Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 14: Cứu chữa vô ích

Edit: Thượng Quan Khinh Nhu

Beta: Thượng Quan Minh Lục

Dưới ánh đèn mờ ảo, Tiêu Ngạn Thành chăm chú nhìn dáng vẻ nổi giận của Diệp Quân.

Ánh đèn neon chiếu lên khuôn mặt cô làm đôi môi mỏng chuyển sang sắc đỏ tươi, lông mày hơi nhướn lên như một con phượng hoàng lửa đang sải cánh trên đỉnh núi tuyết, vạn dặm băng tuyết hoá thành lửa nóng, lộng lẫy hoa lệ, sức sống cuồn cuộn.

"Diệp Quân" Hơi thở vương vấn, ngực như cứng lại, lần mở miệng tiếp theo âm thanh đã trở nên dịu dàng: "Giữa chúng ta, thật sự không có khả năng sao?"

Diệp Quân im lặng nhìn anh, một lúc lâu sau, câu trả lời là...

Xoay người rời đi.

Cô ngẩng cao đầu, ưỡn ngực rời đi.

Khi khung cảnh đường phố hoa lệ trước mắt trở nên mờ ảo, cô chợt nhớ tới những lời của Phùng Tiểu Chu.

Vì sao cô lại nghe lời Phùng Tiểu Chu như vậy? Bởi vì cô biết Phùng Tiểu Chu nói đúng.

Có một số chuyện, cô không hề muốn nhớ lại, một khi để những hồi ức ấy ào ào quay về, cô sẽ hận đến muốn xé nát người đàn ông sau lưng ra thành từng mảnh.

Bạn tưởng rằng, môi trên và môi dưới chỉ cần nhẹ nhàng chạm nhau vài cái là đời người liền có thể quay lại sao?

Tiêu Ngạn Thành nhìn theo bóng dáng Diệp Quân rời đi.

Một Diệp Quân như vậy, vừa kiên cường lại yếu đuối, không hề giống với Diệp Quân trước đây, nhưng lại càng làm cho người khác đau lòng.

Anh biết lời mình vừa nói quá đột ngột, quá gấp gáp.

Tại sao anh không thể chầm chậm lại?

Đang suy nghĩ, Diệp Quân vốn đi phía trước đột nhiên dừng bước, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.

Điện thoại di động của cô đang đổ chuông.

"Alo, tôi là Diệp Quân." Diệp Quân hơi nheo mắt nhìn về phía ánh đèn nhấp nháy của cửa hàng bên kia đường.

Tiêu Ngạn Thành cách đó không xa thấy thế lập tức biết Diệp Quân đang căng thẳng, những lúc căng thẳng cô sẽ trở nên như vậy.

"Được, tôi biết rồi, tôi lập tức đến ngay!" Không biết bên kia nói cái gì, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi.

Tiêu Ngạn Thành nhanh chân chạy tới: "Xảy ra chuyện gì sao?"

Diệp Quân nắm điện thoại trong tay, ngẩng đầu nhìn anh.

Cô nhìn anh nửa giây, sau đó mở miệng: "Ban nãy anh nói muốn đưa tôi về nhà?"

"Đúng vậy." Tiêu Ngạn Thành theo phản xạ nắm chặt chìa khoá xe trong túi.

"Vậy làm phiền anh đưa tôi tới bệnh viện, thật nhanh."

"Được."

Nói chuyện với người thông minh chính là tiết kiệm sức lực như vậy, vào thời điểm quan trọng, họ có thể nhìn nhận rõ tình hình.

Về phần mặt mũi, ban nãy nói cái gì? Có chuyện như vậy sao? Cô đều quên hết rồi!

Tiêu Ngạn Thành không hỏi lý do, cũng không nhiều lời, lập tức đưa Diệp Quân lên xe, sau đó một đường lao thẳng tới bệnh viện.

Thật may lúc này giờ cao điểm đã qua, trên đường cũng không bị kẹt xe. Thậm chí gặp đèn đỏ anh đều vượt qua, xông xáo về phía trước, thích phạt tiền thì cứ phạt đi.

Thời điểm đến bệnh viện, Tiêu Ngạn Thành vừa phanh gấp lại, Diệp Quân đã lập tức cắm cổ chạy qua đường.

"Cẩn thận!"

Tiêu Ngạn Thành vội vàng nhắc nhở, không cần biết Diệp Quân có nghe lọt hay không, cô đã chạy tới bệnh viện đối diện.

Tiêu Ngạn Thành hết cách, nhanh chóng tìm chỗ đỗ xe, sau đó cũng vội vàng đuổi theo.

Cuộc điện thoại mà cô nhận được là bệnh nhân giường số 13 do cô phụ trách hậu sinh.

Vốn sinh con là chuyện tốt, ai biết được sau khi sinh cô ấy bị thuyên tắc ối.

Thuyên tắc ối là biến chứng sản khoa nguy hiểm và hiếm gặp nhất, với tỷ lệ mắc trên toàn thế giới ước chừng khoảng một phần 20.000. Mặc dù tỷ lệ mắc phải rất thấp nhưng một khi phát sinh thì dù có tích cực cấp cứu, tỷ lệ tử vong cũng rất cao.

Điều đáng sợ của thuyên tắc ối là phát bệnh một cách rất đột ngột, thời gian tử vong nhanh nhất có thể chỉ mất vài phút, làm cho bác sĩ cấp cứu trở tay không kịp. Thậm chí còn không có thời gian để thực hiện bất kì biện pháp nào.

Có thể nói thuyên tắc ối ở khoa sản, dù cho có ở khoa sản bệnh viện Đệ Nhất cũng gần như là một biến chứng tử vong.

Thời điểm Diệp Quân chạy tới bệnh viện, bệnh nhân đã được cấp cứu.

Thật ra cô chạy tới cũng vô ích.

Bởi vì khoa sản đã tập hợp đội ngũ chuyên gia mạnh nhất thực hiện cấp cứu ngay khi vừa biết tin, nghe nói ngay cả lão chuyên gia Cao Nghệ Vinh cũng đích thân tới.

Diệp Quân chỉ là một bác sĩ phụ trách, bình thường có thể tham gia phẫu thuật những ca sinh mổ (c-section) thông thường, nhưng cô vẫn chưa đủ tư cách tham gia loại đội hình cấp cứu này.

Đó là một đêm ngột ngạt, hành lang bên ngoài phòng phẫu thuật lác đác những khuôn mặt khẩn trương, lo lắng của người nhà bệnh nhân, Diệp Quân đút tay trong túi áo, chậm rãi đi qua đi lại cuối hành lang.

Tại quầy lễ tân cuối hành lang, y tá trực thì thầm khuyên Diệp Quân: "Bác sĩ Diệp, cô ngồi nghỉ một lát đi."

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn y tá trực: "Mấy giờ rồi?"

Y tá sửng sốt một chút, trên mặt bác sĩ Diệp không có bất cứ cảm xúc gì, nhưng giọng cô lại như một dây cung bị kéo căng, như thể sẽ đứt vỡ bất cứ lúc nào.

"Mười một giờ." Cô nhỏ giọng trả lời.

"Ừm." Diệp Quân không nói nữa, cô im lặng mím chặt đôi môi khô khốc, nhìn chằm chằm vào con số đang ngưng trệ trên thang máy bên cạnh cô.

Bên ngoài toà nhà sản khoa bệnh viện Đệ Nhất, Tiêu Ngạn Thành đã đứng chờ khoảng chừng 3 tiếng.

Ba tiếng sau, anh thấy Diệp Quân đi ra.

Dáng vẻ Diệp Quân lúc trở ra thật giống như cơ thể cô không có trọng lượng, cứ thế mất hồn đi ra ngoài.

Cô không chú ý tới Tiêu Ngạn Thành đứng bên cạnh, vẫn tiếp tục đi thẳng về phía trước.

Tiêu Ngạn Thành kéo cô lại, siết chặt bả vai cô.

Thời điểm nắm lấy mới phát hiện cả người cô đang run rẩy nhè nhẹ.

"Diệp Quân, nhìn anh." Anh nhìn thẳng vào mắt cô, trầm giọng ra lệnh.

Anh hiểu quá rõ Diệp Quân.

Diệp Quân là người như thế nào? Là loại người đi trên đường nhìn thấy con châu chấu chết cũng sẽ thở dài một phen.

Người như vậy, cho dù cả thế giới cho rằng có một ngày cô sẽ biến thành người lạnh lùng đến chết lặng, thì trong xương tuỷ, cô vẫn là chính cô.

Từ một khắc Diệp Quân bước ra kia, anh đã biết được kết quả sau cuộc điện thoại đó.

Bây giờ là mùa hè, thời tiết không lạnh, mà từ đầu tới chân Diệp Quân đều lạnh ngắt.

Đứa bé không sao nhưng sản phụ bị thuyên tắc ối lại cấp cứu thất bại.

Truyền vào tử cung 7500ml máu vẫn không thể cứu được tính mạng sản phụ.

Cô bị người bên cạnh giữ lại, bàng hoàng ngước mắt lên, cô lờ mờ nhận ra người này là Tiêu Ngạn Thành.

Cô nhìn anh.

"Cô ấy sinh một bé trai, bảy cân hai lạng, đẻ thường, thai nhi được sinh ra sau 10 phút. Mọi thứ đều vô cùng thuận lợi."

"Ban đầu cho rằng 2 giờ là có thể rời phòng sinh, ai biết được đúng lúc sắp rời khỏi phòng, cô ấy đột nhiên hét lên một tiếng."

"Quá bất ngờ... Không có bất cứ dấu hiệu gì cả."

Cô cứ như vậy thấp giọng lẩm bẩm: "... Rõ ràng lúc tôi rời bệnh viện còn nói chuyện cùng với cô ấy, cô ấy mong có thể sinh sớm một chút, còn nói muốn sinh con gái nữa..."

Chỉ sau vài giờ, người đã không còn.

Tiêu Ngạn Thành ôm lấy Diệp Quân đang không ngừng lẩm bẩm.

Thời điểm ôm lấy cô, anh phát hiện cô càng run rẩy dữ dội.

"Đừng nghĩ về chuyện này nữa, muộn rồi, anh đưa em về nhà."

"Đứa trẻ của cô ấy tốt lắm, tôi đã thấy rồi, nặng hơn bảy cân, tóc rất tốt, vừa đen lại rậm, nhưng cô ấy lại không thể nhìn thấy..."

"Nào, chúng ta lên xe đã."

"Tôi rất muốn giúp cô ấy, nhưng ngay cả tư cách tham gia cấp cứu tôi cũng không có... Tôi không thể làm gì cả, chỉ có thể đi qua đi lại bên ngoài phòng cấp cứu, chỉ có thể chờ đợi..."

Diệp Quân vẫn đang trầm giọng kể lại, Tiêu Ngạn Thành nửa ôm nửa kéo cô đặt lên xe của mình, giúp cô thắt chặt dây an toàn, lái xe, về nhà.

Tiêu Ngạn Thành lái xe rất chậm, cửa kính hé mở, ánh sáng bên đường hắt vào trong xe sau đó nhanh chóng biến mất.

Diệp Quân trầm mặc, vô lực dựa vào ghế, đôi môi mím chặt, gương mặt tái nhợt biến đổi màu sắc dưới ánh đèn an tĩnh mà mờ mịt.

Xe dừng lại ở ngã tư đèn đỏ, Tiêu Ngạn Thành hơi nghiêng người, dùng tay vuốt nhẹ qua cánh môi cô:

"Diệp Quân, đây không phải lỗi của em."