Điền Viên Cẩm Tú

Chương 551: Thuốc trị thương

Mới vừa rồi Mạc Tứ chạy đến lều trại mà mấy người Mạc Nhị nghiên cứu sách y thuật và trao đổi cách thức chữa trị cho Mạc Vân Thiên lại nghe một vị thầy thuốc ở đó nói là Mạc Nhị đã đi lau người cho Mạc Vân Thiên rồi cho nên hắn mới đi tới đây tìm người

Lúc này nghe nói Mạc Nhị không có ở đây thì liền cho rằng Mạc Nhị lau người cho Mạc Vân Thiên xong đã đi rồi, lại nghĩ có lẽ còn chưa trở về lều đầu cho nên hắn có thể đến chỗ khác tìm

Vì vậy, nghe Tử La nói vậy, hắn lập tức chuẩn bị đi ra ngoài tìm Mạc Nhị.

Tử La thầy Mạc Tứ lại chuẩn bị vội vã rời đi, suy nghĩ một chút thì gọi hắn lại: “Mạc Tứ đại ca, xin chờ3một chút!” “Tam tiểu thư có chuyện gì sao?” Mạc Tứ vẫn chưa đi đến màn che, nghe được Tử La ở phía sau gọi mình, mặc dù trong lòng nóng nảy, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại quay đầu hỏi

“Mạc Tứ đại ca, có phải bên ngoài đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Tử La hỏi

Mạc Tử nghe được câu hỏi của Tử La liền hơi sững sờ một chút, biết trước giờ Tử La là một người tỉ mỉ, thông minh, nghĩ đến chắc bởi vì sắc mặt của chính mình mới khiến nàng nghĩ như vậy, cho nên liền nói: “Đúng vậy, thương thể của Trịnh tướng quân và Tam thúc vô cùng nặng, đặc biệt là Trịnh tướng quân đã đến lúc nguy cấp, cho nên Mạc Nhị thúc muốn mời Nhị ca đi qua xem một chút.” Tử La nghe1thấy Mạc Tử nói như vậy cũng sốt ruột, “Rốt cuộc tình hình của Mạc Tam thúc và Trịnh tướng quân là như thế nào?” “Thương thế của Tam thúc đã tạm thời ổn định nhưng còn Trịnh tướng quân thì bị thương rất nặng, hiện tại vẫn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm đến tính mạng nữa, cho nên Nhị thúc mới muốn gọi Nhị ca qua hỗ trợ.” Mạc Tứ trả lời đúng sự thật

“Vậy..

vậy thì Mạc Tứ đại ca mau đi tìm Mạc Nhị ca đi!” Tử La nghe vậy cũng không ngăn cản Mạc Tử nữa, vẫy vẫy tay để cho Mạc Tứ chạy nhanh đi tìm người.

Mạc Tứ thấy vậy cũng không tiếp tục dài dòng, chắp tay liền vội vàng cáo từ

Sau khi Mạc Tứ rời đi, Tử La cũng rơi vào trầm tư

Bây giờ Mạc Vân Thiên còn6đang hôn mê bất tỉnh, Mạc Nhất lại tới thành Lương Châu cứu viện, trong quân lúc này có thể chủ trì đại sự ngoại trừ Trịnh Thế Nghiêm ra thì không còn ai thích hợp hơn.

Cho nên lúc này Trịnh Thế Nghiêm nhất định không thể xảy ra chuyện được! Nếu không, trong đại doanh chỉ còn lại Mạc Tử, Mạc Tứ thúc và Mạc Nhị thúc mà thôi

Mạc Nhị lại đang bận bịu tìm cách chữa trị cho Mạc Vân Thiên và các binh lính khác, nếu như lúc này quân địch tấn công tới, chắc chắn bọn họ sẽ rơi xuống thế hạ phong.

Nhất định nàng phải nghĩ ra biện pháp giúp cho Trịnh Thế Nghiêm khỏe lên mới được!

Nhưng mà phải làm sao mới có thể giúp Trịnh Thế Nghiêm và Mạc tam thúc khỏe lên đây? Có rồi, trong không gian4của nàng còn có một ít thuốc trị thương, mà nàng còn bỏ thêm một ít nước linh tuyển vào đó rồi để không gian xử lý qua, cho nên hiệu quả của nó vô cùng tốt.

Nếu như cho Trịnh Thế Nghiêm cùng mấy người Mạc tam thúc dùng, chí ít sẽ giúp cho bọn họ thoát khỏi tình cảnh nguy hiểm đến tính mạng, đối với thương thể của bọn họ chắc chắn cũng sẽ rất hữu dụng

Nghĩ tới đây, Tử la liền đi nhanh tới trước giường, làm bộ lấy ra mấy chai thuốc trị thương từ trong túi quần áo mà nàng mang tới những thực chất là từ trong không gian, sau đó đưa chúng cho Xuân Hoa, nói: “Xuân Hoa tỷ, tỷ hãy đem mấy chai thuốc trị thương này cho Mạc Nhị thúc, nói với ông ấy rằng nó có3công hiệu với những vết thương bên ngoài da, lúc trước A La cũng đã từng đưa Mạc đại ca loại thuốc trị thương này rồi, bảo ông ấy dùng thử xem nó có giúp ích được gì cho thương thế của Trịnh tướng quân và Mạc Tam thúc hay không.”

Xuân Hoa nghe thấy Tử La nói như vậy thì mắt liền sáng lên

Chỉ có nàng và Hạ Hà là hiểu rõ nhất sự lợi hại của thuốc trị thương mà Tử La bào chế ra, vì vậy sau khi nghe phân phó, nàng liền cầm lấy mấy lọ thuốc trị thương, “Được, nô tỳ sẽ lập tức mang qua đó!”

“Nhớ nhất định phải đưa tận tay cho Mạc Nhị thúc, nếu như nó có tác dụng, hoặc là không đủ thì bảo Mạc Nhị thúc qua đây lấy, A La vẫn còn một ít!” Tử La lại suy nghĩ một lúc mới dặn dò thêm một câu

Xuân Hoa nghe vậy thì luôn miệng đáp ứng rồi vội vã chạy ra ngoài

Tử La thấy Xuân Hoa đã đi xa, trái tim căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, nghĩ đến có thuốc trị thương này, Trịnh Thế Nghiêm và Mạc tam chắc hẳn sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng nữa

Giờ phút này, nàng lại cảm thấy vô cùng vui mừng, lần này tới biến thành mặc dù đi rất gấp gáp nhưng nàng vẫn chuẩn bị rất nhiều thuốc trị thương, thuốc giải độc

Mà bọc quần áo đựng những thứ này đều do chính tay nàng chuẩn bị, khi đó Xuân Hoa, Hạ Hà chuẩn bị những thứ quần áo khác

Hơn nữa, túi quần áo này rất lớn, cho nên nàng nghĩ dùng nó để che giấu càng nhiều thuốc trị thương hơn nữa

Có điều, nàng biết mấy lọ thuốc mà nàng bào chế ra đều có hạn, bây giờ trong quân doanh có vô số người bị thương mà ai cũng đều cần thuốc, hơn nữa vì phòng ngừa quân địch đánh tới, nhất định bọn họ phải cố gắng hết sức giúp cho binh lính bị thương mau khỏe lại, cho nên số lượng thuốc trị thương mà nàng có thể lấy ra nếu đem so với hơn mười ngàn thương binh trong doanh trại tựa như là lấy muối bỏ biển vậy.

Nghĩ tới đây, Tử La nhíu lại mày, nàng phải nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giúp cho thương tích của binh lính trong doanh trại mau khỏi mới được.

Binh lực ở biến thành vốn đã không nhiều, cộng thêm hơn một vạn binh lính bị thương thì tổng số cũng chỉ còn lại trên dưới năm mươi tám ngàn người, nhưng mà nghe nói quân địch có tới hơn bảy chục ngàn người; nếu như binh lính bị thương không thể ra trận thì chỉ có trên dưới bốn mươi lăm ngàn binh thôi.

Hơn bốn vạn binh lực chống đỡ hơn bảy vạn binh lực, đây tựa hồ là lấy ít địch nhiều, dù cho quân đội Mạc gia có dũng mãnh đến mức nào đi nữa cũng rất khó địch lại đối thủ

Huống chi so sánh với liên quân hai nước Dạ Quốc và Hung Nô mới vừa chiến thắng ở cửa khẩu Quảng Yên, sĩ khí đang tăng cao, với một bên quân đội Mạc gia tinh thần uể oải bởi vì vừa mất đi chủ soái lại vừa mới đại bại thì làm sao mà có phần thắng được.

Năng lực của nàng có hạn, nàng không thể vực dậy quân đội Mạc gia đang dần suy tàn, điều mà nàng có thể làm lúc này là dùng năng lực của mình mau chóng chữa khỏi cho hơn mười ngàn thương binh kia

Nàng chỉ có thể vì Mạc Vân Thiên mà tạm thời làm những được từng này việc thôi

Nhưng nàng phải làm thế nào mới có thể giúp đỡ chữa trị cho bọn họ chứ?

Dùng thuốc trị thương nhất định không thực tế, quan trọng là nàng không thể làm ra nhiều thuốc trị thương như vậy!

Tử La suy nghĩ kĩ càng một hồi, cuối cùng nàng liền nghĩ tới một biện pháp

Nàng có thể dẫn nước linh tuyển trong không gian vào trong nước mà các tướng sĩ dùng để nấu cơm hằng ngày, như vậy các tướng sĩ khi ăn cơm chẳng phải là đều có thể uống được nước linh tuyển sao?

Nghĩ tới đây, Tử La vỗ đùi, không sai, cứ thế mà làm đi! Hạ Hà đang đứng canh giữ một bên thấy động tác này của Tử La liền kinh hãi, còn tưởng rằng Mạc Vân Thiên lại xảy ra chuyện gì, gấp gáp hỏi: “Tam tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì sao?” “Không có, A La chỉ nghĩ tới những chuyện khác mà thôi!”

Mà ở bên kia, sau khi nhận được thuốc trị thương mà Xuân Hoa đưa tới, Mạc Nhị thúc nghe thấy đây chính là thuốc trị thương mà lúc trước Tử La chuẩn bị cho Mạc Vân Thiên thì vô cùng mừng rỡ.

Những năm qua, năm nào Tử La cũng nhờ Xuân Hoa, Hạ Hà, Mạc ngũ thúc và Mạc Nam thỉnh thoảng mang đến một ít thuốc trị thương cho Mạc Vân Thiên, mà loại thuốc này vô cùng hiệu nghiệm, rất nhiều lần Mạc Vân Thiên vì có thuốc này nên mới có thể thoát chết trong đường tơ kẽ tóc

Hơn nửa năm nay, từ khi bắt đầu khai chiến, số lần Mạc Vân Thiên bị thương nhiều hơn trước kia nhiều, số lần dùng đến loại thuốc này cũng tăng lên, hơn nữa hắn còn thỉnh thoảng đưa cho thuộc hạ dùng, cho nên số thuốc trị thương mà lần trước Tử La nhờ Dung Phong mang đến đã dùng hết từ lâu rồi

Vì thế, khi nghe thấy Xuân Hoa nói những thứ này là thuốc trị thương mà lần trước Tử La gửi cho Mạc Vân Thiên, Mạc Nhị thúc liền vội vàng cho Trịnh Thế Nghiêm đang trong tình trạng nguy cấp dùng trước

Quả nhiên, sau khi Trịnh Thế Nghiêm dùng thuốc của Tử La xong, vết thương trên người đã cầm máu lại rất nhanh, mà sắc mặt của Trịnh Thế Nghiêm cũng theo đó mà có chuyển biến tốt hơn, tiếp đó cũng đã tỉnh táo lại

Mà ở bên kia, Mạc Tam thúc sau khi được Mạc Nhị giúp thoa thuốc lên vết thương, thương thế cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy vậy, Mạc Nhị thúc kiểm tra cho Trịnh Thế Nghiêm và Mạc tam thúc, khi đã chắc chắn bọn họ đều không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, ông cảm thấy mừng rỡ, cầm nửa lọ thuốc còn dư lại kia như là đang cầm một vật vô cùng quý giá.

“Mấy lọ thuốc trị thương này quả thật là bảo bối mà!” Mạc Nhị thúc vừa nói lại vừa cẩn thận cất lọ thuốc vào

Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, Trịnh Thế Nghiêm mới biết được thuốc trị thương của Tử La đã cứu mạng mình, sự cảm kích của hắn đối với Tử La và Mạc Vân Thiên lại lớn hơn

Nghe thấy thanh âm nhốn nháo loạn lạc bên ngoài quân doanh, ánh mắt hắn lại càng thêm kiên định

Nhất định hắn phải tận lực giữ vững bức bình phong che chở cuối cùng này, tuyệt đối không thể để cho liên quân hai địch quốc có cơ hội tấn công tới biến thành! Vừa nghĩ đến lúc ở cửa khẩu Quảng Yên đã phải chịu không ít khổ cực, Trịnh Thế Nghiêm lộ ra một nụ cười lạnh như băng

Xem ra, Nhiếp Chính vương của Dạ Quốc dùng chiêu bắt giặc phải bắt vua trước, dùng nhiều rồi cũng rất thuận tay!

Đầu tiên là Mạc Vân Thiên, bây giờ lại là hắn! Có điều, bọn họ sao có thể dễ bị bắt nạt như vậy chứ, hắn sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi nhanh thôi

“Ai! Sai quá sai rồi, lúc trước nếu chúng ta nhờ Tam tiểu thư mang thật nhiều thuốc trị thương này tới thì binh lính bị thương trong quân doanh đã không cần lo lắng rồi!” Lúc này, Mạc Nhị thúc lại ảo não nói.

Thật ra thì cũng không thể trách được Mạc Nhị thúc, từ khi Mạc Vân Thiên trúng độc tới nay, bọn họ vẫn luôn bận rộn, sứt đầu mẻ trán tìm cách cứu chữa cho Mạc Vân Thiên, đầu còn tinh lực mà nghĩ đến nhờ Tử La chuẩn bị thuốc trị thương mang đến chứ?

Có điều, không lâu sau Mạc Nhị thúc cũng đã hiểu ra, dù cho bọn họ có nhớ phải nhờ Tử La chuẩn bị thuốc trị thương đi chăng nữa thì chúng cũng rất quý và khó điều chế, mà Tử La cũng không thể làm ra được một lượng thuốc trị thương đủ cho tận hơn mười ngàn người dùng

“Đúng rồi, Tam tiểu thư vẫn còn thuốc trị thương, cho nên bây giờ tôi đi lấy thêm một ít, thương thể của Trịnh tướng quân và lão Tam cũng còn phải tiếp tục dùng thêm hai ngày nữa mới có thể khỏi hẳn!” Sau khi Mạc Nhị thúc và Mạc Nhị ảo não xong, liền nóng như lửa đốt mà ra cửa đi tìm Tử La.

“Lão Nhị, vết thương của tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cho nên cũng không cần dùng nữa, huynh cho Trịnh tướng quân dùng là được!” Mạc Tam thúc nghe vậy liền nói.