Diệu Diệu

Chương 113: Rải cẩu lương trong thế giới tu chân (9)

Edit: Học Sinh Ngoan

Từ sau hôm nay.

Hai tin tức ở dưới chân núi bắt đầu lan truyền, cái đầu tiên tất nhiên là nghi thức bái sư lớn, Chân quân Đại Thừa thu đồ đệ, đồ đệ lần này thật đúng là may mắn.

Cái thứ hai là vấn đề mở ra bí cảnh mới. Nghe nói bí cảnh mở ở gần thành Thái Bạch thì ba tháng sau có mặt, lúc đấy sợ là có rất nhiều người ở thành Thái Bạch muốn cướp đoạt chìa khóa.

Sự tình nháo đến ồn ào huyên náo, không ít người đều đi về phía thành Thái Bạch.

Tần Trường An và Diệu Diệu lại thanh thanh tĩnh tĩnh, hai người đều không xuống núi, Diệu Diệu mới hơn Kim Đan, tu vi còn chưa chắc chắn lắm, cách mấy ngày lại phải bế quan một lần.

Tần Trường An tựa hồ cũng thật thà cố gắng, cũng có thể vì nhàm chán, Diệu Diệu chỉ cần một ngày không xuất quan, hắn cũng đắm chìm trong tu luyện.

Thật vất vả xuất quan, hai người lại là đôi tình lữ nhỏ mới vừa ở cùng nhau, hận không thể bám chặt ở cùng nhau cả ngày, căn bản không có tâm trạng để ý đến những thứ khác.

Vẫn là Lê lão tổ lấy ngọc phù tổ truyền kêu nàng, lúc nàng đi qua thì cũng hỏi tu vi nàng đã chắc chắn chưa.

Diệu Diệu gật đầu, tu vi của nàng đã xem như củng cố, sẽ không dễ dàng tán loạn.

Lê lão tổ rất vừa lòng, ném cho nàng một cái túi trữ vật, nói bên trong là những đồ vật đã được chuẩn bị tốt cho nàng, "Ngoại giới có tin tức truyền đến, lần này xuất hiện bí cảnh mới, có tin tức Cửu Trọng Tháp biến mất ở chỗ đó."

"Cửu Trọng Tháp?" Diệu Diệu hỏi.

"Ngươi còn nhỏ, hẳn là chưa từng nghe qua truyền thuyết về Cửu Trọng Tháp." Lê lão tổ cười uống ngụm trà, "Cửu Trọng Tháp lai lịch không rõ, theo ghi lại thì cách một trăm năm đều sẽ đột nhiên xuất hiện, tu sĩ dưới 500 tuổi đều có thể đi vào trong tháp, bất luận đạo ma, mỗi khi xông qua một tầng sẽ được phần thưởng phong phú."

... Các loại thiên tài địa bảo, thậm chí là đồ vật chưa từng được ghi lại đều có ở đó, chỉ cần có thể vượt qua sẽ có được rất nhiều thứ. Ngàn năm trước, hai bên đạo ma mỗi trăm năm đều ăn ý ngưng chiến, chính là bởi vì Cửu Trọng Tháp này.

Chẳng qua ngàn năm sau Cửu Trọng Tháp ly kỳ biến mất, khối đại lục lúc ấy cùng liên quan tới nó.

"Lần này có người phát hiện chìa khóa bí cảnh, thế nhưng có người đã từng ở Cửu Trọng Tháp mang về một quyển bách khoa toàn thư phù trận, phía trên ghi lại rõ ràng, nó thuộc về chìa khóa tầng thứ 2 của Cửu Trọng Tháp."

Tất cả mọi người đều suy đoán tân bí cảnh là Cửu Trọng Tháp.

Loại náo nhiệt này Lê lão tổ sẽ không để Diệu Diệu bỏ qua, nếu Diệu Diệu nói tu vi của bản thân còn chưa mạnh mẽ, Lê lão tổ cũng sẽ ra tay giúp Diệu Diệu một phen, sau đó làm nàng đi tham gia.

Đáng tiếc sự việc lần này quá đột ngột, tông môn vẫn chưa có được chìa khóa, còn cần đệ tử của mình đi lấy về.

Úa trình tranh đoạt chìa khóa rất nguy hiểm, Lê lão tổ dặn dò nàng ngàn vạn lần cẩn thận, nhưng lại không nói tự mình ra tay hay giúp Diệu Diệu đoạt lấy. Tu giả tranh đấu với trời, nếu không trải qua mưa gió mài giũa thì vĩnh viễn không đứng lên tự mình trưởng thành được.

"Nhưng mà ngươi cũng không cần quá mức lo lắng, tông môn sẽ không cấp viện trợ cho các ngươi nhưng ngày Cửu Trọng Tháp mở ra, trưởng lão tông môn cũng sẽ đi..." Nghĩa là trước khi lấy được chìa khóa rất nguy hiểm, nhưng Cửu Trọng Tháp mở ra thì không cần lo lắng.

Chợ tông môn, rất nhiều đệ tử tông môn vội vàng lui tới, lượng nhu cầu xuất phù chú thường dùng cùng đan dược pháp khí chợt tăng lớn.

Diệu Diệu định tự mình đi ra ngoài nhìn xem, kết quả bị Tần Trường An ngăn cản, hắn tỏ vẻ túi trữ vật của mình cái gì cũng có nên không cần chuẩn bị, nhưng thật ra trên đường khả năng không có nơi nào để nấu cơm, còn không bằng đóng gói một ít đồ ăn mang đi cho nó lành.

Chính hắn cũng phải đi mua đồ vật, giống như... ừm, mang mấy con tiên hạc, dù gì khi rời khỏi tông môn thứ này không dễ kiếm.

Diệu Diệu ngẫm lại cũng đúng.

Từ khi bại lộ việc Tần Trường An không phải Thanh Nguyên, hắn sẽ không bao giờ ở trước mặt nàng che dấu, Diệu Diệu ăn linh cốc bị hắn đổi thành tử ngọc mễ, nước dùng để pha trà bị hắn đổi thành đỉnh cấp linh lộ, đan dược là đan hắn luyện chế không tì vết, ngay cả quần áo mặc trên người cũng bất tri bất giác đã bị hắn đổi thành mây tía cẩm thoải mái nhất.

Diệu Diệu chưa từng từ chối.

Nàng thật sự thích mấy thứ này, hơn nữa đây là hắn tâm ý, hắn muốn cho nàng ăn sung mặc sướng, nàng làm sao có thể bởi vì muốn giữ mặt mũi mà không tiếp nhận hắn làm cho cả hai người đều không vui?

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, đồ vật của hắn nàng không dùng, thì còn muốn giữ cho ai dùng? Hừ! T^T

Hai người xuống núi.

Trên đường ngọt ngọt ngào ngào nói chuyện với nhau, bên tai đột nhiên nghe được âm thanh dữ dằn, chủ nhân của giọng nói rõ ràng đang tức giận □□.

Một lão đầu tóc trắng xua đuổi mọi người xung quanh như ruồi bọ, "Không có! Ta nói không có! Mấy người đang làm gì mau đi đi đi đi!"

Một thanh niên da ngăm đen đang đè ông lại, "Đừng mà, Chương thúc, Chương thúc, ta chỉ cần một con, một con hẳn là có đi."

"Ta! Nói!! Không! Có!" Tiểu lão đầu tức muốn nổ phổi, "Mẹ nó không biết tên trộm nào không biết xấu hổ trộm hết hạc của ta rồi! Vương bát đản! Một con cũng không chừa cho ta! Một con cũng không có!" Ông nuôi hạc bao năm ăn cũng không dám ăn một miếng! Tức chết mất thôi!

Lần trước ông mê rượu nên uống nhiều quá, ngủ liên tiếp mấy ngày.

Lảo đảo lắc lư mở cửa ra, đi vào mép sân vừa nghĩ muốn xuống núi một chuyến, cái sạp lần trước đổi rượu linh cốc không tồi... Thịt hạc và rượu linh cốc là sự phối hợp tuyệt vời, tối hôm qua thiếu chút nữa ông uống đến hôn mê, không biết chủ quán còn trữ hàng hay không.

Ông tỉ mỉ nuôi mười ba con hạc, gần đây A Đại lại béo hơn một chút, lần này đi ra ngoài phải có rượu... Trở về có thể làm thịt ăn luôn, thịt nhất định rất non mềm...... Nhìn thật hấp dẫn.

Nhưng mà tiểu lão đầu nghĩ xong, mông lung huýt sáo một cái, mới phát hiện có gì đó không đúng!

...... Không đúng a! Hạc của ông đâu rồi?!

Biến mất! Tiểu lão đầu còn chưa kịp nuốt nước bọt đã hoảng hoảng loạn loạn kiểm tra lại một lần, vẫn chỉ có 12 con, đột nhiên trừng mắt nhìn mặt đất, một khối linh thạch hạ đẳng nhỏ nhỏ gầy gầy đè nặng lên tờ giấy, thư viết: Mua một con hạc, đừng tìm.

Tiểu lão đầu không nhịn được bóp nát cục đá: "........." 

Ngươi mẹ nó một khối linh thạch hạ đẳng mà mơ tưởng có thể mua hạc của ta?!

Tiểu lão đầu nghiến răng nghiến lợi nói ra, còn có chút tức giận, "Hạc của ta được nuôi bằng bao nhiêu loại dược liệu quý hiếm mà một khối linh thạch hạ đẳng há có thể mua?!"

"Còn chưa tính xong đâu!"

Tiểu lão đầu nỗ lực bình phục tâm tình của mình, đáng tiếc nhịn không được, vẫn là nhịn sắc mặt bớt dữ tợn, râu đều muốn nổ tung, "Hôm nay ta tới thế mà lại không còn một con nào! Tất cả! Đều! Không! Thấy!"

Ngươi biết đó là khái niệm gì sao?! Mẹ nó ông còn chưa dám ăn một miếng!

Diệu Diệu chờ ở ven đường cũng cảm thấy bi thảm, "Thật đáng thương."

Một miếng còn chưa được ăn.

Mí mắt Ma Tôn đại nhân giật giật, sắc mặt không đổi, đôi mắt cũng không thèm chớp, dáng vẻ mẫu mực, "Ừ, thật đáng thương."