Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 3: Cuộc gặp gỡ định mệnh

Những tia nắng sáng ban mai chiếu rọi vào giường cô qua những lớp rèm cửa mỏng manh, lại bắt đầu một ngày mới.

Cô bước chân ra khỏi giường, chăm chú nhìn bản thân mình trong gương.

*Đây là mình sao?* - Ngọc Hân đưa tay lên gò má còn ửng hồng. *Đã thay đổi quá nhiều rồi. Mình thật sự quá gầy, nhìn không giống Ngọc Hân của trước đây, mình của ngày xưa... Khác quá!* - Cô buông tay xuống, ủ rũ quay người đi.

Bước chân ra khỏi nhà, có cảm giác hôm này trời dịu hơn mọi hôm, cũng không quá nóng. Cô lại đi qua con đường quen thuộc để đến tiệm tạp hóa của thím Lan.

Thật ra chỗ thím Lan không phải là trả lương quá cao, thím cũng đối xử với cô không tốt, cũng phải. Không phải mỗi thím Lan như vậy, một đứa mồ côi không được học hành tử tế, lại xấu xí như cô thì ai có thể ưa nổi chứ.

Hôm nay cô đi làm rất sớm, còn khá nhiều thời gian mới đến giờ làm việc. Ngọc Hân đi chầm chậm, chăm chú ngắm những bộ váy, những đôi giày qua cửa kính bên đường, cô chưa bao giờ được mặc hay đi nhưng bộ quần áo, váy vóc, hay đi nhưng đôi giày sang chảnh, điệu đà như vậy, chúng như mọc ra những cánh tay vẫy chào cô thắm thiết.

Ngọc Hân thở phào, nhìn vào cửa kính một lần nữa. Tiền ăn cô còn không có, nói gì đến có tiền để mua những thứ đắt đỏ trong kia, quần áo nào chả là đồ mặc được, rẻ hay đắt cũng chỉ để mặc, vậy mà có những người sẵn sàng bỏ ra vài triệu, thậm chí nhiều hơn để mua chúng về mặc vài lần rồi bỏ. Thật là phí phạm tài nguyên! Cô không có thói như vậy. Nhưng thật sự không phải là chúng rất đẹp hay sao? Nếu cô có nhiều tiền, thà cô đi góp làm từ thiện, chứ nhất quyết không muốn mua mấy thứ đó!

Tâm trí cô luôn có hai suy nghĩ đối ngược nhau, làm cô rất bực mình.

Vừa đi cô vừa mải suy nghĩ, trong đầu cô thật hỗn độn, một mớ suy nghĩ lộn xộn, mỗi ngày cô đều phải trải qua những cảnh như vậy làm cô chán nản hết sức, xoay đi quẩn lại, muốn có tất cả, trước tiên phải có tiền, giờ đây tiền là chủ đạo trong tất cả mọi chuyện trên thế giới này, nếu có tiền, những thứ không thể đều trở thành có thể !

"uỵch"

Cô va phải cái gì đó. Mềm mại, không giống cột điện, có mùi hương thoang thoảng rất dễ chịu. Ngọc Hân ngẩng đầu lên.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khiến làn tóc cô bay bay, nhìn vào mắt người đó, cô như đứng hình.

Đẹp trai quá! Cô đang đứng trước ngực của một chàng trai.

Quá nổi bật, mũi cao quá, anh có đôi mắt rất thu hút, nhìn nó rất đẹp, nhưng cũng có gì đó rất bí ẩn.

"Cô mù à?" - Anh ta nhếch miệng, khuôn mặt lạnh lùng nhìn Ngọc Hân một cách đáng sợ.

Ngọc Hân chợt ngớ người, cô giật mình lùi vài bước.

Cô liên tục cúi đầu xin lỗi lia lịa, khuôn mặt ngượng nghịu kèm giọng hơi run, cô không dám mở mắt nhìn người đối diện: "Xin lỗi, thật sự xin lỗi anh, tôi không cố ý, xin lỗi, xin lỗi anh, tôi chỉ quá mải suy nghĩ..."

Chưa kịp nói hết câu, cô bị anh ta dùng tay bóp cằm thật mạnh, đưa mặt cô ngẩng lên, từ khoảng cách này cô có thể nhìn thấy khuôn mặt anh ta một cách rõ ràng.

" Shit! Thật xấu xí!" - Anh ta rụt mạnh tay lại, Khuôn mặt khinh bỉ nhìn Ngọc Hân

Cô chỉ biết cúi gằm mặt xuống, cô nghĩ vẻ bề ngoài của mình đang làm người khác ghét bỏ. Thật là buồn. Cô đứng im như tượng, cũng không ngước lên nhìn một cái.

" Đại ca, đi thôi, mới sáng sớm đã gặp phải loại này chắc xui xẻo lắm, không nên ở ngoài đường lâu" - người đi nên cạnh anh ta cũng lên tiếng, nhìn cô với nét mặt khinh khỉnh khó chịu.

" Đi!"

Hai người họ nói qua lại vài câu rồi lần lượt đi hướng ngược lại với cô.

Từ xa cô có thể thấy được, người cô vừa đâm phải, anh ấy có thân hình thật gọn gàng, bờ vai thật rộng, mái tóc đen ngắn, vô cùng khí chất!

Nhưng cũng không thiếu phần thô lỗ ...