Hoàng Thiếu Thiên xoay người rời đi, Cố Trường Phong vội vã đuổi theo nắm lấy tay y, "Thiếu Thiên, em không thể giúp anh một lần được sao? Diệp Tu muốn nâng đỡ một người rất đơn giản, chỉ cần em giúp anh, điều kiện gì anh cũng đáp ứng!"
Hoàng Thiếu Thiên rút tay ra, "Cố Trường Phong, chúng ta chia tay hòa bình không được sao? Anh muốn Diệp Tu nâng đỡ thì cứ việc đi tìm hắn, tôi cũng không ngăn cản."
"Thiếu Thiên, Thiếu Thiên, em giúp anh một lần này thôi! Anh đã sắp không lăn lộn trong giới được nữa, người đại diện căn bản không để ý đến anh, nếu không nhờ Vương tiền bối tranh thủ vài cơ hội, anh đã sớm thất nghiệp rồi! Thiếu Thiên, coi như vì tình cảm nhiều năm của chúng ta, giúp anh được không? Anh cầu xin em!"
"Tôi không giúp được, anh đừng làm phiền tôi!" Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói thêm một câu nào nữa, trực tiếp đi vào thang máy xuống lầu, xe của Diệp Tu đã chờ sẵn bên dưới.
Y vừa lên xe liền thấy Cố Trường Phong đuổi tới, hình như còn muốn chào hỏi Diệp Tu vài câu.
Hoàng Thiếu Thiên nhăn mặt, "Đi thôi!"
Diệp Tu trực tiếp đạp ga, rời khỏi đài truyền hình.
"Hắn lại làm phiền em?" Diệp Tu hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên cười khổ, "Phải nói là hắn muốn làm phiền anh, nhưng vì không có cửa nên mới tìm đến tôi."
Diệp Tu nhíu mày, "Chuyện này cứ để tôi giải quyết."
"Không cần, đều là tôi gây ra, mặc dù có phiền nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt, căn bản không có chuyện gì."
"Tuy nói như thế, nhưng nếu tôi không ra tay, liệu hắn có hoài nghi quan hệ của chúng ta không?"
"A? Không thể nào?"
"Thế này đi, để hắn rời khỏi Bắc Kinh đi đóng phim, như vậy em sẽ không phải gặp hắn nữa."
Hoàng Thiếu Thiên bật cười, "Vậy hắn phải mang lễ tới cảm tạ anh cho hắn cơ hội rồi."
"Cơ hội cũng có tốt có xấu."
"Tâm Diệp tổng cũng thật bẩn đi!"
"Này này này, tôi đang giúp em đấy, Thiếu Thiên đại đại đừng được tiện nghi còn khoe mẽ!"
"Được được được, cảm ơn Diệp tổng!"
"Chỉ cảm ơn thôi sao?"
"Nếu không đây? Tuy tôi rất muốn mời Diệp tổng ăn cơm để tỏ lòng biết ơn, nhưng trong nhà chỉ còn mì gói, chỉ sợ không lọt mắt xanh của anh."
Diệp Tu liếc nhìn y, "Em vẫn ăn mì hàng ngày? Mẹ em mà biết sẽ đau lòng biết bao nhiêu?"
"Đương nhiên mẹ không biết, tôi thường xuyên up ảnh đồ ăn lên weibo chính là để mẹ tôi xem!"
Diệp Tu bật cười, "Vậy em còn không mua hối lộ tôi, nếu không lần sau gặp dì, tôi không chắc có thể giữ bí mật giúp em đâu."
"Uy, anh đừng xấu xa như vậy có được không? Vả lại anh nói ra cũng không sao, đừng quên mẹ vẫn nghĩ chúng ta sống chung!"
"A, cư nhiên lại quên mất chuyện này, nói như vậy hình như tôi có điểm thất trách đi? Vậy thế này, hôm nay tôi mời em ăn cơm?"
"Hả?"
"Dù sao bây giờ em về nhà cũng không có cơm ăn, mà tôi cũng vừa về Bắc Kinh, tối nay lại không có hẹn."
"Anh đi đâu sao?"
Từ Quảng Châu trở về, Hoàng Thiếu Thiên và Diệp Tu cũng chưa liên lạc lại, đến nay đã là hơn một tháng.
Trong một tháng này, y hoàn toàn không có chút tin tức nào của Diệp Tu.
Vốn mọi chuyện chính là diễn kịch cho hai bên cha mẹ xem, tuy mấy ngày Tết hai người ở chung có thân thuộc hơn một chút, nhưng trong lòng hai người vẫn tuân theo nguyên tắc hợp tác, không hề có ý định thân cận hơn.
"Cùng mấy đối tác đến đảo Tần Hoàng vài ngày."
"Vậy anh còn không mau trở về nghỉ ngơi, lái xe đường dài như vậy rất mệt đi?"
"Cũng không đến nỗi, tôi đưa tài xế đi cùng, về Bắc Kinh mới tự lái xe.
Hơn nữa tôi cũng hẹn trước rồi, cùng đi thôi."
Xe dừng lại, hai người xuống xe, Hoàng Thiếu Thiên theo Diệp Tu tiến vào một hẻm nhỏ tới khoảng sân vuông vức.
Diệp Tu đẩy cửa đi vào, một nam trung niên cười ha ha chào đón, "Rốt cuộc cậu cũng đến rồi.
Cậu còn không tới, bàn kia tôi liền không giữ được nữa!" Nói xong liền dẫn hai người vào phòng riêng.
Một lát sau đồ ăn được bưng lên, tuy không phải sơn hào hải vị xa hoa đắt đỏ gì, nhưng hương vị đều rất ngon.
Món cuối cùng chính là cá nấu dưa.
Diệp Tu gắp cho y một khối thịt cá, "Thử món này xem, đây là chiêu bài của quán."
Hoàng Thiếu Thiên ăn thử một miếng, thịt cá tươi mới, hương vị còn rất đặc biệt, hoàn toàn không giống mới món cá nấu dưa y thường ăn, chính là ăn một lần liền khó lòng quên được.
Thấy y vui vẻ đến hai mắt tỏa sáng, Diệp Tu cười cười giới thiệu, "Rất ngon đúng không? Đây chính là cá nấu dưa ngon nhất Bắc Kinh, thật ra tôi cảm thấy nói ngon nhất cả nước cũng không quá! Hơn nữa còn là hàng limited, mỗi ngày chỉ có năm phần, chỉ có người quen mới có thể được ăn!"
Hoàng Thiếu Thiên nghe hắn nói, miệng cũng không nhàn rỗi, ăn đến thỏa mãn mới tiếp lời, "Trước đây tôi vẫn nghe người ta nói, đồ ăn ngon chân chính sẽ không bày ở những quán cơm tùy ý là thấy được, hôm nay mới được mở mang tầm mắt! Nếu không phải anh dẫn tôi tới, tôi cũng không biết nơi này lại là quán cơm!"
"Cũng không coi là quán cơm, chỉ là mở cho người quen mà thôi.
Em có biết vì sao hương vị món cá nấu dưa này lại không giống những nơi khác không?"
Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, "Anh cũng biết là tôi không biết nấu cơm."
"Là do thứ này!" Diệp Tu gắp một miếng dưa, "Trước đây khi nhà Trương thúc chia gia sản, Trương thúc không muốn bất kì thứ gì, chỉ lấy duy nhất một vại dưa chua.
Nghe nói vại muối dưa vốn là bình sứ từ thời Càn Long được lưu truyền lại, qua bao nhiêu chuyện cuối cùng liền đến nhà Trương thúc.
Từ xưa cái bình ấy đã không được rửa, món cũ chưa ăn hết đã thêm nguyên liệu mới vào, cứ như vậy năm này qua năm khác, thức ăn trong bình đều có mùi vị không giống với thức ăn thông thường!"
Hoàng Thiếu Thiên còn đang gắp một miếng cá trắng nõn, nghe hắn nói xong không biết nên ăn hay đặt xuống, "Từ thời Càn Long đến bây giờ vẫn chưa từng rửa?"
Diệp Tu gật đầu, "Đúng, thời ấy còn chưa có tủ lạnh, vào mùa hè có thể xuất hiện một vài sinh vật béo trắng kỳ quái, hẳn là em biết chứ?"
Khuôn mặt Hoàng Thiếu Thiên trắng nhợt, "Anh đừng nói nữa được không?"
"Ha ha!" Diệp Tu không nhịn được bật cười, "Em tin?"
Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Đáng ghét, anh gạt tôi?"
Diệp Tu vẫn cười không ngừng, Hoàng Thiếu Thiên giận tới mức vung đũa ném về phía hắn, "Còn cười nữa tôi ném anh vào trong bình của Càn Long!"
Diệp Tu rốt cuộc ngừng lại, lấy một đôi đũa mới nhét vào tay y, "Thiếu Thiên đại đại cũng quá ngây thơ đi, nhà ai nhiều tiền đến mức đem bình của Càn Long đi làm vại muối dưa?"
"Anh còn dám nói? Anh thật nhàm chán, nói ác như vậy, làm tôi không có hứng thú ăn nữa!"
"Không có hứng thú ăn nữa cũng không sao, em còn muốn ăn, tôi liền ngay cả canh cũng không có để uống."
Diệp Tu nói như vậy Hoàng Thiếu Thiên mới phát hiện ra, cả đĩa cá nấu dưa cơ bản đều vào bụng y, Diệp Tu nãy giờ cũng chỉ ăn được vài miếng dưa.
"Anh...!còn chưa no sao?" Hoàng Thiếu Thiên ngại ngùng hỏi.
"Không sao, vốn cũng không đói.
Em đã no chưa? Để tôi đưa em về." Diệp Tu đứng dậy.
Hoàng Thiếu Thiên lại càng xấu hổ, hẳn là Diệp Tu định tới một mình, món ăn cũng là gọi cho bản thân, cuối cùng đều bị y ăn hết.
Nơi này không giống những quán ăn khác, không phải tùy tiện gọi thêm món là được.
"Tôi mời anh đi ăn lạp sườn được không? Tôi biết một nơi có lạp sườn đặc biệt ngon, tôi thường xuyên đến ăn!"
Diệp Tu quả thật chưa no, nhưng hắn không nghĩ tới sức ăn của Hoàng Thiếu Thiên kinh người như vậy.
"Được."
Hoàng Thiếu Thiên dẫn Diệp Tu rẽ trái rẽ phải đến một cửa hàng nhỏ bên đường không đáng chú ý, nhìn qua không tươm tất lắm, nhưng cũng có rất nhiều khách.
Y chọn vị trí quen thuộc ngồi xuống, gọi hai đĩa lạp sườn, sau đó liền thấy Diệp Tu đang nhìn mình.
Hoàng Thiếu Thiên khó hiểu, "Ách, anh cảm thấy không sạch sẽ?"
Diệp Tu lắc đầu, "Tôi cảm thấy em rất tốt bụng, ân, chính là bụng em rất tốt!"
Hoàng Thiếu Thiên coi như không nghe thấy, lạp sườn vừa được bưng tới liền chăm chú ăn.
Chờ hai người ăn xong đã là hơn chín giờ, Diệp Tu đưa Hoàng Thiếu Thiên trở về, sau đó liền rời đi.
Ngày hôm sau đến công ty, thư ký nói Ngụy Sâm chờ hắn thật lâu, quả nhiên vừa tiến vào văn phòng liền thấy Ngụy Sâm đang tự tại ngồi trên sofa nuốt mây nhả khói.
"Trở về khi nào vậy? Không phải anh đến Los Angeles sao?" Diệp Tu cũng không khách khí với hắn, trực tiếp ngồi xuống bàn làm việc.
Ngụy Sâm tiến tới đứng trước bàn làm việc của hắn, "Mấy ngày trước rồi, nghe nói cậu đến đảo Tần Hoàng.
Hợp tác thế nào?"
"Cũng không tệ lắm.
Anh thì sao?"
"Những chuyện thế này chỉ cần có tiền, muốn gì mà không được? Hợp tác kiểu này tôi không có hứng thú."
"Tôi sớm nói với họ rồi."
"Sách, đúng rồi, nói cho cậu biết, năm ngoái có một người mới ra mắt, tôi thấy không tệ lắm, định dẫn dắt y."
"Nha, ai vậy? Này còn không phải được tổ tiên phù hộ sao, Ngụy lão đại anh làm người đại diện, có nghệ sĩ nào không nổi tiếng?"
"Tên là Hoàng Thiếu Thiên, có nói cậu cũng không biết."
Diệp Tu cười, "Sao lại lọt vào mắt xanh của anh rồi?"
"Không phải gần đây Văn Châu đang đóng phim của Tô đạo hay sao? Đứa nhóc kia cũng tham gia, tôi có xem qua mấy lần, năng lực quả thật không tệ lắm.
Y là học đệ của Văn Châu, Văn Châu vẫn thường khen y, người đại diện của y lại không chú ý, vẫn nên để tôi dẫn dắt đi! Nếu không đứa bé này sớm muộn cũng sẽ mai một mất."
"Này cũng chính là may mắn của y rồi! Tôi chờ anh mang tới cho tôi một minh tinh thiên tài.
Văn Châu sau đó an bài thế nào?"
"Sau bộ phim của Tô đạo sẽ tham gia một chương trình thực tế, còn có mấy bộ phim không tệ khác cũng mời hắn, hiện tại còn đang lựa chọn."
Diệp Tu gật đầu, "Ân, tự anh xử lý ổn thỏa đi."
Ngụy Sâm nhìn đồng hồ, "Tôi phải đi rồi, có hẹn trước với Hoàng Thiếu Thiên, đi gặp người trước đã."
Ngụy Sâm rời đi, Diệp Tu không khỏi bật cười, hắn vốn định tìm cơ hội để Hoàng Thiếu Thiên gặp mặt Ngụy Sâm, không ngờ Ngụy Sâm lại có chủ ý từ trước.
Quả nhiên, là ngọc trai sẽ không bị mai một.
Hoàng Thiếu Thiên có nằm mơ cũng không ngờ tới Ngụy Sâm sẽ chủ động tới gặp y, hơn nữa còn muốn ký hợp đồng làm người đại diện của y!
Là Ngụy Sâm a!
Người đại diện nổi tiếng trong giới, những người hắn dẫn dắt đều thành công vang dội, hơn nữa cũng không thiếu siêu sao!
Năm ấy Dụ Văn Châu vừa tốt nghiệp liền có thể ký hợp đồng với Ngụy Sâm là nhờ tham gia một bộ phim truyền hình mà Ngụy Sâm xem qua, cảm thấy tư chất của Dụ Văn Châu rất tốt nên quyết định dẫn dắt hắn.
Sau khi tốt nghiệp Dụ Văn Châu vẫn luôn vững bước phát triển, tuy không bằng Chu Trạch Khải, nhưng cũng chính là một ngôi sao nổi tiếng trong giới.
Không cần so sánh cũng biết tốt hơn Cố Trường Phong cùng khóa bao nhiêu lần.
Thật ra dáng dấp Cố Trường Phong không tệ, năng lực cũng tốt, căn bản không thua kém Dụ Văn Châu bao nhiêu, vì vậy mới nói tìm đúng người đại diện rất có tính chất quyết định nha!
Hoàng Thiếu Thiên từ khi tốt nghiệp đến hiện tại vẫn không có nhiều cơ hội tốt, một phần bởi vì người đại diện của y căn bản không tình nguyện, y lại là sinh viên mới tốt nghiệp không có bối cảnh cũng không có quan hệ rộng rãi, vì vậy chỉ có thể chờ đợi vận may.
Cho nên khi một nhân vật trong truyền thuyết đột nhiên xuất hiện muốn nâng đỡ y, y làm sao có thể không kích động? Y còn nghĩ mình chưa tỉnh ngủ đâu!
"Này, đừng ngẩn người, chúng ta nói chuyện một chút.
Cậu dự định tương lai của mình thế nào?" Ngụy Sâm không chút khách khí vỗ đầu y hỏi.
Hoàng Thiếu Thiên vội vã điều chỉnh lại tâm tình, "Diễn viên, tôi muốn trở thành diễn viên giỏi nhất!"
"Chỉ như vậy?"
"Đúng, chỉ như vậy!"
"Cậu cũng biết trong giới giải trí muốn trở thành ngôi sao rất dễ dàng, cậu còn trẻ, diện mạo không tệ, có rất nhiều con đường để đi.
Cậu xem những người chọn con đường thần tượng, tùy tiện hát vài bài, tham gia vài chương trình thực tế, sẽ có rất nhiều fan, còn được các đạo diễn chào đón.
Cậu có biết hiện tại cậu không có nhân khí, chỉ dựa vào diễn xuất sẽ không thể bán được tác phẩm không?"
Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Đúng vậy, thực trạng hiện tại chính là như thế, nhưng tôi không nghĩ như vậy là tất yếu.
Điện ảnh muốn phát triển phải phụ thuộc vào năng lực diễn xuất, đương nhiên ý của tôi không phải là tôi chỉ đóng phim mà không tham gia các chương trình khác.
Lý tưởng của tôi là trở thành một diễn viên, cho dù gian khổ thế nào tôi cũng không từ bỏ, tôi tin những gì phải trải qua sẽ giúp tôi phát triển năng lực của bản thân!"
Ngụy Sâm vừa lòng gật đầu, "Nhóc con không tệ, bảo sao Văn Châu luôn khen cậu như vậy.
Được rồi, từ hôm nay liền theo tôi!"
Hoàng Thiếu Thiên vội đứng lên, "Cảm ơn Ngụy ca, tôi sẽ không để ngài và học trưởng thất vọng!"
"Đừng gọi Ngụy ca, tôi ghét nhất là người khác gọi ca, cứ gọi thẳng tên là được!"
"Ách...!Ngụy lão đại."
Ngụy Sâm cười xoa đầu y, "Ân, như vậy dễ nghe hơn nhiều!"
-.