Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 22: Kẻ giật dây tự thú

Hơn một tuần này cô gần như suy sụp, thân thể gầy đi trông rõ. Hai mắt bắt đầu có quầng thâm, khuôn mặt nhợt nhạt. Ai không biết nhìn vào cũng có thể tưởng tượng ra cô gái này đang bị bệnh nan y! Cho đến hiện tại cô cũng không hề nhận ra dấu hiệu nào cho biết mình đang mang thai, nhưng cô biết quý trọng sức khỏe hơn ngày trước nhiều. Tự thay đổi phong cách ăn mặc, đồ bó sát thay vào đó là quần bò áo thun rộng, đôi giày cao gót năm phân đổi lại bằng đế bằng thoải mái. Nhiều lúc rất thèm một món gì đó, nhưng nhiều khi chỉ cần nhìn thấy món ăn nào có mùi khó chịu lập tức buồn nôn, bản thân tự nhắc nhở đi bệnh viện chữa cho dứt điểm căn bệnh oái oăm này, chỉ là không may mắn đến nỗi thời gian ăn và ngủ còn không dư. Những lúc mệt mỏi như vậy cô lại nhớ đến anh, trước kia mỗi lần cô bệnh anh đều bên cạnh chăm sóc tận tình, đôi lần anh chăm sóc cô quên mất cả bản thân anh, khi cô tỉnh dậy nhìn thấy anh gục xuống bên cạnh, cô hạnh phúc biết nhường nào. Những buổi tối anh cùng cô đi dạo, những ngày nghỉ anh lại đưa cô đi xem phim, đi công viên giải trí chơi những trò chơi cô thích nhưng anh cho là trẻ con, chỉ cần nhìn vào đôi mắt hưng phấn của cô anh lại quên hết buồn phiền, cùng cô rảo chân đi khắp nơi, hai người dựa dẫm vào nhau trong công việc và cuộc sống hàng ngày. Cùng chiến đấu, cùng hy sinh cống hiến năng lực cho công ty của anh, cô muốn đời này kiếp này hai người mãi mãi vui vẻ sống những ngày không phải lo âu. Nào ngờ giờ đây mỗi người một nơi, gần ngay trước mắt mà như xa tận chân trời. Nếu thời gian cho cô một cơ hội, cô sẽ nói yêu anh từ mấy năm trước, không rụt rè, không e sợ, để đến hiện tại cô lại rơi vào hoàn cảnh hối hận cô độc như vậy.

Ngày ngày ra vào đi qua văn phòng cô thấy cô chỉ chú tâm vào công việc đến quên mất bản thân, anh nhìn xuống bụng cô, trong giây lát thâm tâm nhói lên sự hối hận, Mạc thị đang đẩn lùi công ty anh vào đường cùng, anh thật ngu ngốc khi đem người phụ nữ của Mạc Tử Thành ra làm trò cười, đến nỗi tự biến mình thành kẻ đê tiện, hao tổn nặng nề về phía công ty. Anh phân vân vài phút cuối cùng bấm máy gọi cho Mạc Tử Thành. Tiếng chuông vang lên liên tục nhưng đầu dây bên kia vẫn không nhấc máy, hai đầu lông mày anh nhíu lại, toàn thân bất lực, anh định hủy cuộc gọi, ai ngờ sau những tiếng chuông cuối anh ta đã bắt máy.

"Giám đốc Triển có việc gì cần cân nhắc?"

"Tôi muốn gặp anh bàn chút chuyện riêng về Trương Ngọc Hân , anh có thời gian không?" Giọng anh khàn khàn nắm chặt điện thoại.

Im lặng nửa phút, cuối cùng Mạc Tử Thành cũng miễn cưỡng đồng ý, anh không muốn dây dưa vào cuộc sống của cô nữa, nhưng khi nghe đến đời tư riêng của cô anh lại không thể không quan tâm. Anh muốn biết cuộc sống hiện tại của cô như thế nào, và anh ta có tốt với cô không. Nếu không, tên hèn hạ Triển Minh này đáng giết nghìn lần!

"Tôi đã cân nhắc kĩ chuyện này, chỉ mong anh chấp nhận một yêu cầu của tôi, anh có muốn trao đổi không?"

"Đừng lộn xộn. Anh có tư cách gì yêu cầu tôi phải trao đổi?". Mạc Tử Thành ngồi sát phía cửa sổ tiệm trà nhỏ, trừng mắt nhìn Triển Minh, biểu cảm cường ngạnh khiến ai nhìn vào đều thấy có chút sợ hãi.

Triển Minh nhìn chăm chăm vào anh, đột nhiên cười xảo quyệt, lắc đầu nhẹ rồi nói " Được, vậy chuyện này tôi sẽ dành cho anh tự tìm hiểu. Tôi chỉ không muốn thấy cô gái ngốc nghếch này tự làm khổ bản thân vì anh." Nghe đến đây Mạc Tử Thành có chút ngạc nhiên, khổ vì anh ư? Thật đáng cười!

"Không cần vòng vo."

"Thật ra giữa tôi và Trương Ngọc Hân không có mối quan hệ gì ngoài sếp và nhân viên trong công ty cả!"

Anh không giữ được cảm xúc, mở to cặp mắt lắng nghe những lời tiếp theo. " Những chuyện anh thấy đều là hiểu nhầm, tôi là người có lỗi khi lôi cô ấy vào mối thù hằn riêng của chúng ta. Ban đầu tôi chỉ muốn dùng cô ấy để hành hạ tâm trí anh. Sau đó tôi mới biết mình sai rồi!" Triển Minh hạ giọng, cũng không nhìn vào mắt anh kiêu căng như vài phút trước.

"Tôi đã hỏi cô ấy về chuyện này, cô ấy thừa nhận là yêu anh!". Mạc Tử Thành vẫn giữ nét mặt bình thản nói ra không chớp mắt khiến cho người đối diện phải ngớ ngẩn.

"Không thể. Cô ta nói dối?" Hắn kiềm chế phẫn nộ cầm lấy điện thoại, âm thanh bàn phím tanh tách vang lên nho nhỏ. "Tôi sẽ gọi cô ta trực tiếp cho anh nghe câu trả lời."

"Giám đốc, có chuyện gì vậy?". Giọng nói cô ngọt ngào thánh thót qua chiếc điện thoại khiến tim anh hồi hộp từng giây.

"Mạc Tử Thành đã xen vào chuyện công ty của chúng ta. Rất có thể tôi sẽ bị hủy hoại tất cả."

"Anh nói gì ?" Cô kinh ngạc.

"Anh ta hiểu nhầm tôi là bạn trai của cô!". Triển Minh quay sang nhìn anh, khuôn mặt nghiêm túc nhưng đôi môi mấp máy như cười thầm người trước mặt.

"K..không phải. Anh đâu phải bạn trai tôi! Mạc Tử Thành sao có thể suy nghĩ ấu trĩ như thế?" Cô không muốn liên lụy việc riêng đến người khác, làm ảnh hưởng đến mối quan hệ tốt đẹp cô đã gây dựng.

"Cô có thể nói cho tôi biết người cô yêu hiện tại là ai không?" Anh ta mím môi bấm bụng chắc chắn câu trả lời của cô, đương nhiên là Mạc Tử Thành rồi! "Là anh ta? Mạc Tử Thành?"

"..."

"Sao không nói gì?"

"Xin lỗi giám đốc Triển, người đó không phải anh, càng không phải anh ấy..." Nói xong cô dập máy, để lại hai con người kia nhẫn nhịn ngồi trong góc tối im lặng nhìn chiếc điện thoại trên tay không nói một lời. Không phải Triển Minh? Không phải anh? Vậy người đó rốt cuộc là ai? Là ai đã làm cô động lòng sâu sắc đến thế? Mạc Tử Thành tối sầm khuôn mặt bỏ lại kẻ thua cuộc phía sau, đi ra khỏi quán.

Cô ngồi trong phòng, liếc nhìn tấm ảnh trên bàn, là bức ảnh cô mặc áo tắm hồi đi du lịch hai năm trước được Mạc Tử Thành chụp cho, xung quanh yên tĩnh đến thế, thơ mộng đến thế, ánh nắng len lỏi xuyên qua các tán lá cây xung quanh mềm mại, bờ cát vàng xinh đẹp được những cơn sóng dập dìu đỡ lấy, cô cười tươi rói với vẻ đẹp ngây thơ, xinh đẹp làm sao, quyến rũ biết bao! Ngày ấy cô và anh chưa một lần động chạm thân mật, tưởng như một gia đình gồm có anh trai và em gái, anh cũng chưa bao giờ thể hiện sự ghen tuông với ai ra bên ngoài, vậy mà giờ đây lại phát ghen đến mất đi lý trí, muốn hủy hoại công danh của Triển Minh. Nếu anh biết người đêm đó là giám đốc của Long thị, liệu công ty này còn tồn tại nổi quá ba ngày hay không? Cô đều không dám nghĩ! Cô ảo não nhìn ra phía cửa kính sát mặt đất, xa xa những tòa nhà nối tiếp nhau thành một thành phố lớn, dòng xe đông đúc, con người tấp nập, thời gian từng giờ từng phút trôi qua không để lại bất cứ thứ gì, thứ còn lưu luyến lại chính là quá khứ!