Hoàng Thiếu Thiên cảm giác mình vẫn chưa tỉnh ngủ, nếu không vì sao người đang đứng ngoài cửa không phải Lô Hãn Văn mà là Diệp Tu lẽ ra đang ở Bắc Kinh cách y mấy trăm kilomet?
"Anh...!A..." Còn chưa kịp nói gì, Hoàng Thiếu Thiên lại vội chạy vào nhà vệ sinh bắt đầu nôn.
Diệp Tu vào phòng, sau khi đặt đồ đạc xuống bàn liền vào nhà vệ sinh, quả nhiên thấy Hoàng Thiếu Thiên đang nằm nhoài trên bồn rửa nôn đến thiên hôn địa ám.
Hắn nhẹ nhàng vuốt lưng giúp y thuận khí, "Gần đây vẫn như vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên mãi mới bình phục lại, uống nước súc miệng, lắc lắc đầu, "Có thể do hôm nay chưa ăn tối.
Sao anh lại đến đây?"
Có lẽ do vừa nôn xong, trong mắt Hoàng Thiếu Thiên còn liễm diễm thủy quang, Diệp Tu đưa tay giúp y lau đi, "Có việc đến đây, thuận tiện qua thăm em." Nói xong liền kéo y ra ngoài bàn, mở hộp cơm bày đồ ăn ra, "Em mau ăn đi."
Hoàng Thiếu Thiên nhìn các món ăn phóng phú, lại ngẩng lên nhìn hắn, "Anh...!không phải là cố ý đến đưa cơm chứ?"
Diệp Tu cười, "Ăn cơm trước đã."
Hoàng Thiếu Thiên bình tĩnh cầm lấy đôi đũa, nhưng trong lòng ngũ vị tạp trần.
Từ Bắc Kinh lái xe tới đây ít nhất phải mất đến ba giờ đồng hồ.
Trước khi y ngủ, Diệp Tu vẫn còn đang ở Bắc Kinh, hay nói cách khác, trong khoảng thời gian này, Diệp Tu nấu cơm, sau đó lái xe suốt ba tiếng tới đây mang cho y.
Chuyện này, vẫn còn là bình thường sao?
Đừng nói hai người họ chỉ là kết hôn giả, cho dù thật sự phu thê tình như thủ túc cũng sẽ rất ít người làm được như vậy.
"Thế nào? Không hợp khẩu vị?" Diệp Tu thấy y mất tập trung, không khỏi ân cần hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Không có, ăn rất ngon."
Bỏ đi, không nghĩ nữa.
Diệp Tu đường xa mệt nhọc lái xe đến đây, y không thể phụ lòng hắn được!
Vì thế, Hoàng Thiếu Thiên liền ném khúc mắc suy tư trong lòng sang một bên, chăm chú ăn cơm.
Không thể không nói Diệp Tu nấu cơm rất hợp khẩu vị của y, gần hai mươi ngày này, đây là lần đầu tiên y muốn ăn cơm như thế.
"Nói thật, cứ như rất lâu rồi tôi không được ăn một bữa ngon như vậy.
Anh không biết cơm của đoàn phim khó nuốt thế nào đâu, mỗi lần tôi nhìn thấy đều muốn nôn ra." Ăn hài lòng rồi, Hoàng Thiếu Thiên bắt đầu tán gẫu với Diệp Tu.
Diệp Tu cau mày, "Sao tôi không thấy em nhắc tới?"
"Nói rồi cũng giải quyết được chuyện gì? May mà hai ngày nữa là có thể trở về rồi!"
"Ngày mùng Mười sẽ trở về?"
"Nếu nhanh một chút thì mùng Chín đã xong rồi!" Y vừa nói vừa đứng lên, kết quả vì không vững mà trượt chân ngã xuống.
Diệp Tu vội nhào tới đỡ y, "Sao rồi? Em không có chuyện gì chứ?"
Hoàng Thiếu Thiên xua tay, "Không có, trượt chân mà thôi."
"Cẩn thận một chút."
"Tôi biết rồi..."
Hai người cách nhau quá gần, Diệp Tu ôm eo y, y dựa vào lồng ngực hắn, ngay cả hương thuốc lá nhàn nhạt phảng phất trên cơ thể Diệp Tu cũng có thể ngửi được rõ ràng.
Hoàng Thiếu Thiên nhẹ nhàng đẩy hắn một cái, không nghĩ Diệp Tu lại ôm càng chặt, thấp giọng nói, "Ngày mai tôi làm cơm rồi để người mang đến cho em."
"Không cần, chỉ còn hai ngày, chịu đựng một chút là qua rồi!" Không biết vì sao, Hoàng Thiếu Thiên cũng theo bản năng nhỏ giọng, giống như hai người vốn đang thân mật thì thầm.
"Dù sao vẫn phải ăn cơm, em không ăn cơm sẽ không tốt cho sức khỏe!" Nói xong liền nhẹ nhàng giúp y xoa vùng thượng vị.
Hoàng Thiếu Thiên nắm lấy tay hắn, nhưng cũng không dùng lực, hay nói đúng hơn, y giống như đang chạm vào tay Diệp Tu mà không biết nên làm gì cho phải, "Không sao! Mất công đi sáu, bảy tiếng chỉ vì một bữa cơm, quá phiền phức rồi!"
Diệp Tu cười khẽ, "Đứa ngốc, tôi trả tiền lương cho họ mà."
Không biết có phải do ảo giác hay không, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình và Diệp Tu mỗi lúc một dựa vào gần hơn, chóp mũi gần như chạm tới.
Y theo bản năng muốn lùi lại, nhưng y lùi lại một bước, Diệp Tu lại tiến tới một bước.
Hai tay y đang đặt trên vai Diệp Tu không khỏi nắm lại, hô hấp của hắn quẩn quanh trước mũi Hoàng Thiếu Thiên, khiến nhịp tim của y cũng mỗi lúc một mất khống chế.
"Thiếu Thiên..." Diệp Tu nhẹ giọng gọi tên y.
"A?"
Y ngẩng đầu, liền thấy Diệp Tu cúi xuống, ôn nhu hôn lên môi mình.
Hoàng Thiếu Thiên theo bản năng siết chặt lấy vai hắn.
Diệp Tu hôn rất nhẹ nhàng, so với hôn, càng giống đang trân trọng chạm môi như muốn hỏi ý y, khiến cho suy nghĩ của y hỗn loạn tưng bừng không biết nên làm gì mới phải, rốt cuộc thuận theo bản năng rụt rè hé môi để hắn tiến vào.
Đầu lưỡi mang theo vị thuốc lá thoang thoảng linh hoạt chen qua hai lớp răng môi, quấn quýt lấy chiếc lưỡi còn đang e ngại.
Một bàn tay của y không biết từ khi nào bị Diệp Tu kéo xuống ôm lấy eo hắn, tay còn lại vẫn đang chặt chẽ đặt trên vai đối phương.
Hơi thở của Diệp Tu xâm chiếm mỗi góc ngách trong khoang miệng Hoàng Thiếu Thiên, vị thuốc lá cay nồng khiến da đầu y tê dại.
Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc học cách đáp lại, chiếc lưỡi ngây ngô lại bị Diệp Tu ngậm lấy, dùng hàm răng nhẹ nhàng trêu chọc, y run lên một cái muốn lùi lại né tránh, hắn lại một mực đuổi theo không tha cho y.
Nụ hôn nồng nàn càng giống như trêu đùa tán tỉnh, hai người một ngại ngùng một nhiệt liệt, truy đuổi không rời rồi lại lưu luyến tách ra, sau đó chưa cảm thấy thỏa mãn liền tiếp tục hôn lên.
Điện thoại của Diệp Tu đúng lúc này không hợp thời vang lên, Diệp Tu dường như hoàn toàn không có ý định để ý đến nó, vẫn ôm người không muốn buông tay.
Người bên kia nhưng thật kiên nhẫn, chuông điện thoại một lần lại một lần réo rắt, đến lần thứ năm rốt cuộc Hoàng Thiếu Thiên không nhịn nổi nữa, đẩy Diệp Tu ra, "Nghe điện thoại!"
"Phi!" Diệp Tu khó chịu mắng một tiếng, cầm lấy điện thoại muốn tắt đi, nhưng thấy người gọi là Diệp Thu nên phải nhấn nghe, "Nói!"
Diệp Thu hiển nhiên không ngờ tới Diệp Tu lại giận dữ như vậy, ngay cả Hoàng Thiếu Thiên cũng bị biểu cảm của hắn chọc đến bật cười.
"Anh đang ở đâu?" Diệp Thu hỏi.
"Rốt cuộc là có chuyện gì, nói mau!"
"Tiểu Mạn về nước, lái xe đâm vào người ta, hiện tại đang bị giữ ở Cảnh cục, anh mau tới đây xem nên giải quyết thế nào!"
Diệp Tu nhéo nhéo mi tâm, "Tình huống thế nào? Đâm vào người ta? Đối phương có sao không?"
"Còn đang phải cấp cứu! Quan trọng là Tiểu Mạn vừa mới về nước, bằng lái xe là của Mỹ cấp!"
"Cậu nói không có bằng lái còn gây tai nạn là được rồi! Được rồi, anh lập tức tới!"
Cúp điện thoại, lúc này Diệp Tu mới thấy Hoàng Thiếu Thiên đã sớm leo lên giường cuốn chăn thật chặt, ngay cả mặt y cũng giấu cẩn thận.
Diệp Tu buồn cười, "Thiếu Thiên đại đại, trời nóng như vậy đừng có làm bản thân phát sốt đấy!"
"Anh quản được sao? Không phải anh đang có việc gấp sao, mau đi thôi!" Hoàng Thiếu Thiên không nhìn hắn.
Diệp Tu biết y đang ngại ngùng, cũng không ép buộc, chỉ ngồi xuống bên giường, "Bây giờ tôi phải đi rồi, có người bạn xảy ra chút chuyện.
Mùng Mười em sẽ trở lại chứ?"
"Ân!"
"Được, ngày mai tôi bảo người mang cơm tới, em có chuyện gì nhớ gọi cho tôi."
"Tôi biết rồi."
"Vậy tôi đi đây..."
"Ân!"
"Đi thật đây!"
"Anh lái xe cẩn thận một chút."
Diệp Tu cười, "Ân, em cũng mau ngủ đi." Sau đó liền đứng lên rời đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Hoàng Thiếu Thiên lập tức xốc chăn nhìn ra, kết quả liền thấy Diệp Tu đang đứng cạnh cửa cười với y.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ bừng, "Sao anh còn chưa đi?"
"Sợ em không nỡ để tôi đi."
"Ai không nỡ để anh đi? Đi mau đi mau, không phải anh ở Bắc Kinh còn có chuyện sao? Đừng để tốn thời gian!" Hoàng Thiếu Thiên quay đi không nhìn hắn.
Diệp Tu đi tới bên giường ôm lấy y, kề bên tai đối phương thổi khí, "Thật ra, là tôi không nỡ đi!"
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy lồng ngực một trận tê dại, y vươn tay ôm hắn, "Lẽ ra anh không nên tới đây, quá vất vả rồi, phải lái xe cả đêm."
"Chỉ là bỗng nhiên thấy rất nhớ em..."
Thanh âm của Diệp Tu truyền thẳng tới trái tim Hoàng Thiếu Thiên, khiến cho nhịp tim y mỗi lúc một cuồng loạn.
"Hai ngày nữa là tôi trở về rồi."
"Tôi biết, nhưng vẫn không nhịn được." Diệp Tu cười, "May mà tôi đến, nếu không cũng không biết em vẫn gạt tôi."
"Tôi nào có? Chẳng qua thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện mà thôi!"
"Được rồi, tôi biết em không muốn để tôi lo lắng.
Cảm ơn em!" Diệp Tu nhẹ nhàng đặt lên trán y một nụ hôn, "Tôi phải đi thật rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi."
"Anh đi đường cẩn thận, về tới nơi nhớ nói với tôi một tiếng."
"Ân, sẽ gửi tin nhắn cho em."
Lúc này Diệp Tu quả thực không dừng lại, trực tiếp mở cửa ra ngoài.
Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường, làm sao cũng không thể ngủ được.
Y chạm nhẹ lên môi, lại xoa xoa hai má, thi thoảng còn ngây ngốc cười rộ lên, nếu lúc này chẳng may có ai nhìn thấy nhất định sẽ nghị y bị tâm thần phân liệt cũng nên.
Chiều hôm sau quả nhiên có người đúng giờ tới đưa cơm Diệp Tu đã chuẩn bị, Hoàng Thiếu Thiên ăn đến vui vẻ, đang nghĩ muốn gọi điện cho Diệp Tu nói cảm ơn, lại chợt nghe mấy người bên cạnh đang nói chuyện nhắc tới hắn.
"Có chuyện gì vậy?" Hoàng Thiếu Thiên vốn không hứng thú bát quái lắm, nhưng nếu liên quan đến Diệp Tu thì nghe nhiều một chút cũng không tệ.
Một người đưa điện thoại cho y, "Cậu xem, Diệp tổng đi cạnh một đại mỹ nhân!"
Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu nhìn, trong khung hình là Diệp Tu và một thiếu nữ xinh đẹp trẻ tuổi đang ở cạnh nhau, "Vậy thì thế nào? Này có gì kì lạ sao?"
"Cậu không biết sao? Người này là bạn gái Diệp tổng, tên Lục Khinh Mạn, hai người yêu nhau nhiều năm, năm ngoái còn có thông tin chuẩn bị kết hôn, không biết tại sao sau đấy không ai nhắc đến nữa."
"Tôi nghe nói Lục Khinh Mạn ra nước ngoài du học, học thêm nghiên cứu."
"Hóa ra là như vậy, bảo sao không có tin tức gì.
Diệp tổng quả là mẫu đàn ông hoàn mỹ, yêu chiều bạn gái như vậy.
Lại nói Lục Khinh Mạn này đúng là có phúc không biết trân trọng, nếu tôi có bạn trai như Diệp tổng nhất định sẽ không dám rời đi! Bên ngoài có nhiều hồ ly tinh lẳng lơ đê tiện như vậy, chẳng may Diệp tổng bị quyến rũ đi mất thì sao?"
"Nên cậu mới là cậu, mà người ta là người ta.
Cậu xem cô ấy xinh đẹp lại tài giỏi, so sánh làm sao được?"
...!
Hoàng Thiếu Thiên không nói một câu nào, y cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, cũng không biết vì Diệp Tu có bạn gái hay vì Diệp Tu có bạn gái mà vẫn trêu chọc mình.
Buổi tối trước khi đi ngủ, y đột nhiên lên mạng search tên Diệp Tu và Lục Khinh Mạn, quả nhiên ra rất nhiều thông tin.
Hai người họ kết giao từ khi là sinh viên đại học, Lục Khinh Mạn gia cảnh giàu có, cha mẹ nàng cũng rất vừa ý Diệp Tu, trên mạng không thiếu ảnh chụp của hai người, cùng đọc sách ở thư viện, cùng ăn cơm trong canteen, còn có ảnh ở sân bay...!
Diệp Tu tuy có rất nhiều fan nhưng bản thân lại không phải ngôi sao thần tượng, người quen biết hắn cũng không nhiều, nên ảnh chụp cũng chỉ có số lượng nhất định.
Nhưng ít nhất có thể nhìn ra, hai người họ quen nhau đã nhiều năm rồi.
Hoàng Thiếu Thiên nhớ tới thời điểm y gặp Diệp Tu ở Cục Dân chính, khi ấy hắn nói đang chờ người, chính là chờ nữ nhân này sao?
Đêm hôm qua vội vàng trở về, có lẽ cũng là vì nàng đi?
Hoàng Thiếu Thiên buông điện thoại, dùng sức vỗ vỗ mặt, "Hoàng Thiếu Thiên, mày đang suy nghĩ gì vậy? Có chuyện gì chỉ cần trực tiếp hỏi Diệp Tu không phải là được rồi sao, tưởng tượng lung tung có thể giải quyết được vấn đề gì!"
Y vừa nói vừa nhấn số điện thoại của Diệp Tu, không ngờ còn chưa nhấn xong, Diệp Tu đã gọi tới.
"Em ngủ chưa?" Diệp Tu hỏi.
"Chưa nha."
"Tôi còn đang sợ gọi tới muộn em ngủ mất rồi.
Cơm tối nay hợp khẩu vị chứ?"
"Ân, anh..."
"Thiếu Thiên, tôi còn có chút việc.
Ngày mai tôi sẽ cho người đưa cơm đến, ngày kia em trở về rồi đúng không?"
"Đúng rồi.
Muộn như vậy anh còn có việc gì sao?"
"Một người bạn mới về nước, hẹn ăn cơm mà thôi.
Em cũng mau ngủ đi, lấy sức mai tiếp tục quay phim."
"Diệp Tu, tôi..."
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp nói gì, từ phía bên kia đã truyền tới thanh âm của một nữ nhân, "Diệp Tu, anh đang làm gì vậy? Mau tới đây a!"
"Chờ một chút, anh đang gọi điện thoại!" Diệp Tu đáp lại, sau đó hỏi Hoàng Thiếu Thiên, "Thiếu Thiên, ban nãy em muốn nói gì?"
"Không có gì, anh bận việc của anh đi, tôi đi ngủ trước!" Hoàng Thiếu Thiên nói xong liền cúp điện thoại.
-.