Định Mệnh Cục Súc Muốn Giết Người!

Chương 6: Cả thế giới hường phấn chỉ trừ tôi

Nhìn thế nào cũng cảm thấy cậu ta rất quen, nhất thời nghĩ tới cũng chẳng thể nhớ được gì.

Đóng cánh cửa lại, mùi thuốc nồng nặc xông thẳng vào khoang mũi khiến cô có chút khó chịu, lần nào cũng thế, giữa căn phòng màu trắng tinh khiết, một người nam mặc sơ mi trắng cùng chiếc cà vạt vắt ngang đỉnh đầu, với tướng ngồi tao nhã gà gật ngủ, trên bàn làm việc còn ngổn ngang giấy tờ cùng vỉ thuốc, máy tính vẫn đang chạy video Attack On Titan ss3 teaser cùng hình nền Levi x Eren full HD đầy kịch tính. Cô bước tới chiếc giường kế bên rồi ngồi xuống, chân thỉnh thoảng đá nhẹ cặp chân dài trắng nõn hơi dư lông tí kia trong chiếc quần đùi đen, ngước lên một chút có thể thấy viền chữ Calvin Klein, khoé miệng không tự chủ nhếch lên.

Lần trước thầy Trường kéo cô vào phòng, với gương mặt cực kì tự hào và vui vẻ như phát hiện ra điều mà khoa học chưa biết tới, ngồi trên ghế quơ tay múa chân, khoe rằng có một bé ruồi nhỏ, do nhân phẩm không được tốt cho nên lỡ sa đoạ lạc vào đám lông chân của thầy, cứ thế kẹt chết ở trong đấy, đến tận tối hôm ấy thầy cạo lông chân phát hiện ra thì bé cũng đã chết trong tức tưởi từ lâu rồi.

Dùng lông chân để gϊếŧ chết ruồi, đúng là một phát minh mà khoa học chưa (dám) biết tới.

Thầy Trường năm nay 26 tuổi, tốt nghiệp Đại Học Y nổi tiếng chỉ trong vòng vỏn vẹn 4 năm, tiền đồ đầy hứa hẹn, nhưng vẫn cúc cung tận tuỵ buông tay với tương lai đầy sáng chói mà nhận chức trách quản lí y tế ốm đau nhà trường, thuộc cung Bảo Bình, nhóm máu AB, hủ nam chân chính, một trong những chiến hữu cùng coi phim ma cùng đàm luận H với Nhân Nhi, cả hai đều thích thể loại SM, loại H cho dù cục súc thế nào cũng có thể nuốt trôi được...khụ....thật ra biết rõ sơ yếu lí lịch của đồng chí chiến hữu cũng không vì lí do gì đặc biệt cho lắm. Hai người gặp nhau cũng là nhờ trời sanh cô ra số quá nhọ, nên thời gian ở phòng y tế tính đi tính lại cũng hơn rất nhiều số lần cô thuận lợi học trọn vẹn một ngày mà không bị trầy da tróc vảy, không quen thân mới là chuyện lạ, đương nhiên là còn vì có nhiều đặc điểm chung khác

Dù sao thì...cứ để thầy ngủ mãi như thế này thật sự không ổn. Rồi chân mình sẽ ra làm sao a?!

"Thầy, dậy"

Yên lặng

"Cháy nhà!"

Vẫn yên lặng

"Cháy máy!!"

Mặc đời ta bất chấp

Đánh một giấc ngàn thu

[VÌ BẢO VỆ MẦM NON TỔ QUỐC, ĐỂ GIỮ LẠI CHO MÌNH MỘT TÂM HỒN TRONG SẠCH, CÁC ĐỒNG CHÍ NÊN LƯỚT QUA ĐOẠN NÀY! Mọi thông tin chi tiết về việc RIP sự ngây thơ, tôi xin bày tỏ niềm tiếc thương sâu sắc và thắp một nén nhang cho tuổi thơ chi mộ của các bạn]

"Vander cùng Bải ở trong phòng tranh đấu, anh khoá chốt cửa lại như tiếng trống báo hiệu cuộc chiến bắt đầu. Với khuôn mặt đầy đắc ý và kiêu ngạo, anh ta tiến tới, Bải như một con thỏ nhỏ run rẩy trong tay anh, cậu ta tránh trái, bị Vander dùng tay cản lại, tránh phải, anh liền đá chiếc bàn qua chắn ngang, không cho cậu tiến lên dù chỉ nửa bước.

Thỏ nhỏ Bải-kun bí đường sinh quẫn trí, chạy thẳng đến trước mặt Vander hòng đẩy anh đi mà thoát nạn tàn cúc. Nhưng một điệp viên như anh há lại có thể dễ dàng bị cậu một hacker yếu ớt đánh bại như thế? Trong một khắc ấy khi Bải chỉ còn cách Vander một xentimet, anh đã nhanh chóng bước sang bên, cúi người thấp xuống dùng sức túm lấy chân cậu kéo ngược lại, sau đó xé rách đáy quần Bải rồi đẩy cậu xuống ghế gỗ gần đó.

Cả người cậu va đập vào thành ghế ê ẩm, phía dưới khoảng ấy đột nhiên mát lạnh khiến cậu có chút ngượng nghịu, mắt lia xuống liền thấy cậu bé của mình đang bị Vander dùng tay nắm lấy đeo vào chiếc vòng hình cầu với một đường ở giữa nạm đá mát lạnh vừa vặn bịt kín lỗ nhỏ trên đỉnh.

Còn chưa kịp để cậu hoàng hồn, anh đã nhanh chóng trói chặt hai tay hai chân cậu vào ghế, cầm lên một vật dài đỉnh đầu có vài chiếc gai nhô lên cùng với những đường gân cuồn cuộn càng thể hiện chân thật hình ảnh cùng tác dụng của nó trong việc sinh hoạt sinh lí, mặc cho Bải không ngừng run rẩy van xin, đâm thẳng vào cúc huyệt!"

"Sao sao?? Bắn chưa?? Bắn chưa??"

Thầy Trường đột nhiên bật dậy khỏi ghế làm đồ đạc trên bàn rung chuyển, theo lực quán tính mà vô tình làm chiếc ghế đang ngồi ngã ra sau, cứ thế nhờ lực hấp dẫn của Trái Đất mà thắm thiết tỏ lòng yêu mến ôm hôn đất mẹ. Dù thế, thầy, với tinh thần nồng cháy cuồng nhiệt hóng SM, mặc cho phía sau đầu dần nổi lên một cục u bầm tím, vẫn cố gắng dùng hết sức bình sinh đưa hai tay lên run rẩy bám vào thành giường, ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói tỏ rõ sự háo hức

"Bắn chưa?"

"Khụ...thầy chữa chân em đi đã"

"H quan trọng hơn"

"...chân em có thể sẽ liên quan trực tiếp đến việc tăng hay giảm miếng cơm manh áo và khả năng mua bao nhiêu truyện đam mỹ trong tương lai của thầy đấy ạ"

"Lương y như từ mẫu, sao thầy lại có thể vì hưng phấn nhất thời mà quên đi chức trách cao cả của mình được. Để thầy xem xem nào...ái chà... thảm thế này, còn đâu là cặp chân ngọc ngà của thiếu nữ nữa? Mặt lại sưng đến dị dạng thế kia, khiến thầy suýt nửa quên em là ai rồi đấy Ý ạ. Làm thế nào mà em chỉ sau một cú té lại có thể thay đổi dung nhan một cách thần kì như thế? Cứ như biến thành một người khác, không còn là Ý của ngày hôm qua nữa vậy"

...

"....Có lẽ là vì em không phải là Ý đi...."

"Thầy đùa chút thôi - với tay lấy chiếc hộp sơ cứu trong ngăn tủ, cầm chiếc bông gạt trên tay, vẻ mặt ra chiều nghiêm túc đưa về phía vết thương trên chân cô- đầu tiên là sát trùng bằng chanh muối"

"Thầy đây là đang muốn mưu sát học sinh đấy à?"

"Sau đó bỏ thêm tí tỏi ớt vào để ngăn máu chảy ra"

"Bốn năm phổ cập kiến thức y học của thầy đâu rồi ạ?"

"Nó sẽ trở lại với điều kiện em kể hết câu chuyện trên"

"Nhưng tâm hồn e quá trong sáng để kể những câu chuyện mang tính chất gϊếŧ chết tuổi thơ như thế... Là một người công dân hiện đại của thế kỉ 21 xin thầy hãy ngừng chấp mê bất ngộ về những điều mê tín đấy đi ạ!!!"

Thầy Trường cầm trên tay thanh nhang muỗi không biết lấy ra từ chỗ nào, miệng niệm kinh Phật toan phủ tàn nhang lên vết thương rướm máu trên chân Nhân Nhi

"Thầy chỉ vì nghĩ cho sự trong sáng của em nên thanh tẩy thứ không trong sạch mà thôi"

"Anh bật chế độ cực đại, hạ thể nhức nhối cùng run rẩy không ngừng khiến Bải vô thức phát ra những tiếng kêu ám muội..."

Thầy Trường bắt đầu dẹp đi đám gia vị đang chuẩn bị rắc lên miệng vết thương và chuyển sang dùng những chai thuốc của y học và có công dụng ĐÍCH THỰC ĐỐI VỚI VIỆC CHỮA TRỊ VẾT THƯƠNG MỘT CÁCH KHOA HỌC VÀ CÓ TÌNH NGƯỜI NHẤT!

Khó khăn nuốt nước bọt xuống cuốn họng của mình, xem như tránh được một kiếp, cặp mắt đầy oán hận liến nhìn người đàn ông với khuôn mặt hóng H cực muốn đánh kia, trấn tĩnh lại bản thân, xúc động là ma quỷ, Nhân Nhi bình tĩnh kể tiếp

"Vander một tay trêu chọc ngực Bải, tay còn lại không ngừng đưa đẩy thứ đồ chơi dưới hạ thể cậu, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng nhanh, âm thanh phát ra nhếch nháp đầy ma mị với tiếng rên đau đớn cùng thoả mãn không ngừng vang lên trên đỉnh đầu. Thoáng chốc bầu không khí trong phòng trở nên cực kì nóng bỏng

Ngay lúc Vander chuẩn bị rút đồ giả ra

Đột nhiên, cánh cửa phòng đổ ập xuống hiện lên thân ảnh của người đàn bà lực điền YJ, với cặp mắt toé lửa bắn về phía hai người nam nhân ở đấy. Sau lưng cô là một cậu thanh niên với mái tóc trắng hồng, diện mạo giống y như đút người đang bị hành hạ tra tấn khổ sở kia, vẻ mặt bất lực níu lấy cánh tay của YJ, ngăn cho cô bước tới

'Giữa thanh thiên bạch nhật, còn ra thể thống gì?!'

'Vợ ơi, cứu....ưʍ...ưm'

Khuôn miệng đỏ mọng của Bải bị Vander không biết thương hoa tiếc ngọc dùng sức nhét vào chiếc khăn lau bàn ghế dơ bẩn, cậu thở dài tiếc nuối dưới ánh mắt tức giận và uỷ khuất của người phụ nữ với nam nhân kia, ánh mắt dịu dàng nhưng lời nói thể hiện rõ ý tứ trách móc hướng về phía cậu thanh niên ngoài cửa

'Unknow, anh đã bảo em chặn YJ lại'

'Chị ấy...mạnh quá..xin lỗi...'

Vander lắc đầu ý bảo không sao, lười nhác đứng dậy, liếc nhìn khuôn mặt giận dữ của người phụ nữ trước mắt xem như không hề tồn tại, mỉm cười nhẹ

'YJ, chị về rồi'

'Dám ăn chồng chị trước cả chị! Chị gϊếŧ mày!!!'

YJ không nói hai lời liền xông tới

'Unknow!'

Cậu thanh niên Unknow kia như hiểu được Vander muốn ra chỉ thị gì, nhanh chóng tiến về phía trước gạt chân YJ, sau đó sống chết nằm đè lên cô ta ngăn không cho đứng dậy. Vander vẻ mặt tán thưởng nhìn Unknow,  tranh thủ thời cơ nhanh chóng chạy thoát ra khỏi phòng, còn không quên kéo theo chiếc ghế đang trói chặt Bải

Lòng Bải thầm kêu lên hai tiếng không hay

'Đm Van, cậu đứng lại cho tôi! Unknow cậu tránh ra! Chồng cậu đang cưỡng đoạt anh trai cậu mà! Dưới tư cách một người chị dâu, vợ anh cậu, tôi phải đòi lại công bằng cho cúc của anh ấy. CẬU TRÁNH RA!!!'

Tiếng kêu la oai oái đầy tức giận cùng hàng loạt thanh âm ồn ào càng ngày càng xa, khung cảnh trước mắt nảy lên, lại giật xuống, nảy lên, lại giật xuống

Vander đang chạy, kéo cậu cùng chiếc ghế xuống từng bậc cầu thang

Cậu chợt nhận ra, chiếc sεメtoy còn kẹt trong lỗ cúc

.

.

.

'ĐM CÚC!

ĐM SεメTOY!!

ĐM XỐCCC!!!'"

"..."

Thầy Trường ngơ ngác nhìn Nhân Nhi, bao nhiêu thắc mắc hiện trên khuôn mặt của thầy, chìm đắm trong sự hoang mang mà quên luôn cả dừng tay lại, cứ thế một vòng lại một vòng băng, siết càng ngày càng chặt, diện tích càng ngày càng lan rộng trên chân cô. Như muốn hỏi cái *beep* gì vừa xảy ra thế?!

"Em biết thầy có nhu cầu dư băng, nhưng hiện tại em không có ước mong cosplay thành xác ướp hoặc mermaid đâu ạ"

Bị thương mỗi một cái đầu gối mà băng luôn cả hai chân lại vào nhau, thầy muốn cho em bò lết ra khỏi phòng hay sao?

Chớp chớp đôi mắt hạnh của mình, thầy à lên một tiếng như tỉnh ngộ, cũng không có ý định thu hồi lại băng trên tay, giải phóng cho cặp chân bị bó chặt mà thẳng tay cắt băng thừa ra rồi ghim lại.

Nhân Nhi: "..."

Thầy Trường đứng dậy, xoa xoa hai bên vai ra chiều nhức mỏi, đi đến bên tủ đựng thuốc, miệng lẩm nhẩm cái gì đó, cặp lông mày nhíu chặt suy tư, tay không ngừng đổ ra hết lọ thuốc này đến lọ thuốc khác vào khay. Vài phút yên lặng trôi qua, thầy vẫn đứng trầm ngâm nhìn đống thuốc mình vừa chọn, vẫn không hề có ý định đi đến cắt băng cho Nhân Nhi

Thôi, tự túc là hạnh phúc

"Bộp bộp bộp" - Tiếng bước chân hối hả vang vọng khắp dải hành lang

"Sáng trưa chiều mỗi thứ một viên" - Thầy Trường thở dài bước tới chiếc giường, làm như không thấy đống băng mình vừa tốn công tốn sức quấn lại đang nằm la liệt dưới đất, đưa đến trước mặt Nhân Nhi bịch thuốc cùng một cốc nước, khiến cô hoang mang không thôi

"Bộp bộp bộp" - Tiếng bước chân ngày càng gần

"Bị té cũng phải uống thuốc?"

"Đây là vì cái khác, chỉ trầy vài miếng da mất một chút thịt thì uống thuốc làm gì? Đừng hỏi!"

"À...vâng"

Từ đầu năm đến giờ uống thuốc mà bệnh vẫn chưa khỏi?

Lần đầu tiên bước chân vào phòng y tế này cô đã được thầy phát cho bịch thuốc y như vậy cho đến tận bây giờ, cô rất muốn hỏi cô bị bệnh gì, nhưng mỗi lần như thế thầy đều đánh trống lảng nói sang chuyện khác, hoặc sẽ đem bịch thuốc dúi vào tay cô bắt cô phải nhận lấy, sau đó đuổi cô đi. Dần dần sinh chán nản, cô cũng không ý kiến gì

Nếu là tốt cho sức khoẻ, cố chút cũng chẳng sao. Dù rằng việc phải liên tục uống thuốc trong khi chẳng biết bản thân mắc bệnh gì khiến cô rất khó chịu.

Nhận lấy cốc nước từ tay thầy, cô chán nản lấy vài viên thuốc ra khỏi bịch, toan đem lên miệng uống hết một lần

"Xọach"

"Daddy! Có người ăn hiếp vợ anh a!!!"

"Phụt...khụ khụ"

Chiếc cửa phòng y tế mở toang, một bóng người cao to đứng trước phòng mếu máo la lên, giọng đầy uất ức

Lạy chúa trên cao

Cô vuốt vuốt ngực mình, chùi đi nước vừa phun còn vương trên mép của mình, cố trấn tỉnh lại bản thân

Đây không phải lãnh đạo quanh năm lãnh đạm của trường sao?

"Thầy hiệu trưởng, xin hãy tự trọng"

Cô liếc mắt nhìn cái người vừa phát âm kia đang nhàn nhã ngồi trên ghế, chẳng biết từ lúc nào đã chỉnh đốn lại tóc tai, mặc lại quần đen bó của mình, khuôn mặt giả vờ vô cùng nghiêm túc và tức giận nhìn người phía ngoài cửa

Thầy có tư cách nói câu đó sao? Người đang trong giờ làm việc lại ngủ quên còn cởϊ qυầи dài ra chỉ mặc quần đùi cùng chiếc sịp?

Cho dù có thì cũng đừng nên dùng ánh mắt sũng nịch đó cùng nụ cười vô cùng thoả mãn kia nhìn người ta chứ!!!

"Nhất là khi còn có người ngoài ở đây" - Thầy Trường vô cùng bình tĩnh giải thích tình hình hiện tại,  cũng không hề che giấu ánh mắt nhìn thẳng vào Nhân Nhi

Nói trắng ra là đuổi khách

Khoé môi co rút không ngừng, lòng cay nhưng bất lực. Quả nhiên tình bạn chỉ đẹp khi cả hai đều ế

Cảm nhận được hai đạo ánh mắt nóng bỏng nhìn mình, cô khó khăn nuốt nước bọt, rất biết thân biết phận lùi ra khỏi phòng nhường lại cho cặp vợ chồng son này thả hường tung phấn, còn không quên thân thiện đóng cửa lại giúp hai lão nhân gia.

Trước khi đóng cửa lại, cô nghe được tin tức như sét đánh ngang tai từ chính miệng hiệu trưởng, giọng nói vô cùng ung dung và bình tĩnh

"Khi nãy ba em có tới, thấy trời mưa nên mượn chiếc dù của em rồi, bảo thầy nhắn lại một câu. Daddy rất tức giận, trời mưa hảo đẹp, tranh thủ ngắm khi còn có thể"

Dứt lời liền đem vứt đi uy phong của một vị lãnh đạo cấp cao lạnh lùng mà ra chiều mềm yếu sà vào vòng tay của lão công, ấm ức dụi vào lồng ngực rắn chắc kia mà kể lể oan khuất mình chịu đựng

Hai người đó...cô không quen, người papa nhẫn tâm lấy lòng vợ trả thù con ấy...cô cũng không có a!!!!