Đỉnh Thiên Truyền Thuyết

Chương 109: Thời thế thay đổi

- Có muốn không?

Thượng Quan Nhu lặp lại lần nữa, đẩy hắn xuống giường, dùng đôi môi mềm mại của mình hôn lên đôi môi thô ráp của hắn.

Nụ hôn này kéo dài rất lâu, rất say đắm. Đoàn Ngọc cũng ngất ngây trong cảm xúc tuyệt vời này, nhưng rồi hắn chợt nhớ lại hình ảnh Tống Thanh Loan, nhớ lời hứa sẽ tới tận Thương Minh rước nàng về làm dâu… Hắn tự chất vấn bản thân, lời hứa chưa hoàn thành mà đã lăng nhăng thế này thì liệu có xứng là đàn ông không?

Hắc Phong cảm nhận được suy nghĩ của hắn, nên vội can:

- Ngại ngùng gì nữa, được dịp thì cứ ăn chơi thỏa thích. Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, có gì phải ngại?!

Đoàn Ngọc đưa tay vịn lấy bờ vai mảnh mai của Thượng Quan Nhu, lật ngược người cô ta lại. Bây giờ hắn nằm đè lên Thượng Quan Nhu, là người chiếm thế chủ động chứ không phải cô ta nữa.

Thượng Quan Nhu thở gấp, giang hai tay ra, ngoảnh mặt đi chỗ khác tỏ vẻ mặc Đoàn Ngọc muốn làm gì thì làm. Một thân thể lồ lộ, tràn ngập xuân sắc phô bày trước đôi mắt phàm tục của Đoàn Ngọc, khiến trái tim hắn không khỏi nóng lên. Hình ảnh Tống Thanh Loan lại hiện lên lần nữa nhưng bị hắn gạt ra khỏi đầu, tiếp theo cúi xuống, hung hăng hôn lên đôi môi Thượng Quan Nhu.

Hai người quấn vào nhau, Thượng Quan Nhu xé rách toạt áo hắn, hắn cũng trả đũa, đưa tay bóp mạnh hai ngọn núi tuyết kia. Đoàn Ngọc và Thượng Quan Nhu đã mất sự khống chế bản thân. Thượng Quan Nhu vật hắn xuống, rồi hắn lại vật Thượng Quan Nhu xuống, điên cuồng hôn hít nhau, có lẽ trên đời này chẳng có kiểu động phòng nào lạ lùng như vậy.

Nhưng quần áo của Đoàn Ngọc vẫn chưa cởi ra hết. Bàn tay nhỏ nhắn của Thượng Quan Nhu đã xé tan lớp phòng ngự cuối cùng trên cơ thể hắn. Khuôn mặt nàng trở nên đỏ ửng, xấu hổ cúi đầu. Thấy cảnh tượng này, Hắc Phong không nhịn được gào lớn:

- Ả điếm này, đã phóng túng như vậy mà còn làm bộ e thẹn. Thật không biết xấu hổ mà. Đoàn Ngọc, “giết” cho ta!

Đôi môi Đoàn Ngọc khô khốc, nhìn Thượng Quan Nhu nuốt nước miếng ừng ực. Tuy lúc nhỏ có đi nhìn trộm Mộc Uyển Nhi tắm, nhưng khi ấy cô ta mới mười lăm tuổi, cũng chưa nảy nở nhiều lắm. Càng lớn hắn càng nhận ra tình cảm mình dành cho Mộc Uyển Nhi chỉ là rung động thời thiếu niên, chưa thật sự gọi là tình yêu. Bây giờ hắn đã là một thanh niên đúng nghĩa, có máu nóng của loài thú, có tham niệm với thân thể phụ nữ, hơn nữa còn biết… “yêu”.

Thượng Quan Nhu trước mắt chính là phụ nữ, không những thế lại còn là phụ nữ rất đẹp. Hắn không yêu cái tên Thượng Quan Nhu, nhưng không có nghĩa là không yêu thể xác đàn bà của nàng ta. Là một thằng đàn ông, thử hỏi có ai không động lòng với nàng kia chứ?

Đoàn Ngọc gầm lên một tiếng như thú hoang, đè lên người Thượng Quan Nhu, định chấm dứt cuộc đời gian trai tân của mình.

Nhưng đúng lúc Đoàn Ngọc đang định sử dụng “kinh diễm nhất thương”, thì đột nhiên một luồng khí lạnh xuất hiện trong đầu hắn, di chuyển đến đại não, khiến tâm trí hắn dần trở nên tỉnh táo. Hắc Phong không kìm chế được kinh ngạc, kêu lên:

- Hả? Đây chẳng lẽ là luồng khí do Như Ý Tâm Kinh tạo thành sao?

Vào những thời khắc Đoàn Ngọc thần hồn điên đảo, luồng khí mát lạnh luôn xuất hiện giúp hắn xua đi tham sân si. Có điều trước giờ Đoàn Ngọc không để ý, cũng chẳng biết nó xuất phát từ Như Ý Tâm Kinh, đến tận hôm nghe Hắc Phong nói vậy thì mới vỡ lẽ ra được phần nào. Hắc Phong kêu lên như thể vừa ngộ ra chân lý gì đó:

- Đúng rồi, Ma Chủng tượng trưng cho cái ác, Như Ý Tâm Kinh tượng trưng cho cái thiện. Ta nghe đồn Như Ý Tâm Kinh là công pháp do Lục Đạo Tiên Nhân sáng tạo ra, hướng đến chân - thiện - mỹ bên trong con người. Nghe đồn tu đến cực chí có thể phản tổ thành đạo… Nếu như có thể dung hợp Ma Chủng và Như Ý Tâm Kinh, kết hợp thiện và ác, phải chăng sẽ tạo thành một quái thai mạnh nhất vũ trụ này? Ha ha, trời giúp ta rồi…

- Cái gì mà Ma Chủng?

Đoàn Ngọc lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức hắn nghe Hắc Phong chống chế với câu nói quen thuộc: “không có gì, về sau ngươi sẽ rõ”. Đoàn Ngọc không truy vấn nữa, khẽ thở dài, nhớ lại những giây phút điên cuồng vừa rồi mà cảm thấy xấu hổ. Hắn mặc lại cái áo đã bị Thượng Quan Nhu xé rách mấy chỗ, sau đó quay lưng đi tới cửa, mặc kệ Thượng Quan Nhu đang khỏa thân nằm giường, nhìn mình với ánh mắt khó hiểu.

- Chàng làm gì vậy?

Đoàn Ngọc cười khổ:

- Xin lỗi cô, nhưng ta không có hứng thú.

Nghe vậy, Thượng Quan Nhu biểu tình tức giận, nói:

- Thế mấy vết bầm trên ngực ta là thế nào đây?

Đoàn Ngọc gãi đầu:

- Ta cũng không biết…

- Ngươi!

Thượng Quan Nhu đứng thẳng dậy, đưa ngón tay chỉ thẳng vào người Đoàn Ngọc, giận đến mức không thốt nên lời nào. Trong lúc nàng tức giận, hai gò má đỏ hồng, bầu ngực nhô cao rung rinh làm cho “ma tâm” của Đoàn Ngọc lại nổi lên lần nữa.

Bỗng nhiên hắn nghe Hắc Phong nói:

- Không ổn. Có hơn bảy gã tu sĩ Quy Nguyên Cảnh đang tiến lại bao vây nơi đây… Ặc, bọn họ đã tới sau bốn mặt tường của căn phòng này rồi.

Đoàn Ngọc lo lắng hỏi:

- Làm sao bây giờ?

- Chết chứ làm sao? Ta vẫn còn đang bị trọng thương, đánh với Tiên Thiên may ra còn nổi, chứ với Quy Nguyên cảnh thì không chống cự được. Theo ta thấy, bảy tu sĩ Quy Nguyên Cảnh này nhất định có quan hệ với Thượng Quan Nhu!

Quả nhiên là vậy, khi Đoàn Ngọc nhìn sang Thượng Quan Nhu, thì liền thấy cô ta nở một nụ cười giễu cợt:

- Sao rồi? Sao ngươi không bỏ đi nữa?

Đoàn Ngọc quay người lại, tuy trong lòng run sợ nhưng bên ngoài vẫn cố tỏ ra kiên cường:

- Chẳng sao cả. Ta muốn mua một ít dụng cụ bày bố trận pháp rồi mới đi.

- Được. Vậy thì ta chiều ngươi.

Thượng Quan Nhu gật đầu, vẫn cứ trần như nhộng, đi tới chỗ chiếc áo đang vất dưới đất, lấy ra một túi trữ vật, rồi hỏi:

- Ngươi cần dụng cụ để bày bố loại trận pháp nào?

Đoàn Ngọc đằng hắng, đáp:

- Chỉ cần loại trận pháp trung cấp là được. Bao nhiêu linh thạch, ta trả.

Thượng Quan Nhu lạnh lùng thốt:

- Một triệu linh thạch!

- Sặc, cô điên à?

Đoàn Ngọc cũng quát lớn. Thượng Quan Nhu nói:

- Ngươi không chịu trả linh thạch, thì không được ra khỏi đây, nếu ngoan cố đừng trách ta độc ác!

Đoàn Ngọc biết cô ta quả thật có thể sai người khác xuất thủ, hoặc thậm chí là đích thân giết mình dễ như trở bàn tay, nhưng không biết vì lý do gì mà Thượng Quay Nhu lại cứ khăng khăng bắt hắn ngủ với cô như vậy. Đoàn Ngọc thở dài:

- Chẳng lẽ không còn cách nào để hòa giải sao?

- Có!

Thượng Quan Nhu cầm túi trữ vật tiến đến trước mắt Đoàn Ngọc, áp sát thân thể mềm mại như rắn không xương vào người hắn, nói:

- Chỉ cần chàng ngủ với ta, ta sẽ cho chàng túi trữ vật này, rồi dùng kiệu tám người khiêng tiễn chàng về nhà. Bên trong túi trữ vật này là toàn bộ trận pháp từ hạ cấp đến cao cấp, hơn nữa đều mua từ nước ngoài về.

- Ặc…

Suýt chút nữa Đoàn Ngọc đã ngất đi khi nghe thấy câu nói vừa rồi của Thượng Quan Nhu. Hắn hỏi:

- Ta có gì tốt đẹp, mà cô cứ ép ta phải ngủ với cô thế?

Thượng Quan Nhu kiễng gót chân, hai bầu vú kéo dần lên cao, ma sát với bộ ngực rộng rãi chắc nịch của Đoàn Ngọc, làm hắn tê tái cả người. Đây quả thật là khiêu khích trắng trợn mà!

Đoàn Ngọc lùi về sau mấy bước, lạnh lùng thốt:

- Loại đàn bà lăng loàn như cô nương, ta không muốn!

Thượng Quan Nhu chợt sửng lại, dường như không biết phải nói gì, nhưng Đoàn Ngọc thấy nơi khóe mắt của cô ta có mấy giọt lệ chảy xuống. Giọng cô ta lạnh như băng:

- Hôm nay chàng nhất quyết không ngủ với ta?

Sau câu nói này, Đoàn Ngọc cảm thấy sau bức tường bốn phía giống như có những con mãnh thú đang rình rập mình, chỉ cần mình nói không, thì chúng sẽ lập tức xông thẳng vào đây, xé nát hắn làm trăm mảnh.

Thượng Quan Nhu nói tiếp:

- Lâm Tam, chàng đã phát hiện ra điều gì phải không?

- Cái gì? Sao cô biết ta là Lâm Tam?

Lần này, đến lượt Đoàn Ngọc sửng sờ. Mặt mày hắn trắng bệch, thật sự hắn không biết Thượng Quan Nhu làm cách nào mà biết được thân phận của hắn. Thậm chí, hắn chỉ vừa mới từ bí cảnh Yêu Linh Thánh Tông trở về được hai ngày thôi mà.

Như nhìn thấu suy nghĩ của hắn, Thượng Quan Nhu nói:

- Hai ngày không nhiều, cũng không quá ngắn, có rất nhiều chuyện có thể làm được chỉ trong hai ngày. Ví dụ như điều tra các đặc điểm nhận dạng của Lâm Tam…

Thượng Quan Nhu tiếp:

- Áp súc chín lần mà có sức mạnh của áp súc mười ba lần… Bộ dạng lại cà chớt, nửa tiểu nhân nửa quân tử, không phải Lâm Tam ngươi thì còn ai?

Đoàn Ngọc toát mồ hôi hột. Quả nhiên trong thiên hạ này, kẻ thông minh nhiều vô số, còn hắn chỉ là một tên tôm tép mà thôi. Hắn nói gượng:

- Lâm Tam thì đã sao? Vả lại, thân phận của cô ta cũng đoán được!

Ánh mắt Thượng Quan Nhu hiện lên vẻ thú vị:

- Thế thì đoán thử ta xem nào…

Đoàn Ngọc dõng dạc nói:

- Cô có thể mua được vô số những dụng cụ bố trận đắt tiền như thế này, mà lại chỉ ở một quán rượu đổ nát, đây chính là sơ hở thứ nhất của cô.

- Cũng không tính là sơ hở. Mục đích của ta cũng chưa hẳn là che dấu thân phận.

Thượng Quan Nhu nhún vai đáp. Đoàn Ngọc tiếp:

- Cô có thể huy động một lúc bảy vị tu sĩ Quy Nguyên Cảnh, thế lực đứng đằng sau lưng chắc chắn cũng tầm cỡ Âm Ma Điện, hoặc thậm chí còn vượt xa.

Nghe vậy, Thượng Quan Nhu tỏ vẻ kinh ngạc, ngay cả bảy gã tu sĩ Quy Nguyên Cảnh đang bao vây sau bốn bức tường cũng chột dạ không kèm. Bởi vì thần thức tu sĩ Quy Nguyên Cảnh mạnh mẽ hơn của tu sĩ Thai Tức gấp ngàn lần, bọn họ thắc mắc làm sao Đoàn Ngọc có thể phác giác được chứ? Thượng Quan Nhu nhìn Đoàn Ngọc bằng ánh mắt khác lạ, hỏi:

- Điều này coi như ngươi đoán đúng. Vậy nói xem ta có thận phận gì?

- Âm Ma Điện có ba thánh nữ, Liễu Như Yên là thánh nữ đời thứ ba, vậy chắc chắn cô là thánh nữ đời thứ hai!

Nói xong, Đoàn Ngọc cũng cảm thấy không ngờ mình lại thông minh đến vậy. Còn Thượng Quan Nhu thì phá lên cười khanh khách, nàng đáp:

- Cứ cho là như vậy đi. Có điều, hôm nay, ngươi nhất định phải ngủ với ta. Bằng không, ngươi cũng biết hậu quả rồi đó!

Cô ta vừa dứt lời, từ bốn bức tường tỏa ra những khí tức vô cùng hùng mạnh dồn lên thân thể Đoàn Ngọc, dường như muốn hù dọa hắn. Đoàn Ngọc cười mếu:

- Cô định cưỡng hiếp ta à? Đúng là thế thời thay đổi, phụ nữ bây giờ mới là đạo tặc hái hoa, còn đàn ông như ta chỉ là kẻ bị hại.

- Nói ta cưỡng hiếp ngươi cũng đúng! Làm nhanh lên!

Thượng Quan Nhu cay mày nói, cô biết rõ ý định muốn câu giờ của gã nam nhân trước mặt. Thượng Quan Nhu lại một lần nữa kéo Đoàn Ngọc xuống giường, nhưng lần này dường như muốn đích thân hãm hại hắn.