Đỉnh Cấp Rể Quý

Chương 563

CHƯƠNG 563: SÚNG THẦN

“Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!”

Đầu của bốn tay bắn tỉa lần lượt bị đạn bắng thủng, máu nóng xen lẫn với óc màu trắng bắn tung tóe, bắn khắp cả buồng lái.

Sau đó, xác bốn tay bắn tỉa ầm ầm ngã xuống buồng lái, súng bắn tỉa của một tên trong đó rơi ra khỏi cửa sổ rồi rơi xuống đất.

Những chuyện này, nhìn thì phức tạp nhưng thực tế nó xảy ra chỉ trong chớp mắt, dù là mười tên nhẫn giả dưới đu quay hay tinh anh Nhẫn Hồn trải rộng khắp các ngõ ngách sân chơi, thậm chí là nhóm người Hito Nokuma và Chiba Yoshimasa ở trong tầng ba vẫn chưa lấy lại tinh thần sau sự sửng sốt!

Lúc này, bọn họ đều rất mơ màng!

Hình như, đến tận giây phút này mà bọn họ vẫn không thể tiếp thu chuyện Trần Dật Thần cứ thế mà lặng lặng đến nước N, hơn nữa còn tìm tới dây, trực tiếp ra tay!

Người sững sờ không chỉ mỗi họ, mà còn có Lâm Ngọc Nhi.

Lâm Ngọc Nhi bị trói trong buồng lái đu quay, miệng bị nhét khăn nên không thể nói, nhưng cô ta có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, cũng nhìn rõ mọi chuyện bên ngoài.

Cô ta nghe thấy tiếng súng đinh tai nhức óc, cũng nhìn thấy tay bắn tỉa trong buồng lái trước sau bị một phát súng bắn bể đầu, ngã xuống trong vũng máu.

“Là anh Trần Dật Thần sao?”

Gần như ngay lập tức, Lâm Ngọc Nhi nghĩ tới tên Trần Dật Thần.

Trừ Trần Dật Thần ra sẽ chẳng có ai có thể đến cứu cô ta lúc này.

Tất cả những chuyện này khiến trong lòng Lâm Ngọc Nhi chấn động, cô ta muốn đứng lên theo bản năng, nhưng bị dây thừng trói lại nên chẳng thể nhúc nhích.

Lúc này, cô ta cố hết sức giãy giụa, muốn thoát khỏi sợi dây thừng, nhưng chẳng làm được gì, còn nữa cô ta dùng lưỡi định đẩy khăn bị nhét trong miệng ra ngoài, nhưng cũng không làm được.

Cô ta muốn lên tiếng nhắc nhớ Trần Dật Thần, nhưng chỉ nói ra mấy tiếng “ú ớ”.

“Anh Trần Dật Thần, anh đừng có xảy ra chuyện!”

Lâm Ngọc Nhi sốt ruột đến mức hai mắt đỏ hoe, mắt đầy nước, chỉ đành âm thầm cầu nguyện trong lòng.

Cô ta không biết tại sao mình bị trói đến đây, nhưng cô ta biết một chuyện, đó là trong sân trò chơi này có hơn trăm tên sát thủ.

Lúc này những tên sát thủ này đều đang mai phục Trần Dật Thần!”

“Trần… Trần Dật Thần nước H đến…”

Cùng lúc đó, mười tên nhẫn giả bốn phía đu quay như bừng tỉnh khỏi cơn mê, một tên nhẫn giả trong đó lập tức tiến hành báo cáo qua điện thoại vô tuyến, giọng nói đầy khủng hoảng không thể giấu đi.

Thân là thành viên của Nhẫn Đường, anh ta biết rõ, gia tộc Miyamoto đã kết nối với các sân bay lớn, lúc nào cũng quan sát tin tức người nước H đến nước N. Nhưng còn chưa có tin Trần Dật Thần đến nước N thì Trần Dật Thần đã xuất hiện, nháy mắt tiêu diệt bốn tên sát thủ của tổ chức Nhẫn Hồn!

Chuyện này, đương nhiên là khiến anh ta khủng hoảng rồi!

“Đoàng!”

Một khắc sau, không chờ tên nhẫn giả đó nói tiếp, tiếng súng lại vang lên.

Trong màn đêm, Trần Dật Thần dựa vào thính giác hơn người mà đoán ra chỗ ẩn núp của tên nhẫn giả nói chuyện đó, sau đó lập tức đổi hướng nóng súng, quả quyết bóp cò, đạn bay gào thét, xuyên trúng đầu tên nhẫn giả đó.

Một súng bắn bể đầu!

Giống như bắn chết bốn tên sát thủ của tổ chức Nhẫn Hồn, Trần Dật Thần vẫn chỉ dùng một súng đã bắn bể đầu tên nhẫn giả đó.

Cảnh tượng này khiến chín tên nhẫn giả của Nhẫn Đường còn lại sợ hãi vội vàng nằm xuống không nhúc nhích, đồng thời cũng không dám lên tiếng, sợ rằng sẽ theo gót tên nhẫn gải đó.

“Tình… tình huống gì vậy?”

Cùng lúc đó, trong vô tuyến lại vang lên tiếng của Hito Nokuma, ông ta đã lấy lại tinh thần sau sự sợ hãi, chấp nhận sự thật Trần Dật Thần đã đến đây mà hỏi.

Không có câu trả lời, chín tên nhẫn giả của Nhẫn Đường giữ chặt miệng còn hơn xử nữ kẹp chặt chân, bọn họ sợ mở miệng sẽ bại lộ chỗ ẩn thân!

“Thưa ngài, tiếng súng vang lên ở chỗ đu quay, chúng tôi không biết tình hình cụ thể!”

“Thưa ngài, chúng tôi đang nhanh chóng chạy đến đu quay!”

Chín tên nhẫn giả sợ bại lộ chỗ ẩn núp nên không dám trả lời, nhưng tinh anh của Nhẫn Hồn phụ trách canh gác tuần tra thì vừa trả lời, vừa nhanh chóng chạy tới đu quay.

Theo kế hoạch, một khi Trần Dật Thần xuất hiện thì bọn họ phải lập tức chạy đến đu quay, sau đó liên thủ với nhẫn giả của Nhẫn Đường của gần đó để chặn đánh Trần Dật Thần.

Bên tai vang lên câu trả lời của những tinh anh của Nhẫn Hồn đó, Trần Dật Thần cầm súng, ngồi khom lưng, nhanh chóng biến mất khỏi đấy, lại ẩn vào màn đêm.

“Mẹ nó, Sasaki Migichi, nói cho tôi, tình hình ở hiện trường thế nào?”

Trong tầng ba, sắc mặt Hito Nokuma âm trầm, gào lên với điện thoại vô tuyến.

Sasaki Migichi trong miệng ông ta chính là người dẫn đầu trong nhóm mười nhẫn giả, phụ trách dẫn chín nhẫn giả còn lại chặn đánh Trần Dật Thần.

“Thưa ngài, Trần Dật Thần nước H ẩn núp ở gần đu quay, đầu tiên là bắt chết bốn sát thủ của đội chúc Nhẫn Hồn, sau đó là bắn chết một huynh đệ trong Nhẫn Đường chúng ta!”

Sasaki Migichi cách Trần Dật Thần xa nhất, anh ta ngã quỵ trên đất, lập tức tìm một cây đại thu để che người, sợ bị Trần Dật Thần bắn, sau đó báo cáo với Matsushita Tomohisa .

“Gì… gì cơ?”

Lần này, không chờ Hito Nokuma nói, Chiba Yoshimasa ở bên cạnh đã hỏi lại theo bản năng: “Cậu nói cậu ta giết chết bốn sát thủ của tổ chức Nhẫn Hồn chúng tôi ư?”

“Đúng vậy, thưa ông Chiba Yoshimasa, cậu ta chỉ bắn bốn phát đã giết chết bốn sát thủ của Nhẫn Hồn chúng ta…” Sasaki Migichi nói thế, nhưng trong lòng thì hơi sợ hãi.

Thân là trung nhẫn của Nhẫn Đường, anh ta cũng học bắn súng rồi, cũng đã gặp qua các sát thủ giỏi bắn súng, nhưng anh ta không thể nào tưởng tượng, Trần Dật Thần làm sao mà bắn chết bốn tay bắn tỉa trong thời gian ngắn ngủi đó!

Thậm chí, nếu không tận mắt nhìn thấy thì anh ta bằng lòng tin rằng nước N là một đất nước sạch sẽ, cũng không bằng lòng tin những chuyện này!

“Chuyện này… Mẹ nó sao mà thế được hả? Chẳng lẽ người của tôi đứng ra đó như tên ngu cho cậu ta bắn sao?”

Không chỉ có Sasaki Migichi, mà chính Chiba Yoshimasa cũng chẳng dám tin, để tránh bốn tay sát thủ ở cùng một buồng lái dễ bị đánh úp cả nhóm nên ông ta đã cho bốn tay bắn tỉa chia ra hai buồng lái, mà Trần Dật Thần chỉ bắt bốn phát đã tiêu diệt bốn tay bắn tỉa, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của ông ta.

“Cậu ta giả mạo người của chúng ta mà lên tiếng, hấp dẫn sự chú ý của mọi người, sau đó nhân lúc thủ hạ của ông đứng lên mà lập tức bắn bốn phát đạn, giữa đó hình như dừng lại một giây.”

Chiba Yoshimasa lên tiếng, giống như đang giải thích thắc mắc cho Hito Nokuma, mà càng giống miêu tả lại cảnh tượng ban nãy, giọng nói hơi nghiêm trọng.

“Mẹ nó, cậu ta là súng thần hả?”

Bên tai vang lên câu nói của Chiba Yoshimasa, Hito Nokuma không nhịn được mà mắng.

Thân là võ học đại sư, ông ta đương nhiên biết muốn bắt chết bốn mục tiêu trong hai hướng khác nhau trong một thời gian ngắn nó khó thế nào, ông ta hiểu.

Nhưng mà…

“Đoàng đoàng đoàng đoàng đoàng…”

Đáp lại Hito Nokuma là một đợt tiếng súng dày đặc, năm tiếng súng vang lên qua điện thoại vô tuyến, chính xác vang lên bên tai Hito Nokuma.

“Lại sao thế?” Hito Nokuma hỏi theo bản năng.

“Ngài… ngài Saito, tôi thấy cậu ta rồi! Cậu ta ở phía đông bắc vừa giết chết năm người đội chín…”

Trong một lùm cỏ ở phía đông bắc, một tên tinh anh Nhẫn Hồn của đội tám ngồi chồm hổm nói.

“Đoàng!”

Nhưng mà…

Chưa chờ anh ta nói xong câu tiếp theo thì một viên đạn xuyên qua đầu anh ta, chấm dứt tính mạng của anh ta, khiến giọng nói của anh ta im bặt.