Điền Viên Cẩm Tú

Chương 607: Chạy trốn (3)

Nhưng mà cũng không biết có phải vận số của Tử La thật sự rất đen đủi hay không, đạn tín hiệu mà nàng thả đúng thật là bị đám người Thác Bạt Thế Kiệt chú ý tới, hơn nữa bọn họ còn ở gần Tử La.

Thác Bạt Thế Kiệt là ai chứ, vừa thấy pháo hoa này là biết đây là một kiểu truyền tin tức giữa các ám vệ với nhau.

Gần như hắn ta chưa từng nghĩ tại sao tìm Tử La hồi lâu mà vẫn không thấy đâu, vẫn không tìm được một chút manh mối hữu dụng và điểm đột phá nào, Thác Bạt Thế Kiệt liền căn cứ vào ý nghĩ thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, lập tức dẫn theo người của hắn ta chạy về phía mà tín hiệu được phát3ra.

Nhưng mà người phát hiện ra đạn tín hiệu Tử La bắn đương nhiên cũng không chỉ có đám người Thác Bạt Thế Kiệt, ám vệ thủ hạ của Mạc Vân Thiên cũng phát hiện ra đó là đạn tín hiệu giữa bọn họ và gia mỗi khi muốn truyền tin tức nào quan trọng cho nhau.

Mà người dẫn nhóm ám vệ này đúng là Mạc Nhất, vừa thấy vậy, Mạc Nhất gần như là người đầu tiên nhận ra đạn tín hiệu này không phải do Mạc Vân Thiên bắn.

Cho nên hắn lập tức nhận ra, khẳng định là Tử La đang bị bắt đi đã phát ra tín hiệu cầu cứu, bởi vì hắn biết Mạc Vân Thiên không chỉ cầm đạn tín hiệu này mà còn đưa cho Tử La mấy viên.

Sau khi định thần lại,2Mạc Nhất mừng rỡ, truy tìm lâu như vậy rồi, cuối cùng cũng tìm được người, cuối cùng cũng không phụ sự phó thác của Mạc Vân Thiên.

Thế nên, gần như là không chút do dự trì hoãn, Mạc Nhất lập tức quyết định cho người có thân thủ tốt nhất đi thông báo cho Mạc Vân Thiên, còn hắn thì mang theo những người còn lại chạy về phía tín hiệu phát ra.

Hơn nữa, Thác Bạt Thế Kiệt cũng là nhân vật lợi hại, trong khoảng thời gian tìm kiếm Tử La, hắn cũng tìm được một vài điểm khả nghi, hắn phát hiện bọn họ luôn có thể phát hiện ra tung tích của Tử La, nhưng khi tiếp tục truy tìm thì lại chẳng tìm thấy cái gì cả.

Ngay lập tức, hắn phân tích rằng tính1cảnh giác của Tử La khẳng định lợi hại hơn so với người bình thường, hơn nữa bản lĩnh ẩn náu cũng cực kỳ xuất sắc. Cho nên nếu muốn tìm nàng ra thì phải nghĩ biện pháp mới được.

Nghĩ vậy, tuy rằng hắn tạm thời không nghĩ ra biện pháp nào tốt, nhưng vẫn bảo mọi người tận lực nhẹ tay nhẹ chân hết sức có thể, không đánh rắn động cỏ, xem có thể bắt được Tử La khi nàng không ra phát hiện bọn họ hay không.

Cuối cùng, giữa đám người Mạc Nhất và đám người Thác Bạt Thế Kiệt, cuối cùng vẫn là đám người Mạc Nhất may mắn hơn, Mạc Nhất cuối cùng cũng tìm được đến nơi mà Tử La đang trốn trước đám người Thác Bạt Thế Kiệt.

Sau khi thả đạn tín1hiệu ra, Tử La liền tận lực mà trốn ở trong không gian, chỉ khi nghe thấy có động tĩnh mới đi ra xem có phải người của Mạc Vân Thiên tìm đến hay không. Nàng cực kỳ may mắn, sau khi đạn tín hiệu được phát ra chưa đến nửa canh giờ, nàng đã nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

Quan sát bốn phía xong, sau khi xác định không có người nào, Tử La lúc này mới đi từ trong không gian ra, chậm rãi tới gần nơi phát ra động tĩnh.

Từ xa nàng đã nhìn thấy người mà mình quen đang dẫn đầu chính là Mạc Nhất, tuy rằng không phải Mạc Vân Thiên nên nàng có chút thất vọng, nhưng giờ này khắc này nhìn thấy đám người Mạc Nhất, nàng vẫn không nhịn được1kích động mà rơi nước mắt.

Sau đó, nàng nhanh chóng thu dọn mọi thứ trên tay, tùy ý mà vác một túi đồ ăn nhỏ trên lưng mà nàng cướp được từ đám người Thác Bạt Thế Kiệt, dắt con ngựa mà nàng cũng cướp từ đám người Thác Bạt Thế Kiệt rồi chạy.

Đám người Mạc Nhất từ xa xa nhìn thấy bóng dáng Tử La, bọn họ cũng cực kỳ kích động, Mạc Nhất chạy đến trước.

Nhưng mà biến cố lại xảy ra vào lúc này.

Khi Tử La cùng người tới nhanh nhất là Mạc Nhất chỉ còn cách hơn năm trăm mét, một đoàn người đột nhiên xông vào giữa, vừa thấy thì nhận ra đó là đám người Thác Bạt Thế Kiệt.

Giật mình và hoảng sợ, Tử La nhìn thấy đoàn người Mạc Nhất và đoàn người Thác Bạt Thế Kiệt ở xa, mà Thác Bạt Thế Kiệt đang đuổi về phía nàng.

Vì thế, nàng không thể hội hợp với đám người Mạc Nhất, vội vàng lên ngựa, thúc ngựa mà chạy về một phương hướng bất kỳ, muốn bỏ xa đám người Thác Bạt Thế Kiệt ở đằng sau, sau đó tìm nơi nào đó rồi lại trốn vào trong không gian.

Nhưng mà Tử La vẫn đánh giá cao tốc độ của mình, nàng còn chưa tìm được cơ hội vào không gian thì Thác Bạt Thế Kiệt đã đuổi kịp...

Sau khi lại rơi vào tay Thác Bạt Thế Kiệt, Tử La thật sự vô cùng ảo não.

.....

Khi đám người Thác Bạt Thế Kiệt và Mạc Nhất phát hiện ra đạn tín hiệu mà Tử La phát, mặc dù Mạc Vân Thiên ở xa hơn so với đám người Mạc Nhất, Thác Bạt Thế Kiệt, nhưng mà vẫn thấy được đạn tín hiệu mà Tử La phát ra.

Nhìn thấy tín hiệu này, cuối cùng Mạc Vân Thiên cũng như là trong bóng đêm phát hiện ra ánh sáng duy nhất, căn bản không nghĩ nhiều gì, hắn lập tức mang người chạy đến nơi phát ra tín hiệu bằng tốc độ nhanh nhất.

Khi người mà Mạc Nhất phái tới tìm được đám người Mạc Vân Thiên, Mạc Vân Thiên cũng đang trên đường chạy tới.

Thấy người mà Mạc Nhất phái tới thông báo, Mạc Vân Thiên không còn hoài nghi nơi mà tín hiệu phát ra chính là chỗ của Tử La, không ai rõ ràng hơn hắn về chuyện hắn đã tự tay giao cho Tử La đạn tín hiệu.

Hắn chỉ biết cô gái của hắn không phải cô gái bình thường, hắn chỉ biết nàng sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

Tuy rằng tất cả mọi người đều không nói gì, nhưng Mạc Vân Thiên cũng biết từ sau khi Tử La mất tích và đi tìm nàng đến bây giờ, thời gian đã qua lâu như vậy rồi mà vẫn không có tin tức gì, mãi không tìm được nàng khiến tất cả mọi người dần cảm thấy hy vọng tìm được người đã trở nên rất nhỏ bé.

Chỉ là bận tâm đến việc Mạc Vân Thiên không chịu bỏ cuộc, không muốn chấp nhận sự thật, các thủ hạ mới không dám nói ra thôi.

Tuy rằng Mạc Vân Thiên tin tưởng cô gái của hắn sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, nàng thông minh như vậy, dũng cảm như vậy, bọn họ đã trải qua nhiều khó khăn hiểm trở như vậy, thậm chí nàng có thể ở biên thành tràn đầy nguy hiểm mà chờ đợi hắn trở về cứu viện; nhưng lâu như vậy rồi mà không tìm được, trong lòng hắn cũng càng ngày càng rối bời. Hắn căn bản không thể nào tưởng tượng và cũng không thể chấp nhận nổi nếu Tử La thật sự đã gặp phải chuyện gì ngoài ý muốn, liệu hắn có làm ra hành động điên cuồng như thế nào hay không!

Cho nên, hiện tại nhìn thấy đạn tín hiệu quen thuộc này, hắn biết Tử La rất có thể vẫn an toàn, ít nhất còn có cơ hội thả ra đạn tín hiệu để liên hệ với mình, Mạc Vân Thiên thật sự có một sự vui sướng khó tả, như vừa được sống lại khi bị dồn vào bước đường cùng vậy.

Khi đám người Mạc Vân Thiên đuổi tới nơi cách vị trí phát ra tín hiệu không xa, từ xa xa, bọn họ đã nghe thấy âm thanh của nhiều người, vừa nghe liền biết phía trước có người đang giao thủ. Sắc mặt Mạc Vân Thiên lập tức thay đổi, sau đó lại nhanh chóng đi về phía ấy.

Nhóm ám vệ phía sau cũng không có ai là ngốc, vừa thấy vậy thì bọn họ liền cũng lập tức hiểu ra đằng trước đang xảy ra chuyện gì, vì thế giật mình một cái, bọn họ cũng vội vàng đi theo chủ soái Mạc Vân Thiên mà chạy về phía đang xảy ra chuyện không may.

Quả nhiên, Mạc Vân Thiên vừa đuổi tới nơi thì thấy đoàn người mà Mạc Nhất dẫn đầu đang hừng hực đánh nhau với đám người Thác Bạt Thế Kiệt, hai bên đều không làm gì được đối phương, đều vội vã đến mức đỏ mắt.

Thác Bạt Thế Kiệt vốn đã bắt được Tử La và đang định rời khỏi, đám người phía sau Mạc Nhất cũng bị thủ hạ của Thác Bạt Thế Kiệt kéo chân lại.

Nhưng mà, đang lúc hắn ta mừng rỡ muốn bắt Tử La về sau khi nàng bỏ trốn mất dạng thì lúc này, Mã tướng quân vốn yên lặng đi theo lại đột nhiên làm khó dễ.

Vì thế, Thác Bạt Thế Kiệt không cẩn thận đã bị thương, cũng may không để Tử La bị Mã tướng quân cướp được.

Nhưng mà khi Thác Bạt Thế Kiệt quật ngã được Mã tướng quân, đám người Mạc Nhất cũng giải quyết được đoàn người mà Thác Bạt Thế Kiệt lưu lại để cầm chân bọn họ, thế mới có một màn hai bên đánh túi bụi như hiện tại.

Bấy giờ, nhìn thấy Mạc Vân Thiên chạy tới, biểu cảm của hai bên trong trận đấy không giống nhau.

Đám người Mạc Nhất thì vui vẻ, đám người Thác Bạt Thế Kiệt đương nhiên thì tức đến mức hoảng hốt.

Nhìn thấy Mạc Vân Thiên tới, Thác Bạt Thế Kiệt đã thầm nghĩ rằng không tốt, nhưng khi muốn rời khỏi thì xung quanh lại đều là người của đối phương.

Vì thế, hắn ta nhìn về phía Mã tướng quân ngã xuống, sắc mặt càng thêm dữ tợn vài phần, nghĩ thầm rằng đều tại hắn ta sơ ý, quên mất còn có một kẻ nguy hiểm như vậy, bằng không thì hắn ta đâu đến nỗi rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan như bây giờ.

Mạc Vân Thiên tới nơi, nhìn thấy Tử La đang ở trong tay Thác Bạt Thế Kiệt thì mắt đỏ rực, gần như không nghĩ nhiều gì đã nhanh chóng mà xông về phía Thác Bạt Thế Kiệt, cứ đến chỗ nào là người của Thác Bạt Thế Kiệt liền ngã hết xuống.

Thủ hạ của Thác Bạt Thế Kiệt nhìn thấy Mạc Vân Thiên như vậy, bọn họ không dám trực tiếp chống lại hắn lúc này, ai cũng đều tránh né.

Vì thế, Mạc Vân Thiên rất thuận lợi mà đi tới trước mặt Thác Bạt Thế Kiệt.

“Buông nàng ấy ra!” Mạc Vân Thiên lạnh lùng nói, ánh mắt một mực nhìn vào Tử La đang ở trong tay Thác Bạt Thế Kiệt.

Mà Tử La nhìn thấy Mạc Vân Thiên đã đến, lúc này nàng sớm đã kích động vô cùng, nhưng mà nàng vừa mới hô một tiếng “Mạc đại ca” thì kiếm trên tay Thác Bạt Thế Kiệt đã kề cổ nàng, làm nàng phải ngậm miệng lại.

“Ha ha...” Nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng Thác Bạt Thế Kiệt đã tràn ngập giận dữ, chỉ là trên mặt không chịu biểu hiện ra ngoài mà thôi.

Hơn nữa, nhìn thấy Mạc Vân Thiên vừa xuất hiện, trong mắt Tử La và Mạc Vân Thiên dường như chỉ có đối phương tồn tại, điều này làm hắn ta cực kỳ giận dữ.

Nhưng mà, Thác Bạt Thế Kiệt giờ khắc này cũng không kịp nghĩ nhiều vì sao hắn ta lại có cảm xúc như vậy.