Định Mệnh Đưa Anh Đến Với Em

Chương 95: Cháu ngoại

Thái Vy tỉnh lại là chuyện của hơn 5 tiếng sau. Lúc đấy mọi người vẫn đang ở dưới. Trong căn phòng rộng lớn không có ai ngoài cô cả. Mí mắt của cô nặng chĩu vì khóc quá nhiều, giờ đây chắc chắc nó đã sưng húp lên. Cảm giác bùng nổ cảm xúc từ đợt trưa đến giờ vẫn còn lắng động lại trong tâm trí của cô. 

Cả người của cô rất hụt hẫng... Mẹ của cô đã đi thật rồi... Nước mắt lại chảy ra từ khóe mắt của Thái Vy. Tưởng rằng mẹ đã đi từ lúc sinh cô ra ai ngờ vẫn trú ngụ trong người của cô ngần ấy năm. Không cần nghĩ nhiều chắc chắn người già nua đó chính là bố của mẹ cô. Điều khiến mẹ cô phản ứng mạnh như vậy chỉ có thế. Giữ lửa 20 năm đốt một phút... 

Nghĩ lại những lúc nhỏ cô có nghĩ xấu về mẹ liệu mẹ có biết không nhỉ? Không những một hai lần mà rất nhiều lần cô oán trách mẹ....

Cửa phòng được mở ra cắt đứt suy nghĩ của Thái Vy. Cô nheo mắt nhìn người đứng ngoài cửa đang đi đến. Là anh ta, người có đôi mắt màu xanh giống cô.

"Tỉnh chưa, ổn định lại tinh thần chưa? À tôi là Long Thiên Vũ, em có thể gọi tôi là đại ca. Xét theo vai vế em chính là em họ của tôi." 

Thái Vy gật đầu coi như đã hiểu, lập tức thoát khỏi chăn, đi xuống giường. Chiếc điện thoại của cô được để trên gối bên cạnh lúc này màn hình sáng lên tiếng thông báo tinh một cái. Là tin nhắn của Nam Cường gửi đến.

"Đi được không?" Long Thiên Vũ nhìn tác phong chậm chạp của cô có chút khó chịu.

"Được." 

Cô cứ như vậy theo anh đi xuống dưới nhà, lúc này cô cảm giác khá là đói. Không khí có chút căng thẳng kèm theo rất nhiều mùi thuốc súng nồng nạc. 

Đôi mắt xanh của Thái Vy chớp chớp mấy vòng nhìn kĩ từng người ngồi ở dưới, lúc này mọi người cũng hướng về phía cô.

"Con ổn lại cảm xúc chưa?" Diệp Mạc đi đến kéo cô ngồi lên ghế.

Thái Vy gật đầu thay cho câu trả lời. 

Ông Long Thiên Tước nhìn cô như như muốn lột da, từ lúc cô bước xuống ông nhìn không chớp mắt một chút nào. Đôi mắt xanh hướng về phía của ông, mở miệng nói: "Mặt của cháu có gì à?" 

Nghe cháu gái nói vậy một người như ông lại lúng ta lúng túng không biết làm thế nào cho phải. Long Thiên Vũ đứng bên cạnh cô, Thái Vy trực tiếp nhờ anh lấy cho cốc nước.

"Lấy hộ tôi cốc nước." 

"Lấy đi, Vũ lấy nhanh lên." Anh còn chưa kịp trả lời thì ông của mình đã cuống cuồng đáp hộ. 

"Ừ." 

Đôi mắt xanh của Thái Vy lại đảo đến Long Thiên Tường. Ông bác này càng nhìn Thái Vy mắt lại càng đỏ hơn. Cô đảo qua một vòng thì thấy Mễ Tư, Việt Dã, cùng vợ chồng Diệp Oanh đang ở đây. Ngự Thiên Ngạo nhìn cô như muốn thiêu đốt.

"Họ Ngự anh cùng Diệp Oanh về đi muộn rồi." 

Ngự Thiên Ngạo lập tức nhấc bổng vợ mình trực tiếp đi ra xe. 

Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt xanh nghiêm nghị nhìn Long Thiên Tước.

"Mẹ của cháu là gì của ông?" 

"Là con gái ruột của ta. Còn con chính là cháu gái ngoại của ta." 

Long Thiên Vũ đưa cốc nước cho Thái Vy uống, cô uống hết sạch, mí mắt nặng chĩu rồi mở to nhìn ông. 

"Mẹ của cháu tên thật là gì?" 

"Long Thiên Tương." 

"Tại sao mắt của ông lại là mắt thường còn mắt của hai người kia lại giống cháu." 

Long Thiên Tước nhớ lại về người vợ quá cố của mình lòng đau như cắt. Cũng giống với con gái của mình bà cũng chính là vì khó sinh mạng đổi hai mạng với mẹ của cô và ông bác Long Thiên Tường. 

"Giống với bà của con." 

Thái Vy nhạy bén nhìn ba người, người bà của cô lẽ nào lại giống với mẹ của cô... Lòng của cô lại quặn lại như quẩy xoắn không tài nào hết được sự khó chịu trong lòng. 

"Ông tên gì?" 

"Ta là Long Thiên Tước." 

"Còn bác, bác tên gì?" 

Long Thiên Tường nhìn Thái Vy khé nói: "Long Thiên Tường." 

Cô lúc này đứng dậy đi đến chỗ của ông ngoại mình trực tiếp ôm một cái thật chặt. Làm ông rất là bất ngờ không phản ứng kịp thì lúc này cô đã buông ra đi đến chỗ Long Thiên Tường. Cũng như ông của mình, cô ôm bác trai còn đặc biệt chặt hơn. 

"Tên của con là Thái Vy, là con gái của Thái Hoàng!

Ông ngoại, bác trai, bác gái và anh họ chào mọi người." 

Người thừa duy nhất ở đây chắc là Bảo. Cả ba người đều vui mừng hớn hở, ông Long trực tiếp kéo Thái Vy vào lòng mở áo đưa tay lấy cái gì đó vào ở trong. 

Một chiếc vòng bằng vàng sáng chói lấp lánh, nó rất là dày và nặng. Đến lúc cô thoát khỏi ngẩn ngơ thì ông đã đưa cái thứ hai lên tay của cô. Cái còn lại là chiếc vòng ngọc mát lạnh. 

Đôi mắt xanh lộ rõ vẻ hoảng hốt, cô lắc lắc đầu cự tuyệt tay định tháo ra giả ông cụ thì bị ông lườm cho một cái.

"Cho con thì con tháo ra làm cái gì." Ông cụ Tước cau mày lập tức kéo áo lấy ra thêm một cái vòng tay bằng vàng nữa đưa lên cho Thái Vy. 

Vợ của bác trai rất nhanh đi đến đưa cho Long Thiên Tường một cái hộp bên trong là gì không rõ. Đi đến trước mặt cô lập tức đeo cái dây chuyền vàng lên cổ của cô. 

Thái Vy cực kì sốc, tay chân lúc này có chút nặng đủ hiểu số vàng kia lớn như thế nào. 

"Nô nô, chưa xét nghiệm AND nhỡ may con là hàng pha ke trà trộn vào đây cướp tài sản thì sao?" 

Tiếng cười lớn của Mễ Tư và Việt Dã, mọi người cũng cười không nhặt được mồm với câu nói này của Thái Vy. Ông cụ Tước xoa xoa đầu cháu gái mỉm cười hiền hòa đáp:

"Mắt này không làm giả được!" 

Thái Vy lắc lắc đầu đáp: "Không không, nhiều thế này con không nhận đâu. Cứ xét nghiệm đã chứ sao tự nhiên ông với bác tặng cho con đồ giá trị này sao mà con nhận." 

Quản gia già nua lại đi đến trên tay cầm một cái hộp gì đó. Thái Vy còn đang thao thao bất tuyệt từ chối thì ông cụ Tước mở hộp lại nhân lúc cô không chú ý lại đeo thêm cái vòng ngọc bích bằng sứ vào tay cô. 

Ầu nầu... ầu nấu nâu nâu nấu nầu...

"Còn nhiều lắm, hàng này nhà có sẵn một kho." Long Thiên Vũ đứng hóng nhìn khuôn mặt tái mét của Thái Vy có chút buồn cười. 

Nghe được câu nói này của anh Thái Vy lập tức bật dậy tiến đến chỗ Diệp Mạc đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng mà ông quản gia vừa mang lên. 

Ông cụ Tước vẫn còn chưa thấy đủ, nhìn cháu gái cứ xót xót muốn mang nhiều thứ lên cho con bé nữa nhưng con bé này lại nhất quyết không chịu điều này làm ông rất phiền lòng. 

"Cô Mạc kìa, cô giúp con nói với ông đi." 

Diệp Mạc lắc đầu mỉm cười với Thái Vy. Lập tức đứng dậy nhìn ông cụ Tước một cách không khách khí. 

"Vậy xin phép ông Tước nhé." Diệp Mạc kéo tay Thái Vy ra về. 

Đương nhiên chính là một lí do không thể ở lại nhà của kẻ địch lâu năm. 

"Không được." Giọng nói dõng dạc của ông vang lên. 

Cái quái gì thế này... Cô Mạc hôm nay ăn phải thuốc súng gì thế... Dạ? Dạ? Dạ? Cô phải làm sao đây?