Định Mệnh, Anh Yêu Em!

Chương 47

Định Mệnh Anh Yêu Em

CHƯƠNG 47: RẤT NGẠC NHIÊN KHI CÔ TỚI

Khi Lạc Phương Nhã ngồi xe taxi tới Tân Thế Kỷ, Hứa Song Khanh đã chờ cô ở bên đó

“Phương Nhã, cậu tới rồi.”

“Khanh Khanh, đây là vé xem phim.” Lạc Phương Nhã lấy vé xem phim từ trong túi ra và đưa cho Hứa Song Khanh.

Hứa Song Khanh cầm vé xem phim trên tay và nói: “Phương Nhã, cậu thật sự không vào xem cùng à? Cậu phải biết rất khó mới kiếm được một vé xem phim “Zero” đấy nhé.”

“Tớ không xem.” Lạc Phương Nhã lắc đầu.

Hứa Song Khanh trêu cô: “Được rồi, tớ biết không có người nào đó thì cậu không có hứng thú xem phim mà.”

Ánh mắt Lạc Phương Nhã tối lại, sau đó nói: “Tớ đi trước đây.”

“Ừ.” Hứa Song Khanh gật đầu.

Lạc Phương Nhã vẫy tay với cô, sau đó xoay người rời đi.

Lạc Phương Nhã không đi thẳng tới bên chỗ Tô Hiên Minh mà đi tới siêu thị gần đó mua ít trái cây trước.

Vì không biết Tô Hiên Minh thích loại trái cây nào nên Lạc Phương Nhã lại mỗi loại một ít.

Khi lên xe taxi, Lạc Phương Nhã chú ý thấy thời gian trên đồng hồ đo của xe taxi báo đã sáu giờ mười lăm phút.

“Không biết anh ấy đã ăn tối chưa? Nếu chưa, mình thuận tiện mang bữa tối tới cho anh ấy.” Lạc Phương Nhã vừa nói thầm vừa lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Tô Hiên Minh.

Tô Hiên Minh vừa dùng cả buổi sáng để phê duyệt hết những tài liệu mà Chu Thạc mang tới cho anh lúc sáng sớm. Buổi trưa bác sĩ Trần qua trị liệu nắn xương cho anh.

Buổi chiều anh nghỉ ngơi một lúc lại bắt đầu mở cuộc họp qua video.

Cuộc họp video kết thúc thì đã năm giờ, anh nghỉ ngơi được hơn nửa giờ, mới gọi điện thoại đặt bữa tối.

Khi bữa tối được đưa qua đã sáu giờ mười lăm phút. Tô Hiên Minh xoa phần gáy hơi mỏi, ngồi xuống trước bàn ăn và cầm đũa lên. Nhưng anh còn chưa kịp ăn cơm thì điện thoại đã đổ chuông.

Tô Hiên Minh để đũa xuống, lấy điện thoại trong túi ra. Khi thấy trên điện thoại di động hiện ra số của Lạc Phương Nhã, anh hơi ngây người một lát, sau đó ấn nút nghe máy.

Bên kia vọng đến giọng nói của Lạc Phương Nhã: “Tô Hiên Minh?”

Tô Hiên Minh “Ừ” một tiếng với điện thoại: “Em hết giờ làm rồi à?”

Lạc Phương Nhã trả lời: “Em vừa tan làm, mới tới thành Tây.”

Thành Tây? Đúng vậy, sao anh lại quên mất tối nay cô ấy sẽ đi tới thành Tây xem phim chứ? Bộ phim bắt đầu chiếu vào lúc sáu giờ ba mươi phút. Bây giờ là sáu giờ mười lăm phút. Chắc cô ấy đang ở ngoài rạp chiếu phim chờ vào phòng.

Tô Hiên Minh khẽ “A” một tiếng.

Lạc Phương Nhã bên kia im lặng mấy giây sau đó hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Tô Hiên Minh liếc nhìn thức ăn trên bàn, sau đó trả lời: “Ăn rồi.”

“Ừ, vậy em cúp máy trước đây.” Lạc Phương Nhã nói.

Tô Hiên Minh nói một từ “Được” rồi cúp máy.

Sau khi cúp máy, Tô Hiên Minh nhìn thức ăn trên bàn mà chẳng còn muốn ăn nữa.

Anh đặt điện thoại lên trên bàn ăn, sau đó đứng dậy đi tới tầng hai.

Anh vừa cởi cúc áo vừa đi vào phòng tắm.

Sau khi tắm nước nóng xong, Tô Hiên Minh mặc áo ngủ và cầm khăn vừa lau tóc còn nhỏ nước vừa đi lên sân thượng.

Mặc dù mới đầu đông nhưng ban đêm vẫn hơi lạnh. Trên người Tô Hiên Minh chỉ mặc áo ngủ mỏng, anh mới đứng ở sân thượng không lâu đã thấy cả người lạnh giá, cảm giác sau gáy có chút đau đớn.

Nhưng Tô Hiên Minh vẫn không rời đi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào ánh đèn màu vàng ấm áp của mấy ngọn đèn đường dưới tầng cách đó không xa.

Không biết qua bao lâu, Tô Hiên Minh đột nhiên thấy một bóng người quen thuộc đang cố gắng xách đồ đi từ phía xa về biệt thự bên này.

Sao cô ấy lại tới vậy? Không phải cô ấy đã đi xem phim rồi sao?

Lạc Phương Nhã càng đi tới gần, tim của Tô Hiên Minh càng điên cuồng đập loạn.

Anh thấy Lạc Phương Nhã đi vào sân, sau đó đi qua sân, cuối cùng nghe được dưới tầng vang lên tiếng chuông cửa thì anh mới lấy lại tinh thần.

Sau đó anh vội vội vàng vàng xuống tầng và kéo cửa ra, thấy Lạc Phương Nhã đứng ở bên ngoài.

Cô lẳng lặng đứng ở dưới ánh đèn vàng vọt ngoài cửa lớn, ánh mắt nhìn anh long lanh, trong trẻo.

Đại khái qua nửa phút, Lạc Phương Nhã khẽ cười nói: “Thấy em mà anh kinh ngạc như vậy sao?”

Tô Hiên Minh không lên tiếng, ánh mắt anh nhìn từ trên mặt Lạc Phương Nhã tới trên cái túi lớn mà Lạc Phương Nhã đang xách trên tay. Sau đó anh giơ tay tính nhận lấy cái túi trên tay Lạc Phương Nhã nhưng bị Lạc Phương Nhã tránh được.

“Không nặng đâu, em tự cầm được rồi.” Lạc Phương Nhã nói xong liền thay giày, cầm theo túi đi thẳng về phía phòng bếp.

Tô Hiên Minh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô mất vài giây mới đóng cửa lại, sau đó không nhanh không chậm theo sát phía sau cô.

Lạc Phương Nhã để túi lên trên bàn trà, đột nhiên liếc nhìn thức ăn còn để trên bàn ăn chưa động tới, cô hỏi: “Không phải anh nói đã ăn cơm rồi à? Sao còn không động gì thế?”

Nghe được câu hỏi của Lạc Phương Nhã, trên mặt Tô Hiên Minh hơi lúng túng nhưng không lên tiếng.

Vết thương còn chưa lành cũng không biết chăm sóc tốt cho mình. Lạc Phương Nhã tức giận nhưng không biết trút vào đâu, cũng không nói ra được, chỉ đành phải nói: “Em cũng chưa ăn, anh có muốn chúng ta cùng ăn một chút không?”

“Ừ.” Tô Hiên Minh gật đầu và chuẩn bị cầm khay tới phòng bếp hâm nóng thức ăn, lại bị Lạc Phương Nhã ngăn lại: “Anh để em làm cho, anh cứ ngồi yên đi.”

Lạc Phương Nhã cho Tô Hiên Minh một vẻ mặt “anh tốt nhất đừng động đậy” rồi cầm khay trên bàn đi vào trong bếp.

Lần này hâm nóng thức ăn không xuất hiện cảnh tượng long trời lở đất như lần trước nữa, xem như có nguy hiểm nhưng cuối cùng vẫn trót lọt.

Sau khi ăn cơm xong, Tô Hiên Minh và Lạc Phương Nhã ngồi trên sô pha.

Trong sự im lặng, bầu không khí có vẻ hơi lúng túng, Lạc Phương Nhã đành phải mở miệng tìm đề tài trước.

“Anh có muốn ăn trái cây không? Em không biết anh thích loại nào nên mua mỗi loại một ít.”

Mặt Tô Hiên Minh không đổi sắc nhìn động tác của cô, không mở miệng.

Lạc Phương Nhã đã quen với chuyện Tô Hiên Minh không lên tiếng, cô lấy một quả táo từ trong túi ra và hỏi Tô Hiên Minh: “Anh ăn táo chứ?”

“Ừ.” Tô Hiên Minh khẽ gật đầu.

Thấy Tô Hiên Minh gật đầu, Lạc Phương Nhã cười làm hàng lông mày cong lên: “Để em gọt vỏ đã.”

Lạc Phương Nhã lấy con dao từ trong túi ra gọt táo cho Tô Hiên Minh. Rất đáng tiếc, tay nghề kia của cô thật sự không tốt, một dao cắt xuống liền có gần nửa quả táo bay tới trên bàn trà.

Nhìn con dao trong tay Lạc Phương Nhã, gương mặt vô cảm của Tô Hiên Minh khẽ giật giật: “Để anh gọt cho.”

“Em làm được mà.” Lạc Phương Nhã ném phần táo trên bàn trà vào thùng rác, lại một dao cắt xuống liền cắt một miếng da bằng móng tay.

Lần này Tô Hiên Minh không nói gì, cướp luôn con dao trên tay Lạc Phương Nhã, sau đó lại cầm một quả táo lên gọt vỏ.

Lạc Phương Nhã nhìn không chớp mắt, thấy quả táo chuyển động dưới đầu ngón tay thon dài, tuyệt đẹp của Tô Hiên Minh và gọt ra một dây vỏ táo liền nhau.

“Tô Hiên Minh không ngờ anh gọt một quả táo cũng đẹp như vậy, đúng là người đàn ông quá hoàn mỹ, có tiền lại đẹp trai, có thể lo chuyện gia đình, có thể xuống bếp phòng… Ơ…” Phát hiện mình hình như nói chuyện quá suồng sã, Lạc Phương Nhã vội vàng ngậm miệng lại, sau đó cẩn thận liếc nhìn Tô Hiên Minh.

Trên mặt người kia thoáng cười, khóe miệng còn hơi cong lên.

Cười à? Cô nhìn nhầm sao? Tầm mắt của Lạc Phương Nhã lại liếc qua, phát hiện trên mặt Tô Hiên Minh làm gì có ý cười nào, vẫn như mọi khi, vẫn là vẻ mặt vô cảm đó.

Quả nhiên là cô nhìn nhầm rồi, anh làm sao biết cười được chứ? Lạc Phương Nhã lắc đầu.