Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 2

Edit: Thượng Quan Trân Tuệ

Beta: Thượng Quan Tử Lan

Tiêu Ngạn Thành biết nhất định Diệp Quân đã hiểu lầm gì đó. Đứa bé trong bụng kia chắc chắn không phải là của anh. Vốn dĩ anh muốn tới dự hôn lễ của bạn. Trước đây công ty mới nghiên cứu tàu điện và tiến hành lái thử nội bộ, kỹ sư nghiên cứu phát minh công trình Phó Tĩnh Vũ tự mình ra trận, không ngờ trong quá trình lái thử xảy ra việc ngoài ý muốn nên Phó Tĩnh Vũ bị thương, hiện tại vẫn đang dưỡng thương.

Chính điều này đã khiến hôn lễ của Phó Tĩnh Vũ và Cố Tinh Tinh bị trì hoãn lại hết lần này tới lần khác. Lúc này, Cố Tinh Tinh lại đang mang thai. Sáng nay, Tiêu Ngạn Thành gọi cho Phó Tĩnh Vũ để báo cáo tình hình, vừa hay nhận tin Cố Tinh Tinh phải nhập viện sinh non nhưng không bắt được xe. Tiêu Ngạn Thành vội vã lái xe đưa cô tới bệnh viện. Dẫn vợ chưa cưới của người ta đi sinh nở, suy cho cùng là anh em tốt, Phó Tĩnh Vũ lại là vì chuyện của công ty mới bị thương. Cố Tinh Tinh bên kia tình huống khẩn cấp, Tiêu Ngạn Thành cũng chỉ đành làm tài xế một lần. Dĩ nhiên, Tiêu Ngạn Thành không thể nào tin được mình sẽ gặp phải Diệp Quân ở khoa sinh sản. Anh vẫn luôn cho rằng cô đã xuất ngoại, sao giờ lại còn ở đây? Anh trầm mặc một chút rồi vội vàng chạy ra phòng cấp cứu, nhìn y tá đang nhìn anh với ánh mắt vô cùng khinh bỉ:

“Bác sĩ Diệp à? Đó là bác sĩ điều trị chính của bệnh viên, anh biết chúng ta cũng là bác sĩ?”

Y tá cảm thấy giọng điệu nam nhân đang đứng trước mắt có gì đó không đúng lắm:

“Không biết. Vì vậy tôi cũng muốn hỏi một chút.”

Đang nói thì Cố Tinh Tinh liền tới. Tiêu Ngạn Thành liền dìu cô ta ra ngoài, miệng thì rối rít hỏi thăm tình hình. Cố Tinh Tinh hai mắt phiếm hồng:

“Không có gì đáng ngại. Tất cả vẫn như thường, chỉ cần về chú ý thêm mà thôi”

“Đưa vào hồ sơ xem ra là không có hi vọng, bệnh viện này quá có tiếng, cạnh tranh quá kịch liệt, sợ là khó thay đổi được gì, tôi mang thai đã 5 tuần, nói là không có giường nằm."

Tiêu Ngạn Thành nghe tới đây liền nhíu mày:

“Lúc này mới năm tuần, khoảng cách sinh con không phải còn có hơn ba mươi tuần, cũng chính là tám tháng, làm sao hiện tại không có giường rồi?”

Cố Tinh Tinh nghe tới vậy liền bất đắc dĩ lắc đầu:

“Đám đàn ông con trai các anh nghe tới đây mà chẳng hiểu gì cả. Người ta đưa cái này vào hồ sơ là dựa vào ngày sinh dự kiến. Ví dụ như tháng 1 ngày sinh dự kiến hết 200 người, những người tháng 1 tuần đầu tiên ngày sinh dự kiến thì được nhờ, có thể sớm một chút phát hiện mang thai rồi tới chiếm vị trí trong danh sách dự kiến này. Tôi lại dự sinh nửa sau tháng nên chịu thiệt thòi. Nếu đem ra so sánh, những người dự sinh nửa đầu tháng chiếm danh sách dự kiến xong thì những người dự sinh nửa tháng sau không có cơ hội rồi.”

“Có bệnh viện còn tốt, hơn nửa tháng cùng nửa dưới tháng đơn độc tính sách. Nhưng bệnh viện này tương đối cứng nhắc, một tháng thống nhất chỉ 1 danh sách.”

Nghe tới đó, Tiêu Ngạn Thành liền đề nghị:

“Vậy chúng ta sẽ tới thử ở các bệnh viện khác cũng được mà? Chúng ta tới thành phố B, khoa ngoại sản uy tín cũng không thiếu.”

Cố Tinh Tinh lắc đầu:

“Khi bà ngoại sinh mẹ em vì khó sinh mà qua đời. Đến lúc mẹ sinh em thì cũng vì khó sinh mà mất rất nhiều máu, cố gắng lắm mới giữ được tính mạng. Em rất sợ mình cũng bị vậy, khó sinh có lẽ là do di truyền. Vì vậy, chúng ta nhất định phải tìm bệnh viện có ngân hàng trữ máu, có ICU, có khoa sơ sinh trong bệnh viện. Những nơi khác chỉ là được nghe qua, không bằng chúng ta ở lại đây, uy tín lại được đảm bảo tối đa.”

Nếu như mình xảy ra vấn đề gì, bệnh viện có nhiều chuyên gia sẽ biết đường giải quyết. Tuổi sản phụ, song thai,… Tất cả đều có thể kịp thời giải quyết.

Nói tới đây, cô như nghĩ ra điều gì đó:

“Đúng rồi, anh và bác sĩ Diệp có quen biết sao?”

Cố Tinh Tinh cũng được coi là hiểu Tiêu Ngạn Thành, vì vậy cảm thấy điệu bộ của anh vừa rồi vô cùng lạ.

Lúc này, Tiêu Ngạn Thành đã ba mươi tuôi độc thân, kim cương lão ngũ, sự nghiệp thành công. Thế nhưng, anh lại không hề có bạn gái, bình thường cũng chẳng có chút cảm giác gì với tình cảm nam nữ. Cố Tinh Tinh dựa vào trực giác, có thể cảm nhận không vì lí do gì mà Tiêu Ngạn Thành có quan hệ với vị bác sĩ kia.

“Trước kia có thể coi là quen biết.”

Anh đối với việc này cũng không suy nghĩ quá nhiều.

“Nhưng nhiều năm đã không gặp, anh sợ người ta không còn nhận ra nữa.”

Cố Tinh Tinh nghe được như vậy, ánh mắt liền sáng lên.

“Từng quen biết trước đây sao? Bạn học? Bạn bè? Tốt xấu gì cũng là từng quen biết, vậy anh và người ta tìm cách thân mật thôi. Em có thể hỗ trợ!”

“Không được.”

Anh lập tức từ chối, không thể nào tưởng tượng được lúc anh và Diệp Quân bên nhau thì sẽ thế nào. Cố Tinh Tinh nghe xong thì khẩn cầu:

“Ngạn Thành, anh nhìn Tĩnh Vũ đang ở nhà dưỡng thương đi. cũng không cách nào theo giúp được, em đã biết trước sinh non lẽ ra nên đến giường nghỉ ngơi, kết quả bệnh viện này còn không cho em đưa vào hồ sơ. Thành phố B của chúng ta còn có bệnh viện khác không tệ, nhưng thật ra chỉ cần bệnh viện tốt một chút, hiện tại cũng không dễ dàng đưa vào hồ sơ, đến tìm Hoàng Ngưu đăng ký. Vừa sáng sớm đi xếp hàng thì gặp được bác sĩ chuyên gia, chưa chắc đã được thông qua hồ sơ. Hôm nay phải lấy ống máu, ngày mai lại lấy tiếp. Em thực sự rất sợ. Lỡ như em sảy thai thì phải làm sao đây? Để hồ sơ được thông qua, thực sự là rất khó. Em nghe nói có thể dùng quan hệ là được ngay. Em và Tĩnh Vũ không quen biết người ta, nên không biết nên tặng người ta cái gì. Anh trước đây có quen biết, xem như giúp đỡ Tĩnh Vũ được không? Hỏi han người ta một chút, không chừng họ sẽ xem xét cho em.”

Tiêu Ngạn Thành nhíu mày:

“Đi tới bệnh viện tư nhân đi. Trước đó không phải cũng tìm hiểu chỗ đó dịch vụ tốt, cũng không cần tốn công xếp hàng quá lâu. Trước đó cũng có nhiều người nổi tiếng tới sinh con rồi sao?”

Tuy nhiên, bệnh viện tư nhân tốn rất nhiều tiền. Mỗi bữa cơm cũng đều mấy trăm ngàn…

Đối với Tiêu Ngạn Thành, tiền không phải là vấn đề. Vấn đề là đừng phí sức bảo hắn đi cửa sau với Diệp Quân.

“Đi tư nhân. Mọi chi phí sẽ do công ty trả hết.”

Thế nhưng, Cố Tinh Tinh không muốn chọn bệnh viện này:

“Không phải. Vấn đề hiện tại không phải là tiền. Em nghe người ta nói, bệnh viện tư nhân bình thường thì rất tốt. Nhưng sau này có gặp vấn đề gì thì vẫn phải liên quan tới bệnh viện công. Sinh con không có nghĩa chỉ cần chuyên khoa sản là được. Lỡ như xảy ra chuyện, xuất huyết nhiều mà muốn cứu giúp thì chuyên khoa sản cũng bó tay”

Hơn thế nữa, chuyên khoa sản không thể biến từ xuất huyết thành không xuất huyết được. Vấn đề lớn thì phải có kho trữ máu, bệnh viện tư nhân lại không hề có những điều này.

“Nếu như xảy ra chuyện thì phải chuyển viện, mà chuyển viện thì rất mất thời gian. Mà thời gian chính là mạng sống!”

Cố Tinh Tinh thuyết phục cho tới khi rưng rưng nước mắt, không biết có phải do khi mang thai thì dễ đa sầu đa cảm hay không, nhưng dường như cô nhìn thấy hình ảnh bà ngoại mình khó sinh, mẹ mình khó sinh, như vậy cô nhất định sẽ khó sinh. Thậm chí, cô còn tưởng tượng ra được hình ảnh mình nằm trên băng ca cấp cứu.

Tiêu Ngạn Thành nhíu mày, anh nhớ đến cái tát của Diệp Quân.

Đã bảy năm rồi, từ một cô gái trẻ trung hoạt bát, nay đã trở thành Diệp bác sĩ.

Anh không biết rằng, bảy năm qua cô đã trải qua thế nào.

Anh cũng chẳng có lí do để hỏi han cô.

Anh không có tư cách.

Trong lòng anh không khỏi dâng lên cảm giác khô khốc, muốn hút thuốc nhưng nghĩ tới Cố Tinh Tinh đang mang thai đành dừng động tác.

“Vậy anh sẽ thử.”

Ngày hôm nay, Diệp Quân đang ngồi trong phòng xem bệnh án. Hiện tại cô vẫn xem bệnh trong phòng khám ngoại trú. Những người không phải chuyên gia đều đến phòng khám đa khoa, bệnh viện Đệ Nhất có hàng trăm người. Mà phòng khám đa khoa chỉ có ba phòng, áp lực vô cùng lớn. Trung bình mỗi bệnh nhân chỉ được tra khám 5 phút. Nếu như chậm trễ, thai phụ chờ quá lâu thì bác sĩ cũng không có cách nào để chẩn bệnh. Bác sĩ có kinh nghiệm là sẽ áp dụng thời gian chính xác, nói nhanh, ngắn gọn. Thường thường, những tình huống này thì thai phụ sẽ không có vấn đề gì. Qua thông lệ kiểm tra thông thường thì tương đối nhanh, nhưng nếu gặp bệnh nhân có biểu hiện phức tạp thì cần có nhiều thời gian hơn.

“Đây là thai ngoài tử cung. Từ HCG ta sẽ thấy tương đối nguy hiểm. Đề nghị mau chóng nhập viện trị liệu giải phẫu, tôi sẽ lập tức cung cấp đơn nhập viện.”

Diệp Quân nhìn tư liệu kiểm tra của phụ nữ trước mặt., β-hCG tăng chậm, hôm sau chỉ có 1.3, progesterone thấp. Siêu âm có thể thấy bên ngoài còn có túi khối, chắc chắn là thai ngoài tử cung.

Diệp Quân vừa nói vừa lưu loát gõ bàn phím, chuẩn bị mở đơn nhập viện kiểm tra danh sách. Ngay sau đó, thai phụ liền rụt rè bảo:

“Nằm viện? Tại sao lại nằm viện? Tôi có thể thương lượng với chồng một chút được không?”

Nghe đến đây, cô ngừng gõ phím. Cô nhìn về phía thai phụ. Thai phụ có lẽ ngoài 20 tuổi, để lộ dáng vẻ không hiểu mà hỏi.

Diệp Quân nhíu mày:

“Được. Nhưng phải thương lượng kĩ với người nhà. Sau đó lập tức báo lại cho tôi.”

Sau đó, cô định gọi người tiếp theo. Người phụ nữ kia nghe thấy vậy thì trên khuôn mặt lộ vẻ mê mang rồi do dự:

"Bác sĩ, vì sao tôi phải nằm viện? Chi phí nằm viện sẽ là bao nhiêu?"

Diệp Quân nhanh chóng giải thích:

"Thai ngoài tử cung là dị thai, cần kịp thời xử lý, nếu không sẽ dẫn đến việc xuất huyết bên trong ổ bụng, gây ngất xỉu, mất máu, nguy hiểm đến tính mạng. Vì vậy cô cần nhanh chóng giải quyết, bởi vì tôi cũng không thể cam đoan được sau đó cô sẽ bị gì."

Việc này bác sĩ không muốn nói với người bệnh, bởi vì họ chưa chắc sẽ hiểu. Kiến thức nửa vời như vậy ngược lại sẽ khiến họ hiểu ra nhiều vấn đề.

Lúc này, bác sĩ thích nhất là người bệnh nghe lời.

Thai ngoài tử cung, nhìn HCG tương đối lớn, lúc này tranh thủ mổ thì sẽ an toàn hơn rất nhiều.

Lời nói lúc sau của Diệp Quân khiến thai phụ càng hoài nghi:

"Cái này... Chẳng phải chỉ là mang thai sao?"

Diệp Quân nhẹ nhàng giải thích với bệnh nhân, không có tinh lực giải thích kiến thức chuyên môn, thu hồi ánh mắt về màn hình máy tính.

"Nếu cô muốn ra ngoài cân nhắc thì có thể, nếu muốn nhập viện thì báo tôi. Tôi sẽ cấp giấy cho cô."

Lúc này, phụ nữ số 48 đang cầm kiểm ca bệnh bước đến. Trước đó còn có bệnh nhân số 36 đem kết quả mẫu nước tiểu. Cô nhìn một chút rồi kiểm tra, sau đó hỏi bệnh nhân một số vấn đề rồi dặn dò vài câu. Sau đó, cô liền mở đơn, rất nhanh đã giải quyết xong xuôi.

Sau đó, cô nhận trường hợp của bệnh nhân số 48.

Thế nhưng ai mà biết được, thai phụ mang thai ngoài tử cung khi nãy chen lấn tới, bên cạnh cô còn có bà lão và chàng trai đi cùng. Họ thảo luận với nhau một chút, sau đó đến trước bàn, hỏi:

"Bác sĩ, tại sao phải nhập viện giải phẫu? Bước này mất bao nhiêu tiền?"

Có lẽ là đã có người đàn ông này làm điểm tựa nên thai phụ cũng có động lực chất vấn:

"Coi như là giải phẫu. Nhưng giải phẫu tại nhà có được không?"

Diệp Quân có chút bất đắc dĩ:

"Các người nhìn qua siêu âm và HCG mà xem. Nếu như cứ để phát triển tiếp, ống dẫn trứng sẽ bị vỡ. Các người có thể giải phẫu ở đây, cũng có thể giải phẫu ở các nơi khác trong thành phố. Nhưng tốt nhất là đừng làm ở nhà"

Về nhà? Không chừng mất mạng như chơi.

Đôi vợ chồng trẻ liếc nhau có chút do dự. Họ không biết bệnh viện liệu có đang lừa tiền họ hay không. Người khác mang thai, họ cũng mang thai, tại sao lại phải nằm viện giải phẫu?

"Quê quán chúng tôi không ở quá xa. Chỉ mất mấy giờ tàu hoả thôi."

Tối qua Diệp Quân ngủ không được ngon nên đau đầu. Khi nghe được giọng nói của người đàn ông này trong đầu đều ong ong, cô không trả lời vấn đề của người đàn ông, chỉ nhàn nhạt nói:

"Nơi này là phòng khoa sản, mời gia đình ra ngoài. Đàn ông thì xin mời đứng ngoài cửa khu."

"Tôi… Chúng ta có thể thương lượng."

Thai phụ không hiểu, không phải việc này nên bàn bạc một chút sao?

Diệp Quân không cho họ cơ hội, một lần nữa lặp lại:

"Mời tuân thủ nội quy bệnh viện. Đàn ông xin mời ra ngoài. Nếu như cần thương lượng thì cứ việc, xong xuôi hãy vào nói với tôi."

Người đàn ông nghe xong liền nổi giận:

"Bệnh viện các người là như vậy sao? Kì thị nông dân chúng tôi đến vậy sao?"

Nói đến chuyện này, bệnh nhân số 48 bên cạnh chờ đợi không được liền phụ hoạ:

"Thai ngoài tử cung vốn dĩ đã rất nguy hiểm rồi. Bác sĩ khuyên các người giải phẫu thì cứ thế mà làm, còn hỏi này nọ làm gì? Là thai ngoài tử cung đó, các người lại tiếc tiền sao? Đều là phụ nữ mà tại sao lại có thể ngốc nghếch đến như vậy? Đến cuối cùng mạng người quan trọng hay tiền quan trọng?"

Ngoài bệnh nhân số 48, những người ở ngoài chịu không nổi cũng nói theo:

"Đúng vậy. Chúng tôi còn phải kiểm tra thai nhi, đàn ông thì không nên đến. Anh nên ra ngoài, bên ngoài đã dán cáo thị rồi đấy. Không thể trách bác sĩ được!"

Nếu như làm kiểm tra bên trong thì chắc chắn phải cởi quần, vô cùng bất nhã, vì vậy đàn ông nên dừng ở bên ngoài.

Nghe thấy các thai phụ nói chuyện thì y tế cũng vội đến gọi bảo vệ mới đưa được người kia ra ngoài.

Hắn ta ra ngoài còn không quên trừng thai phụ ngồi bên ngoài một cái, căm giận.

Thai phụ kia vẫn trân trân đứng đó, sợ hãi nói:

"Nếu vậy, tôi vẫn phải nhập viện sao?"

Diệp Quân mở đơn kiểm tra của thai phụ:

"Trước tiên, cô xuống tầng 1 thanh toán tiền trước đã."

Cô ấy hãi hùng, run rẩy cầm lấy đống tờ đơn, con mắt trừng lớn. Sau khi họ rời khỏi đây còn không ngừng nói thầm:

"Bác sĩ, sẽ không phải là lừa đảo chứ?"

"Không hẳn lừa đảo. Đây là bệnh viện lớn, có trích phần trăm. Người ta nói bác sĩ cũng được trích phần trăm. Nếu không khi nãy việc gì cô ta phải hù doạ như thế?"

"Vậy phải làm sao đây? Cái này cũng không ít tiền đâu"

Trước kia nàng đã từng nạo thai, uống thuốc cái là được. Tại sao còn cần phải nhập viện?

"Trước ta sẽ không nộp phí."

Người đàn ông nghĩ kế:

"Cứ về trước đã. Anh sẽ gọi điện thoại khiếu nại lên với bác sĩ. Cô ta có thái độ không đúng với chúng ta, đuổi chúng ta ra ngoài, nay lại còn đòi thu phí. Trước mặt nhiều người như vậy mà dám khinh thường chúng ta. Cô ta tên Diệp Quân đúng không? Anh sẽ gọi 315."

"Đi…"

Trước đó thai phụ còn nhớ Diệp Quân từng nói sẽ nguy hiểm tới tính mạng, trong lòng vẫn còn chút thấp thỏm, sau đó nhìn dáng vẻ kiên định của người đàn ông cũng thuận theo đồng ý.

Tiêu Ngạn Thành lúc này vừa từ trong thang máy đi ra, vừa vặn nghe được những lời này.

Khiếu nại? Diệp Quân?

Anh nghe tới vậy lập tức dừng chân.