Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 107: Một chưởng kinh thiên

Quyển ba: Hắc Thủ vươn mình!

Chương 107: Một chưởng kinh thiên

- ---o0o----

Tác giả: Miên Lý Tàng Châm

Đoàn Ngọc sửng người một lúc thật lâu khi nhìn thấy cảnh tượng tiêu hồn lạc phách trước mắt. Thượng Quan Nhu được nước làm tới, lại sáp đến bên cạnh Đoàn Ngọc, ghé đôi môi anh đào của mình cắn nhẹ lên dái tai của hắn, thõ thẻ:

- Tiểu đệ, ngươi thấy tỷ tỷ có đẹp không?

Đoàn Ngọc nói trong vô thức:

- Tỷ tỷ đương nhiên đẹp.

Thượng Quan Nhu lại mỉm cười:

- Thế đệ có sẵn lòng chết vì tỷ tỷ không?

- Ta…

Đoàn Ngọc đang định đáp là có, thì bỗng cảm thấy có một dòng linh lực như sóng biển cuồn cuồn truyền vào cơ thể của mình. Luồng linh lực này vô cùng mạnh mẽ bá đạo, đột phá hết các quan ải trong cơ thể hắn, sau đó đi thẳng lên đại não, khiến hắn tỉnh táo trở lại. Trong khi luồng linh lực đang di chuyển trong người Đoàn Ngọc, thì hắn hình như có nghe thấy tiếng Hắc Phong kêu “hửm” một tiếng, dường như rất ngạc nhiên.

Nhận thấy sự thay đổi của Đoàn Ngọc, Thượng Quan Nhu nhíu mày, nhìn ra sau thì thấy vị đại hán tóc xoăn đen có bộ râu vòng quanh miệng tuyệt đẹp kia đang đặt một tay lên lưng Đoàn Ngọc, một tay cầm chén rượu lên uống, chậm rãi nói:

- Bằng hữu, danh lợi che mắt thánh, tài sắc khiến anh hùng phơi thây chốn đồng hoang. Ngươi nên cẩn thận đề phòng.

Chỉ thấy vị đại hán xoay tay một cái, luồng linh lực trong cơ thể của Đoàn Ngọc cũng bạo phát, điên cuồng công phá các lỗ chân lông của hắn, khiến hắn cong lưng ra sau, rống lên một tiếng. Thượng Quan Nhu cũng bị Đoàn Ngọc hất lui về sau mấy bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn vị đại hán kia.

Lúc này, trong cơ thể Đoàn Ngọc xảy ra một biến hóa nghiêng trời lệch đất, linh lực của hắn bấy lâu nay vốn bị ngưng đọng lại ở mức áp súc chín lần, nay bỗng tăng vọt lên thành mười lần, khí tức hắn tỏa ra cũng khiến toàn bộ những người trong Thiên Lý quán ai nấy đều hoảng sợ.

- Khí tức mạnh thật, hóa ra gã này là một công tử của gia tộc hay đại tông môn nào đó.

- Kỳ quái, ta từng gặp qua Tống Nghĩa của Thương Minh để giao dịch. Tiểu tử đó cũng áp súc mười lần, nhưng đâu mạnh mẽ như vậy?

Nếu nhìn vào thì sẽ có một nghịch lý như sau: tu vi Hắc Phong tuy bị tổn thương nghiêm trọng, nhưng vẫn mạnh hơn vị đại hán kia rất nhiều lần, vậy cớ làm sao lại không giúp Đoàn Ngọc tăng tiến tu vi, mà phải chờ vị đại hán kia làm? Câu trả lời chính là thân phận ma tộc của Hắc Phong.

Lần trước, y từng dùng ma khí kích thích tu vi cho Đoàn Ngọc, nhưng việc này lại khiến Ma Chủng trong linh hồn Đoàn Ngọc trỗi dậy. Bởi lý do này, nên bây giờ Hắc Phong rất cẩn thận, không dám truyền quá nhiều ma khí để phá tan bình chướng tu vi cho Đoàn Ngọc. Nếu chỉ là truyền một lượng nhỏ và chậm rãi cho hắn thi triển công pháp thì không vấn đề gì.

Tiếng rống của Đoàn Ngọc vang vọng khắp phường thị của Bạch gia, thu hút rất nhiều tu sĩ kéo đến xem náo nhiệt. Chỉ ít phút sau, một đội ngũ khoảng ba mươi tu sĩ Tiên Thiên của Bạch gia đã bước vào Thiên Lý quán, nhìn mọi người với ánh mắt vô cùng bất thiện.

Vị đại hán kia vẫn không quan tâm đến những thứ đang diễn ra xung quanh, y kéo lưng Đoàn Ngọc về sau, để hắn ngồi bệch xuống ghế. Đoàn Ngọc chưa kịp nói lời cảm tạ thì đã nghe Thượng Quan Nhu đon đả tiến ra mời chào mấy tu sĩ Bạch gia vừa tới, nói:

- Bạch Thế Kính tiền bối, lâu ngày mới thấy tiền bối đại giá quang lâm.

Chỉ thấy gã trung niên tóc muối tiêu kia hừ lạnh nói:

- Thượng Quan cô nương, chuyện gì vừa xảy ra ở đây thế?

Thượng Quan Nhu cười cười, nhìn về phía Đoàn Ngọc bằng ánh mắt đầy ẩn ý:

- Chẳng có gì đâu Thế Kính tiền bối, vị tiểu đệ này của vãn bối nhất thời hưng phấn thôi mà.

Nghe vậy, Bạch Thế Kính nhìn sang Đoàn Ngọc. Y dùng một tia thần thức quét lên người Đoàn Ngọc nhưng lại chỉ thấy một khoảng mờ mịt mông lung, không thể nhìn rõ cảnh giới của Đoàn Ngọc. Đây chính là hiệu quả của Như Ý Tâm Kinh, trừ phi Đoàn Ngọc thực sự phát ra linh lực như ban nãy, nếu không chẳng một ai có thể đoán được tu vi của hắn.

Còn Đoàn Ngọc thì vừa định thần lại đã nghe Hắc Phong thì thầm bên tai:

- Vừa rồi ngươi đã trúng phải mê hồn thuật của Thượng Quan Nhu. Ta không lên tiếng nhắc nhở ngươi là muốn ngươi rút ra một bài học, về sau chớ mất đi cảnh giác với “hai ngọn núi tuyết” kia… khụ khụ… không chỉ có Thượng Quan Nhu, mà đối với Tống Thanh Loan cũng cần phải thế.

Đoàn Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại ánh mắt đầy mị hoặc của Thượng Quan Nhu mà vẫn còn phát sợ. Nếu vừa rồi không phải có vị đại hán bên cạnh giúp đỡ, thì giờ này, chắc hắn vẫn còn đang nằm trong sự khống chế của Thượng Quan Nhu.

Vị đại hán kia mỉm cười:

- Đàn bà là thứ đáng sợ nhất trên thế gian, toàn là hạng tiếu lý tàng đao, ẩn giấu sát khí trong những lời lẽ đường mật… Hãy nhớ kỹ những gì ta nói, về sau không thừa đâu.

Bạch Thế Kính thấy tên đại hán tóc xoăn đen ngồi cạnh Đoàn Ngọc biết mình bước vào mà không thèm liếc mắt đến một cái thì vô cùng tức giận. Y lạnh lùng hỏi vị đại hán kia:

- Này tiểu bối, ngươi tên là gì?

Vị đại hán vẫn bình tĩnh rót một chén rượu đưa lên nhâm nhi, đáp:

- Ngươi là người của Bạch gia?

Bạch Thế Kính đáp:

- Đúng! Thì sao?

- Vậy thì ngươi không xứng để biết!

Khi vừa nghe vị đại hán thốt ra câu nay, cả tửu lầu đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm, bầu không khí tĩnh lặng đến nỗi một tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Trong đầu ai nấy đều có chung một ý nghĩ: “Chẳng lẽ tên tiểu tử Tiên Thiên sơ kỳ này chán sống rồi hay sao mà dám đắc tội với Bạch Thế Kính - một cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ của Bạch gia?”

Phải biết rằng không chỉ khoảng cách giữa các cảnh giới với nhau đều như trời với đất, mà ngay cả các tầng thứ nhỏ trong nó cũng vậy. Ở cảnh giới Thai Tức, điều này chưa thể hiện rõ ràng, nhưng đến khi tu sĩ bước vào cảnh giới Tiên Thiên thì sự cách biệt cũng bắt đầu hiện rõ. Ngay cả một tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ như Thượng Quan Nhu mà còn phải gọi người cùng cảnh giới như Bạch Thế Kính là tiền bối, nhiêu đó cũng đủ hiểu được sự cách biệt giữa họ lớn đến mức nào.

Bạch Thế Kính sững sờ trước câu trả lời của vị đại hán. Mặt mày đỏ gay, giận dữ quát:

- Thằng ôn con không biết chữ chết viết thế nào à?!

Y phóng ra uy áp của cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ. Uy áp này mạnh mẽ đến mức khiến toàn bộ các tu sĩ có mặt tại đương trường đều hít thở không thông, một số người còn bủn rủn chân tay ngã lăn xuống mặt đất. Đoàn Ngọc chỉ là một tu sĩ Thai Tức, đương nhiên cũng không chịu nổi áp lực này, nhưng khi hắn chuẩn bị gục xuống bàn thì thấy vị đại hán kia nắm tay mình, truyền một lượng linh lực khá lớn vào giúp mình chống đỡ. Chờ khi Đoàn Ngọc khôi phục lại thần sắc, vị đại hán kia đưa cho hắn một chén rượu, chậm rãi nói:

- Uống đi, rượu vào tim nóng, chẳng còn thứ gì có thể khiến ngươi sợ hãi!

Dứt lời, vị đại hán lại nâng một chén rượu lên uống cạn. Sự hào sảng của vị đại hán khiến nhiệt huyết của Đoàn Ngọc bừng bừng trỗi dậy. Hắn cũng uống cạn chén rượu trên tay. Quả nhiên như lời vị đại hán nói, rượu đã vào thì trái tim cũng nóng rực lên, giờ phút này bao nhiêu sự sợ hãi đều tan biến hết, chỉ còn lại sự can đảm và hào khí ngút trời mà thôi.

Bạch Thế Kính càng thêm tức giận. Ban nãy chỉ có một tên tiểu Tiên Thiên sơ kỳ không coi mình ra gì, bây giờ lại thêm một tên Thai Tức không rõ cảnh giới dáng vẻ ngông nghênh trêu ngươi mình nữa chứ.

Y hùng hổ bước lại gần, định dùng tay không bóp nát đầu hai tên này cho đỡ tức.

Từng tiếng bước chân lộp cộp vang lên trong bầu không khí tĩnh lặng đến ghê người.

Trái ngược với khuôn mặt hồi hộp của mọi người là nụ cười của Thượng Quan Nhu. Nàng nhìn vị đại hán kia với ánh mắt thú vị, đầy vẻ chờ mong với kết cục bi thảm sắp xảy ra.

Bạch Thế Kính đã đi đến bên cạnh vị đại hán và Đoàn Ngọc, uy áp phát ra gần cả hai đến mức khiến cho chiếc bàn gỗ run lên bần bật, xuất hiện vô số vết rạn, xem chừng chuẩn bị sắp nát vụn thành từng mảnh nhỏ. Tà áo của vị đại hán và Đoàn Ngọc bay lên phần phật, rượu trong chén của vị đại hán cũng chao đảo như muốn đổ ra bên ngoài.

Đúng lúc này, Bạch Thế Kính ra tay.

Bàn tay của y chộp tới đầu của vị đại hán, như muốn bóp nát nó ra đúng theo dự định của mình. Cả Thiên Lý quán như ngừng thở dưới một cú chộp này.

Nhưng ai ngờ vị đại hán còn nhanh hơn. Chỉ thấy vị đại hán quắc mắt, gầm lên một tiếng kinh thiên, sau đó buông chén rượu ra, tay phải đánh một chưởng vào ngực Bạch Thế Kính.

Một chưởng này có khí thế vô cùng bá đạo, phối hợp với tiếng gầm tạo nên một uy lực mạnh mẽ không tưởng. Thậm chí trong lúc vị đại hán xuất thủ, mọi người còn nghe thấy vài tiếng long ngâm vang lên trong Thiên Lý quán.

Ầm một tiếng, Bạch Thế Kính bắn ngược về phía sau như diều đứt dây. Y bay đụng phải bức tường cũ kỹ của Thiên Lý quán khiến nó sập xuống, kế tiếp nằm một đống dưới đất như con chó chết.

Cả Thiên Lý quán vẫn im lặng như tờ! Có điều, bây giờ lại có mấy tiếng nuốt nước bọt vang lên khe khẽ. Ai nấy đều nhìn vị đại hán kia với ánh mắt kinh hãi. Chẳng ai có thể ngờ đường đường là tu sĩ Tiên Thiên hậu kỳ mà lại chịu không nổi một chưởng của tu sĩ Tiên Thiên sơ kỳ như vậy.

Mấy tu sĩ Tiên Thiên còn lại của Bạch gia run run chỉ vào vị đại hán nói:

- Ngươi… ngươi dám giết Thế Kính huynh? Trưởng lão của Bạch gia ta đang ở rất gần nơi đây, ngươi chết chắc rồi!

Vị đại hán tóc xoăn đen từ từ đứng dậy, bước tới chỗ đám người Bạch gia với vẻ mặt bình tĩnh.

- Các ngươi khỏi cần nói nhiều nữa, ta thấy lão già ấy rồi!

Y vừa dứt lời, mọi người liền nhìn ra phía sau lưng bọn người Bạch gia. Quả nhiên lúc này có một lão già khoảng bảy chục tuổi, râu tóc bạc phơ, tay chống một cây trượng gỗ, đang âm trầm nhìn về phía vị đại hán.