đi!" Cô ta không tin mình đánh không lại được Vân Tình Không!

Thủy Ngân gần như phục chế lại toàn bộ trận đấu vừa rồi giữa La Niệm và Tưởng Mộng. La Niệm chạy tán loạn khắp cả sân nhưng tuyệt nhiên không tiếp được bóng.

"Bộp ――" La Niệm không thể nhịn được nữa, thở hồng hộc ném chiếc vợt trong tay xuống đất. Tiến lên mấy bước chỉ tay vào mặt Thủy Ngân hùng hổ hỏi: "Con mẹ nó, mày cố ý giỡn tao đấy à?"

Thủy Ngân nâng vợt, nhẹ gõ vợt vào lòng bàn tay, ánh mắt lạnh lùng đối lập hoàn toàn với nụ cười trên mặt, "Bạn học La Niệm, bạn chưa nghe câu ‘Gậy ông đập lưng ông' sao?"

Người mới giỏi giang một chút mà hơi tí là tự đắc, khinh thường sỉ nhục người khác không sánh bằng mình, đương nhiên phải chuẩn bị sẵn tinh thần bị người giỏi giang hơn miệt thị.

Người trẻ tuổi tự tin thì người khác thích, nhưng tự kiêu chỉ khiến người ta chán ghét.

Vốn dĩ La Niệm không phải là học sinh tốt gì, cô ta đã không vui thì ai cũng muốn đánh. Đối mặt với học sinh giả bộ tốt đẹp như Vân Tình Không, cô ta càng không thể nhẫn nhịn. Cô ta vung tay gạt vợt tennis của Thuỷ Ngân ra, túm lấy cổ áo của cô, muốn vật cô ngã xuống đất.

"Móa! Làm cái gì thế?"

"Á, thả lớp trưởng của chúng tôi ra!"

"Có biết xấu hổ hay không, đánh tennis không lại người ta còn muốn ra tay đánh người à?"

Tình hình phát triển thành học sinh hai lớp lao vào hỗn chiến, nam sinh tiến đến xô đẩy lẫn nhau. Thủy Ngân không biết được ai đẩy ra phía sau, một nhóm nữ sinh đứng phía trước bảo vệ cô như gà mẹ bảo hộ gà con. Ngay cả Tưởng Mộng mắt vẫn còn đang đỏ cũng chạy đến bên cạnh cô, giọng nghẹt đặc hỏi cô có sao không.

Thực ra thì trận chiến vừa mới bắt đầu đã bị giáo viên thể dục kịp thời chạy tới ngăn cản. Cũng không xảy ra hậu quả nghiêm trọng gì, hai bên đều kết thúc tiết thể dục sớm, chạy về lớp học của mình.

So với bản mặt u ám kia của La Niệm, Thủy Ngân và nhóm học sinh vây quanh cô vui vẻ hơn nhiều. Nếu không phải lúc này các lớp khác vẫn còn đang học thì tiếng hoan hô cười nói của bọn họ có thể xuyên qua dãy hành lang dài chạy xuống tầng hai, truyền đến phòng học của lớp chín rồi.

Tới lúc trở lại phòng học, cả đám vẫn còn đang thảo luận chuyện xảy ra vừa rồi. Bầu không khí trong lớp so với trước kia càng thêm hòa hợp, mấy nam sinh cao lớn khi nãy xông lên phía trước bảo vệ cho nữ sinh được tán dương không dứt, ai cũng có chút lâng lâng. Tình huống lớp chia làm ba nhóm không giao lưu nhiều với nhau cũng ít nhiều bị phá vỡ.

Quả nhiên, cùng nhau trải qua một trận chiến thì có thể khiến những người trẻ tuổi này sinh ra ý nghĩ có chung một mối thù.

Xét về một góc độ nào đó có thể nói Thủy Ngân gần như bỏ mặc cho bọn họ đánh nhau, nhưng cô hoàn toàn không cảm thấy có cái gì không đúng, dù sao tất cả mọi thứ đều trong phạm vi khống chế. Hiệu quả đạt được của ngày hôm nay không tệ, những việc chuẩn bị cho Đại hội thể dục thể thao và các hoạt động khác có thể được thực hiện thuận lợi hơn rồi.

Gần trưa Hạ Sở Bình tới phòng học một chuyến. Bình thường anh ta là một thầy giáo khá dễ tính, nhưng sắc mặt lần này mang theo vẻ nghiêm khắc hiếm thấy. Anh ta nghiêm mặt mắng cho cả lớp một trận, trong đó đặc biệt phê bình Thủy Ngân, bởi vì cô là lớp trưởng mà không ngăn cản các bạn đánh nhau.

Hạ Sở Bình càng phê bình Thủy Ngân thì các học sinh của lớp một càng cảm thấy ấm ức thay cho cô. Vô hình trung lại kéo gần quan hệ của mọi người.

"Thứ hai tuần sau, trường học sẽ tổ chức họp phụ huynh, lớp mười sẽ họp vào buổi sáng. Các em nhớ về nhà báo trước cho cha mẹ biết." Hạ Sở Bình dừng một chút rồi nói thêm: "Các em yên tâm, chuyện lần này coi như bỏ qua. Lúc họp phụ huynh tôi sẽ không nhắc đến chuyện các em đánh nhau đâu."

Anh ta nói xong còn đặc biệt nhìn về phía Thuỷ Ngân, nở một nụ cười trấn an cô. Thủy Ngân không tỏ vẻ gì, chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhạt lễ phép thông thường.

Họp phụ huynh ấy à ... Chính là lần họp phụ huynh này, mẹ của Vân Tình Không - Vân Bình sẽ gặp lại bà chủ lúc trước – La phu nhân. Cũng bởi vậy mà La Niệm mới biết mẹ của đứa con gái mình ghét là giúp việc trước kia của nhà mình. Cô ta đắc ý khoe ầm lên cho cả trường biết.

Thủy Ngân đưa mắt nhìn lướt qua những đứa trẻ của lớp một này, có chút tò mò nghĩ, không biết lúc đấy bọn họ sẽ có phản ứng như thế nào nhỉ?