Điền Viên Cẩm Tú

Chương 586: Ở lại với a la

Trong phút chốc, nàng hơi sợ Mạc Vân Thiên sẽ bởi vì lời này của nàng mà hiểu lầm nàng

Nhưng mà, đó cũng chỉ là chuyện trong chớp mắt, nàng nhanh chóng nhận ra rằng Mạc Vân Thiên tuyệt đối sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà hiểu lầm nàng

Nàng tin Mạc Vân Thiên tin tưởng nàng.

Vì vậy, sau khi nghĩ rõ điều này, vẻ lo lắng trên khuôn mặt Tử La mới tan biến

Những suy nghĩ này của Tử La dù sao cũng chỉ xoay chuyển thật nhanh trong lòng, nàng nhanh chóng suy nghĩ thông suốt rồi điều chỉnh lại biểu tình trên mặt

Quả nhiên, Mạc Vân Thiên vừa nghe Tử La nói như vậy thì không hề nghĩ giống như Tử La đã lo lắng, hắn lập tức lộ ra vẻ mặt đau lòng

Sau đó, hắn hơi suy3nghĩ rồi không chút do dự mà gật đầu đồng ý: “Được, Mạc đại ca ở lại ngủ cùng A La.” Nói xong, hắn lại cẩn thận nằm xuống

Nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy, khuôn mặt Tử La vừa mới bình tĩnh lại không khỏi đỏ lên

Lời nói này của Mạc Vân Thiên thật sự có chút khiến người khác phải suy nghĩ miên man rồi

Cái gì, cái gì mà ở lại ngủ cùng nàng!

Tại sao nàng nghe được lời này lại không nhịn được đỏ mặt chứ?

Ý thức được mình lại nghĩ linh tinh, lại nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Mạc Vân Thiên, không hề ý thức được lời nói vừa rồi của mình có gì không ổn và khiến người khác suy nghĩ miên man, Tử La cực kỳ lúng túng

Ha ha..

Đây rõ ràng chỉ là đầu1óc của nàng không thuần khiết, nhìn Mạc Vân Thiên người ta kìa, vốn dĩ không hề nghĩ đến phương diện ấy mà

Trong phút chốc, khuôn mặt Tử La đỏ hơn, lần này là lúng túng và xấu hổ

Nhưng Mạc Vân Thiên lại không biết Tử La vì một câu trả lời của hắn mà suy nghĩ nhiều như vậy, thấy khuôn mặt Tử La đột nhiên đỏ lên, hắn hơi lo lắng, vội vàng ân cần hỏi: “A La, muội không sao chứ? Sao mặt lại đỏ như vậy?” Nói xong, hắn sờ khuôn mặt Tử La.

Thấy vậy, Tử La càng lúng túng vô cùng: “Không..

không có gì đâu, hình như muội đột nhiên thấy hơi, hơi nóng...”

Tử La ngập ngừng ấp úng nói, hơn nữa, ánh mắt còn không dám nhìn Mạc Vân Thiên

Cũng may, tâm tư của Mạc Vân8Thiên lúc này chỉ một mực lo lắng cho Tử La, cảm thấy Tử La không giống như gặp phải chuyện gì, hắn mới yên tâm, không hoài nghi lời nói của Tử La, Tử La mới không tiếp tục lúng túng nữa.

“Nếu như thấy nóng thì đắp một ít chân trước đã, lát nữa thấy lạnh thì đắp nhiều hơn vậy.” Mạc Vân Thiên thật sự tin tưởng lời nói của Tử La, nói xong, hắn hơi kéo chăn xuống một chút

Sau khi chắc chắn không có gì không ổn, hắn mới hỏi Tử La: “Thế này có được không?”

“Vâng vâng

Được rồi!” Nghe vậy, Tử La vội vàng gật đầu liên tục

Trong phút chốc, nàng xấu hổ không dám nhìn Mạc Vân Thiên, không đầu không đuôi mà theo bản năng chui vào ngực Mạc Vân Thiên.

Cảm nhận được động tác9ở lại của Tử La, Mạc Vân Thiên cười ra tiếng trên đỉnh đầu nàng, sự vui mừng và tâm tình vui sướng bên trong không chút nào che giấu

Sau đó, hắn ôm chặt Tử La hơn

Lúc này, Tử La thật sự giống như chuột túi treo trên người Mạc Vân Thiên vậy

Cảm nhận được nụ cười và động tác của Mạc Vân Thiên, nghe thấy hắn không hề che giấu tiếng cười một chút nào, mặt Tử La lại đỏ lên một lần nữa.

“Không được cười, không được cười!” Sau đó, Tử La cực kỳ ngượng ngùng và bối rối, giống như bị giẫm phải đuôi mèo vậy, lập tức xù lông, ngồi dậy mà luôn miệng ngăn cản

Nhìn thấy Tử La đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên như vậy, Mạc Vân Thiên cảm thấy vui mừng và thoải mái hơn,7cảm giác mệt mỏi toàn thân lập tức đều tan biến.

“Được, được! Mạc đại ca không cười, không cười nữa...” Nhưng mà, lời này còn chưa nói hết, Mạc Vân Thiên nhìn thấy dáng vẻ thật sự đáng thương của Tử La thì lại không nhịn được bật cười thành tiếng

“Hừ!” Thấy vậy, Tử La vươn tay chống nạnh, cố tình tỏ ra hung dữ mà uy hiếp: “Huynh mà còn cười nữa, A La sẽ không để ý đến huynh nữa đâu!” Nói xong, nàng xoay người đi.

Nghe vậy, Mạc Vân Thiên vội vàng thu lại nụ cười, hắn sợ hắn thật sự sẽ chọc tức Tử La

Mặc dù biết khả năng này không lớn nhưng hắn cũng không dám cười nữa

“Hừ, ừm, ừ!” Sau khi thu lại nụ cười trên mặt, Mạc Vân Thiên gật đầu liên tục, biểu thị không dám nữa.

Sau đó, hắn nhanh chóng nhẹ nhàng xoay người Tử La để nàng nhìn về phía hắn, luôn miệng dụ dỗ nói: “Được rồi A La, Mạc đại ca thật sự không cười muội.”

“Thật không?” Tử La dường như không tin, mặt đầy hoài nghi

“Đương nhiên, đương nhiên rồi! Chuyện mà Mạc đại ca đồng ý với A La có khi nào không làm được đâu.”

Nhìn Mạc Vân Thiên liên tục bảo đảm, nghe thấy lời này của hắn cũng đúng, quả thật chuyến Mạc Vân Thiên đồng ý với nàng thì chưa từng thất hứa

Cùng lắm thì lúc trước coi như là giấu giếm nàng thôi, hơn nữa điểm xuất phát cũng là vì tốt cho nàng

Nhưng mà cũng chính là như vậy, nghĩ đến lúc trước Mạc Vân Thiên che giấu nàng, không để cho nàng biết tình cảnh của hắn, còn cả chuyện lúc trước bắt nàng đi, Tử La không nhịn được hơi tức giận

Nhưng nàng lại không nỡ nổi nóng với Mạc Vân Thiên.

Vì vậy, Tử La suy nghĩ một chút, khẽ cắn môi mới nói: “Hừ, thể thì A La sẽ tạm thời tin tưởng huynh vậy.”

Nghe Tử La nói như vậy, Mạc Vân Thiên vội vàng liên tục bảo đảm: “Đúng đấy, đúng đấy

Được rồi, chúng ta mau nằm xuống đi, lát nữa sẽ bị cảm lạnh đấy.” Nói xong, hắn mở chăn ra cho Tử La

Chờ Tử La nằm xuống lần nữa, Mạc Vân Thiên đắp chăn kĩ lại cho nàng rồi hỏi tiếp: “Hiện giờ muội không nóng chứ?” “Vâng vâng!” Tử La nào dám nói còn nóng, vừa nghe vậy thì nhanh chóng gật đầu, tỏ ra không hề nóng

“Vậy chúng ta đắp kín chắn, sau đó ngủ một giấc đến trời sáng!” Mạc Vân Thiên nói xong, sửa sang lại chăn thật tốt cho Tử La lần cuối

Sau khi chắc chắn không còn gì không ổn thì cũng nằm xuống.

Hai người đều nằm trên giường, Tử La nằm trong chăn ấm áp mà không khỏi cảm thấy lúc này hạnh phúc vô cùng

Ngay sau đó, nàng suy nghĩ rồi lại chui vào ngực Mạc Vân Thiên lần nữa

Mạc Vân Thiên thấy vậy cũng phối hợp chỉnh lại chăn một chút, xê dịch vị trí của hắn để Tử La có thể ngủ thoải mái hơn

“Được rồi, chúng ta ngủ đi.” Sau đó, giọng nói trấn an ôn hòa của Mạc Vân Thiên vang lên trên đầu Tử La

Cảm nhận được sự che chở của Mạc Vân Thiên, nằm trong lồng ngực rắn chắc mạnh mẽ của Mạc Vân Thiên, giờ phút này, Tử La cảm thấy an toàn và mãn nguyện chưa từng có

Trong nháy mắt, nàng thậm chí có một cảm giác yên tĩnh, hạnh phúc giống như thiên trường địa cửu

“Được!” Nằm trong ngực Mạc Vân Thiên mà gật đầu một cái, sau đó nàng cũng ngoan ngoãn chuẩn bị đi ngủ.

Ngay lập tức, Mạc Vân Thiên nhanh chóng phát hiện người trong ngực thật sự đã ngủ.

Nhìn thấy Tử La ngủ say nhanh như vậy, trái tim Mạc Vân không khỏi mềm nhũn

Nghĩ thầm rằng khoảng thời gian này, nhất định là Tử La đã rất mệt rồi, nên hiện tại, nàng năm mới có thể ngủ nhanh trong lòng hắn như vậy

Chỉ cần nghĩ đến hôm nay Tử La mệt mỏi như vậy mà vẫn một lòng đợi hắn trở về mới có thể ngủ yên, Mạc Vân Thiên lại cảm động vô cùng

Trong phút chốc, Mạc Vân Thiên ôm người trong ngực càng chặt, nhẹ nhàng hôn lên trán Tử La: “Ngủ đi, cô bé ngốc!” Nói xong, Mạc Vân Thiên lẳng lặng nhìn Tử La một lúc lâu, sau đó mới yên tâm thỏa mãn nhắm hai mắt lại.

Không thể không nói, sau mấy ngày phải chịu giày vò, Mạc Vân Thiên cũng cực kỳ mệt mỏi

Hiện tại hoàn cảnh yên tĩnh, dễ chịu như vậy, quan trọng hơn chính là người mà lòng hắn luôn nhớ nhung cuối cùng cũng nằm trong lòng hắn

Cho nên không lâu sau, Mạc Vân Thiên cũng ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, Mạc Vân Thiên cảm thấy tinh thần thoải mái chưa từng có cảm thấy giấc ngủ hôm qua là giấc ngủ ngon nhất trong suốt những năm qua của hắn

Vì vậy, Mạc Vân Thiên vừa tỉnh lại đã cảm thấy cả người tràn đầy sức sống, nhìn Tử La trên giường vẫn còn ngủ say sưa thì trái tim của hắn lại cảm thấy mềm mại.

Sau khi nhìn Tử La hồi lâu, cuối cùng hắn mới lưu luyến không thôi, cẩn thận từng li từng tí mà xuống giường, cũng không gọi người

Sau khi tự mình mặc quần áo xong thì hắn thả nhẹ bước chân, nhìn Tử La một lần cuối cùng rồi mới ra khỏi lều.

“Hầu gia, ngài tỉnh rồi?” Bởi vì đã đến thời gian mà Tử La bình thường hay tỉnh lại nên Xuân Hoa đã dậy sớm, rồi thỉnh thoảng sang đây xem Tử La đã dậy hay chưa.

Không ngờ, nàng vừa mới đi tới ngoài lều thì nhìn thấy Mạc Vân Thiên từ bên trong đi ra, vội vàng cung kính chào hỏi

“Ừm, không cần đánh thức A La vội, để nàng ấy ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại đi

Khoảng thời gian vừa qua, nàng ấy đã mệt mỏi lắm rồi.” Sau khi gật đầu, Mạc Vân Thiên lại dặn dò Xuân Hoa không cần đi đánh thức Tử La

“Vâng, Hầu gia!” Xuân Hoa nghe Mạc Vân Thiên nói như vậy thì đương nhiên gật đầu liên tục đồng ý, không có ý kiến gì, xong mới hỏi tiếp: “Vậy Hầu gia có cần nô tỳ gọi người đi chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa sáng cho ngài không?”

“Không cần đầu, bây giờ ta quay về lều chủ

Đến lúc đó sẽ có đám người Mạc Ngũ chuẩn bị những thứ ấy

Ngươi ở đây hầu hạ cho A La thật tốt là được rồi.” Nghe vậy, Mạc Vân Thiên lắc đầu, sau đó dặn dò thêm.

“Vâng ạ!” Xuân Hoa nghe vậy cũng không còn kiên trì với đề nghị của mình nữa, sau đó còn bảo đảm nàng sẽ chăm sóc A La thật tốt để hắn không cần lo lắng.

Khi Mạc Vân Thiên vừa mới trở về lều của mình, lính canh bên ngoài lều vừa nhìn thấy Mạc Vân Thiên đi từ trong lều của Tử La ra thì không khỏi dụi mắt một cái, nghĩ thầm có phải hắn đã hoa mắt rồi không, tại sao Mạc Vân Thiên lại đi từ trong lều của Đổng Tam thiếu gia ra vậy?

Ừ, nhất định là khi nãy hắn đã nhìn nhầm rồi

Mạc Vân Thiên chắc là vừa rồi đã thức dậy ở đây, sau đó từ bên này đi qua đó mà thôi.

Càng nghĩ, cậu lính càng khẳng định suy nghĩ này của mình, thầy Mạc Vân Thiên đi tới, hắn vội vàng đứng thẳng người dậy, cung kính hành lễ chào hỏi với Mạc Vân Thiên: “Hầu gia, chào buổi sáng!”

“Ừm!” Thấy vậy, Mạc Vân Thiên khẽ gật đầu, sau đó mắt không hề chớp mà đi thẳng về hướng lều của hắn.

Trên đường, hắn gặp Mạc Tứ

Mạc Tứ nhìn thấy Mạc Vân Thiên đi tới từ phía lều của Tử La thì hơi sững sờ, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, khôi phục vẻ mặt bình thường, cung kính chào hỏi Mạc Vân Thiên: “Gia, ngài dậy rồi

Thuộc hạ sẽ sai đám người Mạc Ngũ chuẩn bị đồ rửa mặt và bữa sáng cho ngài ngay.”