Định Mệnh Em Thuộc Về Anh

Chương 30: Chương 30 Đà lạt 2

Em đã vào Đà Lạt chơi chưa?

Quỳnh Anh : Chưa, đây là lần đầu tiên, đẹp quá anh nhỉ mát mẻ thật đấy. Hà Nội quá oi bức, ngột ngạt

Hoàng Minh : Sau nay anh sẽ đưa em đi du lịch khắp nơi có con chúng ta đưa cả con đi nữa.

Quỳnh Anh thấy Hoàng Minh nói đến con cô ngại đỏ cả mặt mà Hoàng Minh cứ nhẹ nhàng như không. Hai người đi một lúc đã đến dinh Bảo Đại , cả Dinh thự nằm trên một quả đồi cảnh vật đan xen cây cối. Trong dinh còn rất nhiều vật phẩm của vua Bảo Đại và hoàng hậu Nam Phương. Hoàng Minh liên tục chụp ảnh cho Quỳnh Ạnh .Anh vẫn có niềm đam mê với chụp ảnh, anh bảo thường xuyên đi chụp ảnh với câu lạc bộ hôm nào sẽ giới thiệu cho Quỳnh Anh biết.

Sau khi chơi ở Dinh Bảo Đại xong hai người vào nhà thờ con gà . Hoàng Minh giới thiệu cho Quỳnh Anh nghe về lịch sử của nhà thờ

Sao cái gì anh cũng biết vậy em thật bất ngờ về anh ấy.

Hoàng Minh : Anh vào đây nhiều lần rồi anh rất thích đi du lịch, cứ đi đến một vùng đất mới mình lại được mở mang tầm mắt. Hoàng Minh dẫn Quỳnh Anh ra ăn quán chè hàng rong của một cụ già. Cụ già đã bán chè nóng ở đây bao nhiêu năm rồi, lần nào vào nhà thờ con gà Hoàng Minh cũng ăn chè nóng của cụ. Quỳnh Anh ăn thấy rất ngon vừa ấm nóng lại thơm mùi hoa bưởi.

Đi lòng vòng đã đến tối Hoàng Minh dẫn Quỳnh Anh đến chợ đêm Đà Lạt. Chợ bán la liệt các đồ, vì thời tiết lạnh nên chủ yếu là đồ nướng.Qa thây lành lạnh thì hm đã khoác cho Quỳnh Anh một chiếc khăn mỏng. Quỳnh Anh rất xúc động anh ấy suy nghĩ thật cẩn thận biết trời lạnh nên đã chuẩn bị sẵn cho cô.

Hoàng Minh gọi hai bát bánh canh giò heo, ban đầu Quỳnh Anh tưởng là phở vì cô chưa ăn bánh canh bao giờ. Hoàng Minh nói “sợi bánh canh làm từ gạo trắng ngần kết hợp với giò heo ninh nhừ ăn kèm rau sống sẽ rất ngon” em ăn thử đi vừa ăn vừa nhâm nhi cốc sữa đậu nành. Quỳnh Anh thấy rất ngon, bánh canh đậm đà có vị ngọt và béo ngậy của giò heo. Vị man mát của các loại rau sống. Xuýt xoa vị cay cay của xa tế ăn trong thời tiết lạnh lạnh và bên cạnh người mình yêu thật thú vị biết bao

Ăn xong Hoàng Minh dẫn Quỳnh Anh đi ăn bánh tráng nướng. Lại là quán của một cụ già cụ lấy hai chiếc bánh tráng để lên than hồng sau đó đập trứng cút , thịt bằm và ỡ hành cùng tép lên nướng vàng sau đấy đưa cho Quỳnh ANh và Hoàng Minh mỗi người một cái. Bánh tráng nướng chấm với tương ớt. Trời lạnh một đôi nam nữ ngồi bên cạnh bếp than hồng xuýt xoa ăn bánh tráng nướng anh ăn một miếng , em ăn một miếng ăn hết chiếc này rồi mới ăn chiếc kia. Không biết có cảnh nào thú vị hơn không. Cụ già bán hàng cũng khen hai người thật đẹp đôi. Quỳnh Anh thấy cụ khen cũng rất vui vui vì mình đã tìm được tình yêu mình luôn mong đợi, vui vì Hoàng Minh vẫn luôn đi tìm mình.

Ăn xong Hoàng Minh mua hai que thịt xiên nướng và 2 củ khoai lang nướng sau đấy anh đưa cô đến một quán cà phê . Quán Đà Lạt Night, quán nằm trên một quả đồi xung quanh là rừng thông thơ mộng cùng với những con đường quanh co. Xa xa là thành phố với những ngôi nhà nhấp nhô ánh điện. Ngồi trong quán có thể nhìn thấy toàn cảnh của thành phố trong màn đêm tĩnh lặng. Quỳnh Anh cảm thấy chơi vơi nhất là trong hoàn cảnh hai người đang yêu nhau nồng cháy cảm nhận hơi thở nồng nàn của tình yêu mà họ đã chờ đợi trong 7 năm.

Hai người nhâm nhi cà phê , Hoàng Minh dở bọc khoai lang nướng ra, anh bóc hết vỏ và đưa cho Quỳnh Anh ăn. Bất chợt Quỳnh Anh nhớ về bà nội ngày còn bé bà thường hay nướng khoai cho Quỳnh Anh ăn.Vì mẹ sinh em kém cô có 2 tuổi nên từ bé Quỳnh Anh đã ngủ với bà nội có gì cũng thủ thỉ với bà.Trong những người cháu bà cũng yêu quý nhất Quỳnh Anh vì Quỳnh Anh sống tình cảm lại học giỏi nhất trong những đứa cháu. Bà hay nói Qa là niềm tự hào của gia đình. Khoai lang cao nguyên ngọt và bùi hơn khoai lang vùng chime trũng quê Quỳnh Anh . Hôm nay Quỳnh Anh thấy Hoàng Minh bóc khoai cho ăn nghĩ đến bà nên sống mũi cay cay nhớ bà, bà đã mất hai năm rồi. Bà mất mà Quỳnh Anh còn nghĩ như bà vẫn bên cạnh, vẫn thủ thỉ bảo bà đun nước bồ kết với lá bưởi cho cháu gội cùng.

Em sao vậy, khoai không ngon à, hay anh bóc vẫn còn vỏ.

Quỳnh Anh : Không khoai ngon lắm, em nhớ bà nội thôi, ngày xưa bà hay nướng khoai cho em ăn, sợ em bẩn móng tay bà còn bóc cho em ăn. Bà nói em là niềm tự hào của gia đình. Giờ bà mất rồi.

Hoàng Minh : Anh sẽ thay bà chăm soc em và bóc khoai cho em cả đời . Nếu em muốn anh xin hiến dâng cả than thể này cho em. Hoàng Minh vừa nói vừa cười

Quỳnh Anh : Em không giám đâu, giờ anh nói thế sau này anh lại bảo em lắm chuyện, suy nghĩ vẩn vơ.

Hoàng Minh : Em không thử sao biết, à mà em nói sau này nhé, em chấp nhận anh rồi nhé

Quỳnh Anh : Ai nói em chấp nhận anh, còn lâu nhé mẹ em bảo rồi cứ phải từ từ không nóng vội, nóng vội dễ hỏng chuyện

Mà anh ăn thịt xiên này đi, anh cứ cho em ăn nhiều em biến thành con heo mập mất.