Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 100: Đến giờ phút cuối cùng, mới biết ai là bằng hữu

Bàn tay kia mang theo chính khí lẫm liệt cùng vô thượng uy nghiêm chỉ thường thấy ở những bậc đại nho chốn phàm trần. Bàn tay ấn tới Đoàn Ngọc một cái, giống như ngọc tỷ của vua chúa ấn xuống một tờ giấy, quyết định sinh tử của người khác. Khi thấy bàn tay này, Hắc Phong vội quát lớn:

- Đoàn Ngọc, mau tránh ra, đây chính là tu sĩ Hoàn Hư cảnh!

Nhưng Đoàn Ngọc làm sao có thể phản ứng kịp với một đối thủ mạnh hơn mình gấp trăm ngàn lần như thế? Hắn vẫn lao người tới, đâm Lưu Tinh Kiếm thẳng vào bàn tay này. Nhưng trong mắt hắn đã sớm lộ ra sự tuyệt vọng, vài ý nghĩ chết chóc cũng đã xẹt qua đầu. Trước khi bàn tay kia ập tới người mình, Đoàn Ngọc còn thấy rất rõ nụ cười nhạt khinh miệt của Bạch Vô Thiên.

- Con bà nó, ta liều mạng!

Hắc Phong đương nhiên không thể để “Ma Chủng” quý giá của mình chết đi như vậy!

Nguyên thần y hóa thành một quả cầu đen thoát ra khỏi mi tâm của Đoàn Ngọc, lao thẳng tới cản trở bàn tay kia. Thấy vậy, từ trong hố đen truyền ra một tiếng hừ lạnh:

- Không biết tự lượng sức!

Bàn tay vẫn tiếp tục ấn tới, tỏa ra uy áp khủng khiếp của tu sĩ Hoàn Hư. Thậm chí, uy áp to lớn đến nỗi khiến không gian trong bí cảnh run lên bần bật, xuất hiện vô số vết nứt ngang dọc qua lại, xem chừng là sắp đổ vỡ đến nơi rồi.

Ngay cả viễn cổ di tích do vị nữ thần xinh đẹp tạo ra cũng lung lay suýt bị phá tan, quả thật sức mạnh của tu sĩ Hoàn Hư không gì có thể cản nỗi. Nên biết rằng mỗi cảnh giới đều khác xa nhau như trời với biển. Ví như một tu sĩ Tiên Thiên có thể địch mười tu sĩ Thai Tức; một tu sĩ Quy Nguyên có thể địch một trăm tu sĩ Tiên Thiên; cứ như vậy, một tu sĩ Hoàn Hư đã có thể đơn thân độc mã chống lại một vạn tu sĩ Hóa Thần! Cũng vì lý do này, tu sĩ Hoàn Hư ở mỗi môn phái đều sẽ là trụ cột chính, thậm chí đa phần là chưởng môn. Còn về tu sĩ Vấn Đỉnh thì quá hiếm hoi, chẳng khác gì một giọt nước trong sa mạc mênh mông, cho nên không nhắc tới.

Ở đây cũng vậy, tuy tu vi thuở xưa của Hắc Phong đã vượt qua khỏi Phàm cảnh, thậm chí theo lời y nói là đã đạt đến bước cuối của Đạo Sơ Chi Cảnh, nhưng hiện tại do đã bị giảm xuống Hóa Thần, nên vẫn phải tuân theo quy luật trên. Bản tính Hắc Phong vốn cao ngạo, y không chấp nhận sự thật này, luôn miệng khoác lác với Đoàn Ngọc rằng “chỉ cần một ngón tay là đã có thể tung hoành khắp Đông Lâm Tinh”. Nhưng giờ đây y đã bắt đầu cảm thấy bất lực rồi, chỉ có thể trách Đoàn Ngọc quá xui xẻo, hết lần này đến lần khác trêu chọc phải những kẻ thù quá mạnh.

Nguyên thần của Hắc Phong hóa thành hình một con đại bàng khổng lồ màu đen, toàn thân tỏa ra ma khí thao thiên. Y đã hiện ra nguyên hình Ma Tộc của mình, thì cũng có nghĩa là đã dốc hết tinh hoa vào đòn đánh lần này, chỉ hy vọng có thể vớt vát được chút gì đó.

Người trong vòng xoáy đen ngạc nhiên kêu lớn:

- Ma khí thật tinh thuần! Mấy năm trước, bản tọa từng nghe sứ giả của Tu Chân Liên Minh báo động có Ma Tộc từ Chân Ma giới xâm nhập, chẳng lẽ chính là ngươi! Không, hình như vị sứ giả kia nói đã giết được ngươi rồi mà!

Khi nghe thấy những điều này, cả bọn Tống Nghĩa, Tống Thanh Loan, Âm Ma Điện, Vô Thập Tam hay Bạch Vô Thiên đều sửng sờ. Bọn họ không ngờ tới chỗ dựa sau lưng Đoàn Ngọc lại lớn đến vậy, giả như ban nãy tên Ma Tộc này ra tay thì mọi chuyện đã sớm kết thúc, đâu cần phải dây dưa phức tạp đến tận bây giờ.

- Ma tộc thì đã sao? Bộ ma tộc không phải là sinh mạng à?

Hắc Phong quát lớn, vẫn như con thiêu thân lao tới ngăn cản bàn tay kia. Khoảnh khắc y và bàn tay chạm nhau thì trong không gian cũng vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, nguyên thần của Hắc Phong bị chấn bay về phía sau, nhợt nhạt đi không ít.

Hắc Phong gầm lên một tiếng, lại tiếp tục vỗ cánh bay tới, còn bàn tay kia thì vẫn lạnh lùng ấn một cái. Nhưng cái ấn này đã mạnh hơn gấp đôi cái ấn lần trước. Nếu không có kỳ tích xảy ra, thì chắc chắn cuộc đời Hắc Phong và Đoàn Ngọc sẽ kết thúc từ đây.

Đoàn Ngọc liếc mắt nhìn sang Tống Thanh Loan đang đứng ở phía xa lần cuối. Hắn chẳng tỏ vẻ đau khổ, chỉ mỉm cười như mọi khi.

- Vĩnh biệt…

- Không! Lâm đại ca, ngươi phải sống! Ngươi phải nổi danh thiên hạ, cha ta chỉ đồng ý gả ta cho người mạnh nhất Việt quốc mà thôi!

Tống Thanh Loan nước mắt dầm dề, đau khổ hét lên mấy câu. Nàng muốn xông đến nhưng lại bị Tống Nghĩa giữ lại không cho đi.

Bên kia, khi nghe thấy những câu này, Bạch Vô Thiên siết chặt song quyền, ánh mắt nhìn Đoàn Ngọc càng thêm phần sát khí.

Bàn tay khổng lồ từ trong hố đen đã ấn tới nơi, con khỉ Tiểu Hồng cũng la hoảng một tiếng, vội vã nhào lên cùng Đoàn Ngọc đón đỡ kiếp nạn này.

Không gian rạn nứt, mặt đất lung lay, bàn tay khổng lồ của tu sĩ Hoàn Hư chợt nắm lại, ngón giữa hình thành “chỉ”. Cùng lúc, từ trong hố đen sau lưng Bạch Vô Thiên bỗng vang lên một tiếng trầm hùng:

- Hạo Nhiên Ngũ Chỉ, Ư Nhân Viết Hạo Nhiên!

Hắc Phong cũng điên cuồng quát lớn:

- Con bà ngươi, có chết thì thì ta cũng phải đánh gãy ngón tay thối này của ngươi!

Ba người Đoàn Ngọc, Tiểu Hồng, Hắc Phong đồng tâm hiệp lực chuẩn bị đón đỡ một chỉ kinh thiên động địa, quỷ khóc thần sầu kia. Nhưng đúng khoảnh khắc cả ba sắp va chạm với ngón tay khổng lồ, thì từ chính giữa bọn họ lại xuất hiện một bông hoa màu trắng!

Bông hoa này mang một màu trắng tinh khiết, năm cánh nở đều ra xung quanh như hoa sen. Bông hoa xuất hiện ở giữa nơi ngón tay khổng lồ và bọn Đoàn Ngọc giao chiến, lập tức hứng chịu đòn từ cả hai bên. Đóa hoa màu trắng nát vụn ra, từng cánh hoa tung bay trong gió, đồng thời một cỗ phản lực mạnh đến mức không thể tưởng tượng bùng nổ ra xung quanh, đem bọn Đoàn Ngọc và ngón tay khổng lồ chấn bay. Nhưng bọn Đoàn Ngọc thì không sao, còn ngón tay giữa của tu sĩ Hoàn Hư thần bí thì đã bị lực phản chấn làm cho nát vụn.

………………………………..

Bên ngoài Thái Cực Môn, Phi Vân Sơn Mạch, Việt Quốc.

Hiện tại có một người đàn ông trung niên dáng vẻ thư sinh đang ngồi xếp bằng trước Thái Cực Môn. Hai mắt ông ta nhắm nghiền, còn đôi tay thì liên tục chuyển ấn bắt quyết. Vào đúng khoảnh khắc ngón tay bên trong bí cảnh bị đánh nát, thì người đàn ông này cũng phun ra một ngụm máu, sắc mặt trở nên tái nhợt.

- Quả như trong sách đã nói, kẻ xây dựng bí cảnh ở Yêu Linh Thánh Tông là một tu sĩ pháp lực thông thiên, thậm chí nhiều khả năng đã vượt qua Phàm cảnh. May mắn đã mấy trăm ngàn năm trôi qua, bí cảnh cũng bị suy yếu đi rất nhiều. Còn mình nếu không nhờ quyển sách cổ trong Hạo Nhiên Tông thì chắc chắn đã không biết được những bí mật này rồi.

Y thở dài, lẩm bẩm:

- Khốn khiếp, thôi vậy, đâm lao thì phải theo lao. Trước tiên phải lấy cho được đầu long mạch ở đây, sau đó chờ Thiên nhi trở về Tinh Đạo Tông, lấy thêm đầu long mạch thứ ba, vậy là ta có thể dùng tam đại long của Việt quốc để đột phá đến Vấn Đỉnh rồi. Chắc chẳng ai ngờ nổi tại một quốc gia hẻo lánh, nhỏ bé như thế này lại tồn tại những long mạch ngầm có linh khí nồng đậm đến thế.

Y tiếp tục nhắm mắt, hai tay lại khua lên bắt thành vài đạo ấn quyết, một luồng ánh sáng từ mi tâm y xuất hiện, bắn thẳng vào Thái Cực Môn.

…………………………………………

Biến cố trên xảy ra quá nhanh khiến mọi người không ai kịp phản ứng. Bọn Đoàn Ngọc, Tiểu Hồng, Hắc Phong đồng loạt rơi xuống đất. Đoàn Ngọc và con khỉ đỏ không nguy hiểm đến tính mạng, riêng nguyên thần của Hắc Phong thì đã nhợt nhạt đi rất nhiều, chỉ còn lại hình ảnh nhàn nhạt giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan rã. Đoàn Ngọc vội nói:

- Mau chui vào người ta!

Hắc Phong cũng biết mình đã cạn sức, vội vã hóa thành một đốm đen bay vào mi tâm của Đoàn Ngọc. Y nhắc nhở:

- Mau chóng tìm cơ quan thoát ra khỏi đây, đừng quan tâm đến Sinh Mệnh Nguyên Tuyền nữa. còn sống mới là quan trọng nhất. Còn một có một điều ta muốn nhắc ngươi, đó là chớ dùng Huyễn Ảnh Đại Pháp. Bởi vì không còn ta cung cấp linh lực, ngươi mà dùng một lần thì linh lực trong người sẽ cạn đi hai phần ba, lỡ như bọn kia vây công thì chết là cái chắc.

Câu nói này của Hắc Phong làm Đoàn Ngọc sửng sờ. Hóa ra hắn có thể chiến thắng Bạch Vô Thiên và Vô Thập Tam đều là do có Hắc Phong âm thầm dùng linh lực trợ giúp, để hắn có thể không ngừng thi triển Huyễn Ảnh Đại Pháp thần diệu vô song. Sau khi thoáng trầm mặc, hắn nhanh chóng lao đến đài nước, dùng thần thức quét từ trên xuống dưới, không chừa xót một điểm nào. Nhưng đúng lúc này, từ phía sau lưng hắn, đám người Âm Ma Điện lại đột nhiên lao đến nói:

- Để bọn ta giúp huynh!

Đoàn Ngọc không đáp. Hắn liếc bọn họ một lượt, phát hiện ra ánh mắt của những người này có điều rất cổ quái. Đến đây, Đoàn Ngọc nhớ lại lúc trước ánh mắt của Bạch Vô Thiên nhìn bọn người này cũng không được bình thường, rất có khả năng bọn chúng là cùng một ruột. Nếu là trước kia thì Đoàn Ngọc sẽ không ngại gì bọn họ, nhưng giờ đây toàn thân hắn đầy thương tích, khí huyết vẫn còn nhộn nhạo, vốn không phải là đối thủ của bọn người này.

Chẳng mấy chốc, đám người Âm Ma Điện không biết vô tình hay hữu ý đã vây Đoàn Ngọc lại, bắt đầu sáp tới gần “giúp đỡ” hắn.

Đoàn Ngọc đã sẵn sàng chiến đấu. Nhưng vào đúng lúc hắn định rút Lưu Tinh ra thì Vô Thập Tam chợt bay tới. Y xoay một vòng trên không trung, bắn ra Thiên Địa Vô Cực Kiếm ngăn cản bọn người Âm Ma Điện.

Bạch Vô Thiên hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng lao đến đối phó Vô Thập Tam.

Đoàn Ngọc mượn thời cơ này toàn tâm toàn ý tìm kiếm cơ quan thoát ra khỏi bí cảnh. Tuy những đầu rồng chứa Sinh Mệnh Nguyên Tuyền ở rất gần, hắn chỉ cần chạm tay vào là lấy được, nhưng hắn không làm vậy. Bây giờ là thời khắc sinh từ, một quyết định sai lầm cũng có thể khiến cho bản thân hối hận vĩnh viễn. Đoàn Ngọc không phải kẻ ngu ngốc như vậy, hắn muốn tiết kiệm từng giây một để hành động.

Phía xa xa, ngón tay cụt kia đã bắt đầu ngưng tụ trở lại, xem chừng chỉ vài giây nữa là có thể hồi phục.

Trên không trung, Vô Thập Tam bị vây bởi cả đám gần chục tên đệ tử Âm Ma Điện, cộng thêm Bạch Vô Thiên và gã khổng lồ một mắt An Cát. May là vẫn còn Hắc Xà san sẻ gánh nặng, nếu không chắc đã trọng thương từ lâu.

Thấy Vô Thập Tam gặp phải tình thế bất lợi, Vương Thiền đang đứng bên cạnh Tần Nhiên Nhân bỗng xắn tay áo lên, làm bộ dáng giống như tính lao tới. Tần Tiên Nhân vui mừng hỏi:

- Không ngờ lần đầu tiên ta thấy huynh trượng nghĩa như vậy, chúng ta cùng ra tay giúp Vô Thập Tam và họ Lâm kia nào!

Ai ngờ Vương Thiền lại nói:

- Đâu có! Hừ, Vô Thập Tam nhiều lần làm khó ta, đã lấy không biết bao nhiêu yêu thú mà ta vất vả lắm mới có được để nuôi Hắc Xà của hắn, thế có tức không chứ. Vương Thiền ta là đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, há lại để kẻ khác sỉ nhục như vậy?

Tần Tiên Nhân thẹn quá mắng:

- Huynh có phải đàn ông không vậy? Là huynh chủ động núp bóng người ta. Bây giờ người ta gặp hoạn nạn thì huynh lại thừa nước đục thả câu. Muội nhìn lầm huynh rồi!

- A không không, Tiểu Tiên Nhân, ta sai rồi. Ngay bây giờ ta sẽ lập tức đi giết tên Vô… à không tên Bạch Vô Thiên chó chết kia!

Vương Thiền nhìn lên đám người đang hỗn chiến trên bầu trời, ánh mắt chứa đầy hào khí anh hùng. Mũi chân gã nhún một cái, thân hình lập tức như cánh chim tên vọt lên trên, phía sau gã chính là Tần Tiên Nhân khả ái xinh đẹp. Cả hai dốc sức cùng Vô Thập Tam chống đỡ đám Bạch Vô Thiên.

Tống Nghĩa cũng đã động thân, y định lao đến ngăn cản Đoàn Ngọc, nhưng lại bị một bóng người chặn ngay trước mặt. Tống Nghĩa quát:

- Muội mau tránh ra! Ngón tay thần bí trong lỗ đen chính là của một tu sĩ Hoàn Hư! Đắc tội với tu sĩ Hoàn Hư thì Thương Minh chỉ có diệt vong!

Tống Thanh Loan không trả lời, cô rút kiếm ra, xông vào tấn công anh trai mình, cứu Đoàn Ngọc thoát khỏi một mạng.

Đoàn Ngọc quay đầu lại, nhìn thấy đám người Vương Thiền, Tần Tiên Nhân, Vô Thập Tam, Tống Thanh Loan đang không quản sinh tử mà trợ giúp mình, trong lòng nổi lên vô vàn cảm kích. Vốn dĩ bọn họ nằm ở phe đối địch với hắn, còn lũ người Âm Ma Điện là đồng mình với hắn, vậy mà...

Tới tận lúc này, Đoàn Ngọc mới thật thấm thía câu nói: "Đến giờ phút cuối cùng, mới biết ai là bằng hữu!".

TTV Translate - Ứng dụng truyenyy truyện trên mobile